Chương 7: Linh Miêu
Nhị Nguyệt Hồng trầm mặc phút chốc, sắc mặt đỏ lên mở miệng giải thích:
“Xin lỗi chư vị, tôi cũng không biết dưới này có kịch độc thi khí, tới đây vẫn để tôi đi đầu đi, yên tâm, xảy ra chuyện cũng là tôi xảy ra chuyện trước”
Nghe xong lời này, Lạc Việt cười. Mức độ nguy hiểm của mộ thất đã vì hắn mà tăng lên, mặc dù chỉ mới cấp E, nhưng nếu Nhị Nguyệt Hồng chủ quan, chỉ đem nó như là một cái mộ huyện phổ thông đơn giản, cứ thế đi vào, chỉ sợ cửa ải tiếp theo, y thực sự sẽ phải bỏ mạng.
Nhìn xem dáng vẻ lúng túng của Nhị Nguyệt Hồng, Lạc Việt ho khan hai cái,
“Tốt hơn hết vẫn là đi cùng nhau, dù sao tình huống dưới mộ mọi người không ai biết gì, nếu như anh xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không cách nào thu được bảo tàng trong mộ thất”
“Cũng đúng, yên tâm đi, tôi sẽ bảo hộ mọi người chu toàn”
Gặp vị thiếu niên này vẫn cố trưng ra bộ dáng tự phụ, Lạc Việt đành nhẫn nhịn tiếp, cũng chẳng nhắc nhở đến chuyện ngôi mộ đã hung hiểm hơn như thế nào, hắn chỉ bắt đầu trở nên chuyên chú. Đám người hàn huyên một hồi, Hắc Bối Lão Lục lần nữa để một con gà khác chui vào trong đạo động, một lát sau kéo nó trở về, nhìn thấy nó không xảy ra chuyện gì, bọn họ mới lần lượt từng người nối sát nhau hạ đấu.
Thiết kế của mộ thất này khá đơn giản, minh điện nằm cuối cùng, giấu sâu dưới mặt đất, rất khó tìm ra. Bất quá phía trước nó là hai bên tai phòng thì lại hơi đơn bạc, tường mỏng không vững, bị người phát hiện khai quật phút chốc liền đào ra một cái đạo động. Nhị Nguyệt Hồng cùng Tề Thiết Chủy nhóm lửa châm đuốc, thông qua ánh sáng chiếu rọi không gian hắc ám, đám người có thể nhìn thấy địa mạo và vị trí mộ thất nơi họ đang đứng.
Nguyên bản trong Bắc Tống cổ mộ chỉ tồn tại một cửa ải duy nhất, thông quan Nhị Nguyệt Hồng liền có thể tiến vào minh điện. Cửa ải đó chính là một loại mèo hoang không mấy nguy hiểm. Ngôi mộ này có lẽ bởi vì nguyên nhân do vỏ quả đất di chuyển qua nhiều năm tháng, khiến vài nơi trong mộ thất bại lộ ở mặt đất, những con mèo hoang bị người ta vứt bỏ chiếm những chỗ đó thành nơi trú ẩn hằng ngày.
Sau khi chúng tiến vào trong mộ, cải biến một chút thói quen sinh hoạt trước đây, lấy thịt thối làm thức ăn, thời gian trôi qua, bản tính của chúng dần dần trở nên hung lệ. Rất nhiều người ngộ nhập nơi này đều bị đám mèo hoang đó t·ấn c·ông, xé thịt, ăn kỳ cốt. Nào còn đâu dáng vẻ sủng vật ngoan ngoãn nhu nhược trong trí nhớ kiếp trước của Lạc Việt.
Meo....
Tiếng mèo kêu the thé mà khàn khàn vang lên, âm thanh kinh khủng tựa như lão phụ nhân đang khóc lóc nỉ non giữa đêm tối tĩnh lặng. Tề Thiết Chủy bị dọa đến sắc mặc trắng bệch, run lẩy bẩy núp sau lưng Hắc Bối Lão Lục. Hắc Bối tay cầm đại đao, ánh mắt trầm trọng lạnh lẽo. Hai hàng lông mày Nhị Nguyệt Hồng cũng từ từ nhíu chặt lại, tiếng mèo kêu này nghe qua dường như có chút cổ quái, bất qua y không giải thích được.
