Chương 9: Lúc tới là người, lúc về là thần
Huyết mạch Kỳ Lân chuyên môn dùng để xua đuổi tà ma, hóa giải kịch độc, tượng trưng cho điềm lành trên thế gian. Mà Hống không chỉ được gọi là thần thú, còn được xưng làm ma thú, bởi bản tính hung dữ hiểm ác nguyên thủy. Dó đó huyết mạch này chẳng những khắc chế âm tà độc vật, thậm chí còn hấp thu lấy nó tăng lên sức mạnh chính bản thân mình.
Vọng Thiên Hống mang đến rất nhiều lợi ích cho Lạc Việt, huyết mạch Kỳ Lân giúp người Trương gia đạt được những sức mạnh hơn người nào, thì Hống gần như là nhân đôi tất cả, đưa chúng lên một tầm cao mới. Bất quá nó cũng đem tới tác dụng phụ, Lạc Việt cần dùng sinh mệnh để nuôi dưỡng linh thể hình xăm Hống trên người, hắn cũng mất đi năng lực cùng người bình thường chung đụng, đồng thời không thể khống chế một bộ phận tính cách nào đó, dẫn đến trong một số trường hợp có khả năng mất kiểm soát hoàn toàn.
Dù sao mà nói, huyết mạch Hống và huyết mạch Kỳ Lân Trương Khởi Linh sở hữu cũng khác nhau một trời một vực. Có thể hạ độc c·hết Bạch Mao Tống Tử, loại Bánh Tông với sức mạnh kém Huyết Thi mỗi một bậc, chỉ sợ trên đời này cực kỳ hiếm thấy. Nhưng lúc này điều hiếm thấy đó lại xảy ra trên người Lạc Việt.
Từng giọt máu chảy ra từ người hắn trực tiếp đem con Bạch Mao Tống Tử kia hóa thành một bãi nước đặc, c·hết chẳng có chỗ chôn, c·hết mất hình mất dạng. Lạc Việt nhìn quanh trái phải, nhận ra đã không còn bất kỳ sinh mạng thể nào, thế là tay chống tại trên vách đá bên cạnh, ổn định lại hơi thở của mình, đồng thời...
“Chuyển hóa thành Hệ Thống tiền tệ”
【Đinh!】
【Bắc Tống mộ thất đẳng cấp E, đổi thành Hệ thống tiền tệ: +1000 đồng tiền vàng.】
【Chuyển hóa thành công.】
【......】
Toàn bộ mộ thất bố trí thiết kế ổn thỏa, chế tạo tuyệt đẹp bị Lạc Việt triệt để thu vào trong không gian Hệ Thống. Hắn nhìn xem bốn phía bùn đất lấp đầy thành cái hố, quay người đi ra khỏi minh điện.
Bên ngoài cổ mộ, Nhị Nguyệt Hồng vẫn còn đang giãy giụa muốn xuống phía dưới cứu Lạc Việt, nhưng y không phải là đối thủ của Hắc Bối Lão Lục, ít nhất là thời điểm hiện tại, làm cách nào cũng chẳng thể tránh thoát từ trong tay đối phương. Đã quen hằng ngày cầm nắm trọng đao, Hắc Bối Lão Lục có một thân khí lực cường hoành hiếm ai bì kịp, mà tên thiếu niên Nhị Nguyệt Hồng sử dụng cũng chỉ là xảo kình, hơn nữa còn chưa luyện đến nơi đến chốn, chưa thể đạt tới đẳng cấp Cửu Môn Nhị Gia tương lai.
“Thứ này chính là đồng tiền trong miệng n·gười c·hết mà anh muốn?”
Thanh âm lạnh nhạt quen thuộc vang lên từ vị trí đạo động kia, tiếp sau đó là tiếng xé gió v·út qua bên tai, Nhị Nguyệt Hồng nhanh tay nhận lấy đồng tiền Lạc Việt vừa ném tới.
Y nhìn cũng không nhìn đồng tiên kia, cùng hai người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên: “Lạc Việt, huynh không bị làm sao?”
“Con Bạch Mao Tống Tử đó đâu?”
“Tiểu Bát ngươi có phải bị ngốc hay không? Thứ Bánh Tông quái dị đó chắc chắn đã bị lão đại tiêu diệt!”
