Chương 8: Thi biến
Lạc Việt liếc thấy thần sắc nét mặt Nhị Nguyệt Hồng có phần quỷ dị, khi này mới nhớ tới, có vẻ như vừa rồi chính mình biểu hiện dũng mãnh thái quá. Dù sao hiện tại hắn cũng đang sinh hoạt tại thế giới nhân loại, bên cạnh hắn đều là người bình thường, hắn phải đối đầu, chỉ là một đám Linh Miêu hơi có chút sức đe dọa, chứ không phải là đống Huyết Thi di vật dưới huyệt động năm xưa.
“Xem ra, về sau nên thu liễm một chút” Lạc Việt lẩm bẩm trong lòng một câu, tiếp tục cùng người khác đi tiếp về phía trước.
Không còn sự uy h·iếp từ đám Linh Miêu, nhóm người đi thẳng tới minh điện bên trong Bắc Tống cổ mộ. Minh điện ngôi mộ này vị trí nằm chính giữa, có một chiếc quan tài màu tím làm bằng gỗ, phía dưới đáy dùng hòn đá thật dày đệm lên. Tả hữu minh điện, vốn phải là xuất hiện một vài đồ vật dùng để tế tự, nhưng bây giờ lại trở thành hai cái công trình kiến trúc mang hình dáng đầu rắn. Vách đá phía sau quan tài, đồng dạng cũng chỉ là một vách tường bình thường không có gì lạ, nhưng hiện tại nhiều lít nha lít nhít hình vẽ điêu khắc loài rắn, nhìn quỷ dị tà môn cực kỳ.
Sau khi đến được minh điện, thần sắc Nhị Nguyệt Hồng hơi đổi, ở đây thật sự đã thoát ly hẳn thiết kế liên quan tới mộ thất mà người nhà nói cho y, cổ mộ này dường như biến thành một cái khác hoàn toàn, nhiều thứ đã vượt qua hình tượng trong suy nghĩ ban đầu của y.
Ba người Lạc Việt đã bắt đầu tại bốn phía vơ vét lấy của cải bên trong mộ thất. Hắc Bối Lão Lục cầm một đồ vật giống như cái hộp đá, không ngừng cười ngoác miệng, nhìn phi thường vui vẻ. Tề Thiết Chủy vừa mới chiếm được một khối ngọc bội, nhìn thấy hộp đá trong tay Hắc Bối Lão Lục, sắc mặt trầm xuống, “Vật kia lúc trước dùng để cất giữ tứ chi không trọn vẹn của n·gười c·hết”.
“Ah!” Hắc Bối Lão Lục sửng sốt, trực tiếp đem hộp đá kia vứa xuống mặt đất. Thời gian qua lâu, nó đã không còn rắn chắc như lúc ban đầu, lập tức nát bấy ra, lộ ra mấy đoạn xương cốt ngón tay nhân loại.
Đám người cười khổ một trận.
Một bên khác, ngón tay Lạc Việt vừa mới chạm vào món cổ vật nào, món đồ đó trong nháy mắt liền biến mất ở trong tay hắn.
【Đinh!】
【Thu hoạch được cổ vật thời kỳ Bắc Tống X1, có thể hối đoái 50 đồng tiền vàng.】
【Đinh!】
【Thu hoạch được cổ vật thời kỳ Bắc Tống X1, có thể hối đoái 100 đồng tiền vàng.】
【......】
Lạc Việt không có quá nhiều tri thức về đồ cổ giống Tề Thiết Chủy cùng Nhị Nguyệt Hồng, không biết những cổ vật này đáng tiền hay chăng, nhưng hắn lại có thể nhờ vào thông tin mà Hệ Thống cung cấp, từ đó biết được mệnh giá, rồi trực tiếp hối đoái thành Hệ Thống tiền tệ. Bình thường, để chuyển đổi một món đồ thành Hệ Thống tiền tệ với mức giá cao, đại bộ phận đều là vật phẩm thật sự đáng tiền và phi thường h·iếp gặp. Cho nên, tốc độ vơ vét thì Lạc Việt là nhanh nhất, nhìn cũng không nhìn, nhìn thấy thứ nào hắn cảm thấy là cổ vật, đều thẳng tay ném vào không gian Hệ Thống, để nó tự độ đổi thành tiền.