Lạc Việt hít sâu một hơi, cái này nào chỉ là cổ quái. Nếu như hắn không lầm, đây cũng không phải là tiêng kêu của mèo hoang phổ thông, mà là một loại sinh vật thuộc họ mèo có tên ‘Linh Miêu’. Năng lực chiến đấu họ nhà mèo sở hữu được phân chia ra thành nhiều loại. Mèo nhà bình thường một cước có thể giẫm c·hết, nhưng bên trong giống loài cùng họ còn tồn tại đủ loại hung thú như báo và hổ. Loài Linh Miêu này thân hình mặc dù không lớn bằng con cọp, nhưng nó vẫn là loại quái vật có thể g·iết c·hết người khác nếu chủ quan khinh thường.
“Người nhà anh có phải hay không nói qua rằng dưới ngôi mộ này có xuất hiện một vài đám mèo hoang mang theo chút tính công kích?” Lạc Việt bỗng dưng truy vấn.
Thiếu niên Nhị Nguyệt Hồng gật đầu một cái, lộ ra thần sắc nghi hoặc, “Các vị tiền bối trong nhà ta đúng là nói như vậy, tuy nhiên tiếng kêu này dường như không đồng dạng...”
“Đâu chỉ không đồng dạng....”
Nét mặt Lạc Việt hiện lên vẻ khổ tâm, đây hoàn toàn không cùng một đẳng cấp ấy chứ. Kia là động vật bình thường, còn thứ này đã là cấp bậc hung thú, dị sinh vật. Đám người thân ở không gian tối tăm chẳng cách nào quan sát rõ ràng tình huống, nơi đây lại không biết tồn tại số lượng Linh Miêu bao nhiêu, làm sao mà không sợ hãi cho được.
‘Vèo’ một tiếng, con Linh Miêu trốn ở một góc suốt khoảng thời gian vừa rồi đã động, nó nhanh chóng phóng vọt tới, móng vuốt sắc bén dưới ánh sáng le lói của ánh đuốc, lộ ra lạnh lẽo đáng sợ. Hắc Bối Lão Lục theo bản năng giơ tay chém xuống, con vật kia không thể trốn qua một đao này, từ giữa không trung rớt xuống, c·hết thẳng cẳng.
Một người đã đủ giữ quan ải. Lạc Việt nhớ kỹ, trong ký ức xa xôi kiếp trước, trên thân Hắc Bối Lão Lục còn có một cái truyền thuyết, đó chính là những nhà khác thuộc Lão Cửu Môn khi đổ đấu, sử dụng đều là riêng phần mình năng lực bản sự, dùng phong thủy thuật số và thể thuật khéo léo vượt quan. Nhưng Hắc Bối Lão Lục thì không giống nhau, gã này đạo mộ chẳng có bất kỳ kỹ thuật gì đặc sắc để nói, cưỡng ép phá thông đạo cửa mộ bằng man lực, sau đó cùng đám thủ hạ cầm chắc đao trong tay, gặp phải quái vật nguy hiểm gì liền chặt, một đường trực tiếp chém thẳng vào chủ mộ phòng.
Bánh Tông, bọn hắn cũng chặt, có thể nói là mãng đến cực hạn!
“Đây không phải là mèo hoang!” Tề Thiết Chủy nhìn xem t·hi t·hể sinh vật ngã ngửa trên mặt đất, khẩn trương thốt lên, “Đây là một loại dị thú có tên Linh Miêu, chúng khác mèo hoang phổ thông, thứ này bình thường cũng là ăn thịt các loại động vật khác mà lớn lên”
Nghe Tề Thiết Chủy nhắc tới tư liệu liên qua tới Linh Miêu, đám người kể cả Lạc Việt đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía Nhị Nguyệt Hồng. Sắc mặt Nhị Gia tương lai lúc này đã không thể dùng từ lúng túng để hình dung, miêu tả chuẩn xác vậy thì muốn tái nhợt bao nhiêu thì trông khó coi bấy nhiêu. Một ngôi mộ nguy hiểm như vậy lại bị nói thành bình thường, chuyện này là người nhà hắn đang hố chính hắn hay sao?