Cho nên, Lạc Việt vơ vét tốc độ nhanh nhất, nhìn cũng không nhìn, gặp được cảm thấy là cổ vật đồ vật, đều trực tiếp ném vào hệ thống, hối đoái hệ thống kim tệ.
Lạc Việt sờ lên bức tường đá gần đó.
【Đinh!】
【Kiểm tra đo lường đến có thể hối đoái 10 đồng tiền vàng, Bắc Tống tường đá.】
“Cái này cũng được?” Lạc Việt hơi có chút kinh ngạc.
Điều này không phải liền nói, toàn bộ mộ thất hắn đều có thể dùng để hối đoái thành Hệ Thống kim tệ hay sao? Nghĩ là làm, Lạc Việt thử một cái khác.
【Đinh!】
【Tường đá có chủ, túc chủ không thể dùng để hối đoái Hệ Thống kim tệ. 】
Sau một khắc, Nhị Nguyệt Hồng ngay khi vừa mở ra chiếc quan tài kia, liền bị một con Bánh Tông toàn thân mọc đầy lông trắng đụng ngã ngửa xuống mặt đất.
Keng!!!
Tình huống diễn ra quá nhanh, Hắc Bối Lão Lục lần nữa quơ đại đao trong tay, trực tiếp chém vào phần lưng con Bánh Tông kia, nhưng lại chỉ thấy tia lửa tóe ra từ đó. Lưỡi đao sắc bén, chẳng thể mảy may xuyên qua thân thể Bạch Mao Tống Tử. Hắc Bối Lão Lục giật mình, buộc phải lôi kéo Tề Thiết Chủy nhanh chóng lui về phía sau mấy bước. Dù sao đạo lý ‘Tử đạo hữu bất tử bần đạo’ thì người nào cũng hiểu.
Lạc Việt thần sắc biến đổi, bước nhanh đi tới. Suy cho cùng ngôi mộ này là do hắn mà biến dị, nếu bởi vì chuyện đó g·iết c·hết Nhị Nguyệt Hồng đã hảo tâm mang theo bọn hắn tới, vậy cũng không hay ho chút nào.
“Để ta” Lạc Việt tiếp nhận Hắc Bối Lão Lục đại đao.
【Kiểm tra đo lường đến vật phẩm có thể nâng cấp, trường đao kim loại phổ thông.】
【Tốn hao 10 đồng tiền vàng, thành công tăng lên đẳng cấp.】
【Thu hoạch được ‘Hung Sát Cổ Đao’ X1.】
【Hung Sát Cổ Đao: Trong thân đao dựng dục một tia hung linh, công kích kèm theo tà ma chi lực.】
Lạc Việt cầm lấy bảo đao đã không còn là phàm vật, giơ tay trực tiếp chém tới Bạch Mao Tống Tử vẫn đang chăm chăm nhào tới vị trí Nhị Nguyệt Hồng, thân đao bỗng nhiên hiện ra một đoàn hắc vụ, hắc vụ nhanh chóng chui vào trong cơ thể của nó. Bạch Mao Tống Tử hơi sững sờ cứng đờ lại, Nhị Nguyệt Hồng nhanh tay lẹ mắt lăn người sang một bên.
“Bánh Tông!” Nhị Nguyệt Hồng khi này mới có cơ hội thở dốc, kinh hãi thốt lên. Trước khi đi người nhà đều nói qua t·hi t·hể dưới mộ cũng không bị thi biến, chỉ là thây khô bình thường, đơn giản là để khảo nghiệm một chút lòng can đảm cùng năng lực của y mà thôi. Nhưng đây nào phải bài kiểm tra phổ thông gì, chẳng khác gì đang cầm Nhị Nguyệt Hồng tính mạng ra làm vật thay thế đến dò xét ngôi mộ cổ này hay sao?!
“Lui hết về phía sau.”
Lạc Việt gầm nhẹ một tiếng, y phục trên người đã bị con Bạch Mao Tống Tử đó xé nát, hình xăm thần thú Hống màu đen ngòm chớp ẩn chớp hiện trên vị trí vai trái của hắn. Lạc Việt đem ‘Hung Sát Cổ Đao’ trong tay che ở trước ngực, khi này mới ngăn cản được sinh vật vô tri điền cuồng kia nhào tới cắn xé. Mùi thi khí để cho người ta buồn nôn xộc thẳng vào mũi, nhưng lại không khiến Lạc Việt cảm thấy khó chịu, thậm chí cảm giác thân thuộc trong loại hoàn cảnh ác liệt năm xưa đang dần dần quay trở lại theo từng giây.
Hắc Bối Lão Lục cắn răng liền muốn vọt tới, nhưng bị Tề Thiết Chủy kéo lại góc áo, giãy giụa nửa ngày không được, đành phải chôn chân nhìn xem lão đại một mình một người chiến đấu với Bánh Tông, tinh thần gã chẳng dám buông lỏng một chút nào, chỉ sợ Lạc Việt đột nhiên xảy ra nguy hiểm gì. Còn Nhị Nguyệt Hồng tự biết bởi chính mình mang theo đám người mà thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thế là không nói lời nào lập tức lao tới.
Lạc Việt tay phải cầm chuôi đao, bỗng nhiên dùng sức đẩy, trực tiếp ép chặt con Bánh Tông lông trắng lên vách tường phía sau, “Tất cả ra ngoài chờ ta”.
Nhị Nguyệt Hồng lòng mang đầy cắn rứt nói: “Là tôi mang mọi người tới đây, muốn đi thi cùng đi”
Trở tay đem Bạch Mao Tống Tử đánh bay ra ngoài, chĩa mũi đao điểm xuống mặt đất, thần sắc Lạc Việt bỗng dưng trở nên lạ lẫm lãnh khốc: “Ta nhưng không có suy nghĩ tiến thối cùng ngươi, Tiểu Lục, Tiểu Bát, dẫn hắn rời đi!”
Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy đều đứng về phía phe Lạc Việt, nghe mệnh lệnh của hắn, theo bản năng xông lên trước, không nói một lời trực tiếp nhấc bổng Nhị Nguyệt Hồng lên chạy ra mộ thất.
Nhìn xem bóng lưng mấy người rời đi, Lạc Việt lúc này mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, “Chủ yếu là sợ hù dọa các ngươi”.
Bạch Mao Tống Tử lần nữa nhào tới, Lạc Việt tay phải cầm đao, dùng tốc độ còn nhanh hơn chém thẳng vào bả vai đối phương. Hắn bỏ qua không nhìn mấy cái móng tay mang theo kịch độc của Bánh Tông đang cắm vào cơ thể mình, máu chảy tuôn ra toàn thân.
“So độ hung ác? Huyết Thi đều không phải là đối thủ của ta, ngươi, còn chưa đủ tư cách!”
Khóe miệng Lạc Việt hơi giương lên, tại trong hoàn cảnh đau nhức ghê rợn như vậy, lại còn có thể cười được. Sau khi hắn từ mộ Huyết Thi đi ra ngoài, đã cực kỳ lâu, không có nhận qua loại trình độ đau đớn này h·ành h·ạ. Chuyện này khiến hắn hơi nhớ lại khoảng thời gian ban đầu mỗi ngày cùng với Huyết Thi hết chiến đấu rồi lẩn trốn. Khi đó, vài lần hắn sắp đối diện tử thần, nhưng cuối cùng, với ý chí sinh tồn mãnh liệt, Lạc Việt vẫn là kiên cường sống tiếp được.
“Thi độc? Nhìn xem ai so với ai độc hơn”
Lạc Việt cười, cười vô cùng dữ tợn. Mấy cái móng tay cùng bàn tay của Bạch Mao Tống Tử cắm vào thân thể hắn đang nhanh chóng tan rã ra. Nói cho cùng, hình xăm huyết mạch Thần thú Hống trong cơ thể Lạc Việt so với huyết mạch Kỳ Lân của Tiểu Ca Trương Khởi Linh thì có chỗ khác biệt rất lớn......