Hắc Bối Lão Lục nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tề Thiết Chủy, tiến lên đứng chắn trước đám người.
“Đao nơi tay, đi theo ta!”
Lạc Việt còn chưa triển lộ qua thân thủ, còn Nhị Nguyệt Hồng thì không phải người của mình, do đó hiện tại chỉ có thể là một mình hắn đứng ra.
Nhị Nguyệt Hồng cắn răng nói: “Sau khi ra khỏi mộ, tôi nhất định để người nhà mang cho các vị tạ lễ!”
“Dễ nói” Hắc Bối Lão Lục tay nắm chặt đao, không ngừng đề phòng từng đôi mắt xanh biếc phát sáng trong bóng tối kia.
Dưới ảnh hưởng của lửa trên ngọn đuốc, hai con ngươi của đám linh miêu tự nhiên sẽ phản chiếu ra ánh sáng, này ngược lại rất dễ dàng liền có thể phát hiện. Chỉ là Linh Miêu có tốc độ rất nhanh, con vừa rồi b·ị c·hém c·hết nghĩ đến là do đói đến gấp gáp, cho nên mới không có bất kỳ phòng bị gì liền nhảy ra ngoài. Sau khi nhìn thấy đồng bạn bỏ mạng, những con Linh Miêu khác trở nên cẩn thận đôi chút, chúng không vội vàng công kích, điều này ngược lại khiến cho nhóm người Lạc Việt càng tăng thêm áp lực tâm lý. Dù sao ở đây phải phòng bị không chỉ một, mà là một đám hàng chục mục tiêu sẽ công kích bọn họ.
Hắc Bối Lão Lục dẫn đầu đi ở phía trước, Tề Thiếu Chủy sau lưng đối phương, Nhị Nguyệt Hồng sánh vai bước song song với gã, chỉ để lại Lạc Việt một người bọc hậu.
Lạc Việt nhìn lướt qua những hình tròn xanh biếc trong hoàn cảnh hắc ám kia, híp híp đôi mắt lại.
Meo....
Meo....
Hắc Bối, Tề Thiết Chủy, Nhị Nguyệt Hồng nhanh chóng xoay người lại, đều tưởng rằng Lạc Việt hứng chịu công kích. Nhưng khi dùng cây đuốc chiếu sáng không gian tối om sau lưng, bọn họ mới phát hiện, Lạc Việt lúc này từ chỗ xó xỉnh bước ra, trường bào màu đen dính một chút máu tươi, nhưng trên thân lại không có bất kỳ v·ết t·hương nào, thậm chí vết rách của quần áo cũng chẳng thấy.
Mà tại trong một góc, rải rác đầy t·hi t·hể những con Linh Miêu trông còn lớn hơn mèo hoang một chút. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đám sinh vật này bị Lạc Việt bắt được, tiếp đó bị vặn gãy cổ lăn quay ra c·hết? Nhị Nguyệt Hồng xem xét những t·hi t·hể đó, bỗng nhiên trừng lớn hai con ngươi.
Không đúng lắm, đám Linh Miêu này c·hết vô cùng thảm liệt, đại đa số thân thể đều là bị xé ra thành từng bộ phận riêng biệt, từ đó mất máu quá nhiều mới c·hết. Bởi vì trên mặt đất còn có vài con đang giãy dụa, dù bị phân thành hai nửa, nhưng còn chưa hoàn toàn c·hết hắn.
“Không sao, tiếp tục tiến về phía trước thôi” Lạc Việt nhún vai, nhắc nhở lấy mấy người bên cạnh.