“.....”
Không để ý đến hai tên tiểu đệ líu ra líu ríu, Lạc Việt nhìn về phía Nhị Nguyệt Hồng nói: “Hy vọng lần sau còn có hoạt động đổ đấu nào nữa, nhớ kỹ gọi thêm chúng ta, thật thú vị”.
“Thú vị...” Nhị Nguyệt Hồng nỉ non một tiếng.
Cái này làm sao lại thú vị, đây quả thực là nhảy múa trên lưỡi đao ấy chứ, sinh tử chỉ ở trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không cẩn thận là đã về chầu ông bà tổ tiên ngay rồi. Bất quá, tên Lạc Việt này ngược lại thật lợi hại, vậy mà lại có thể đánh ngang tay với con Bạch Mao Tống Tử kia, thậm chí còn trong thời gian phút chốc liền thoát thân chạy ra khỏi tòa cổ mộ nguy hiểm này.
“Người từ đâu tới, lại dám xâm nhập phạm vi tộc ta quản hạt, trắng trợn thực hiện những hành vi đào mộ phần người khác xấu xa thế này!”
Ngay tại thời điểm mọi người cho là đã hoàn toàn thoát hiểm, chuẩn bị quay người rời đi, một âm thanh già nua khàn khàn vang lên từ nơi gần đó. Ngay sau đấy, một đám ăn mặc trang phục xuề xòa giống với Tế Tự Sư cổ đại xuất hiện trong tầm mắt bốn người Lạc Việt. Tên cầm đầu kia trong tay chống một cây quyền trượng làm từ xương cốt loài dê, đầu cốt trắng hếu chiếu thẳng vào mi mắt bọn hắn.
“Tiền bối” Nhị Nguyệt Hồng tiến lên mấy bước, muốn cùng đối phương nói vài lời khách khí gì đó.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh ‘sa sa sa’ bỗng nhiên vang lên, ánh mắt Lạc Việt khẽ động, thấy được đàn côn trùng chằng chịt dày đặc dưới bóng đêm đen như mực đang từ vị trí nơi ở đám người Hắc Kiều Trại nhanh chóng bay gần tới, hướng thẳng về nhóm người mình. Đàn côn trùng này, chẳng cần nghĩ, chắc chắn mang theo kịch độc, hơn nữa còn chịu Hắc Kiều tộc nhân khống chế.
“Tiền bối, chúng tôi tự tiên xông vào nơi đây, quả thật có chút lạm quyền, nhưng còn xin tiền bối tha thứ, ngày mai tôi liền cho người vì Hắc Kiều Trại sửa đường bắc cầu”
Nhị Nguyệt Hồng cũng coi như thông minh, trong giây lát liền nghĩ ra một bộ lý do thoát thác. Có thể tình huống xảy ra không như y mong đợi, dù sao tình hình cũng là người Hắc Kiều Trại tận mắt nhìn thấy bọn họ từ dưới đạo động đi ra ngoài. Tiến hành đổ đấu ngay tại lãnh địa của người ta là một tội lỗi cực lớn, chịu nghe Nhị Nguyệt Hồng mở miệng giải thích coi như chúng đã cho chút mặt mũi, muốn xin tha thì chắc chắn không có cửa.
Nhị Nguyệt Hồng từng bước lui lại, nhanh chóng đi tới bên cạnh mấy người Lạc Việt. Đám tộc nhân tộc Hắc Kiều này rõ ràng là không có ý buông tha bọn hắn, có thể nói đàn côn trùng đông đúc tứ phía đang bay tới kia đã không cho bốn người bất kỳ đường lui.
“Làm sao bây giờ?” Nhị Nguyệt Hồng nhìn về phía Lạc Việt.
Sau khi trải qua lần đổ đấu này, nguyên bản xem như vị thiếu niên hào kiệt số một số hai thành Trường Sa, Hồng gia Hồng Quan, hiện tại cũng buông xuống lòng kiêu ngạo, ý thức lấy Lạc Việt vi tôn trong đám người. Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy tự nhiên cũng không ngoại lệ, rối rít tiến sát gần lão đại mình. Trên khuôn mặt trầm thấp của Lạc Việt khẽ hiện lên một nụ cười mỉm, hắn cất bước đi về phía con đường lúc đến đây, mấy người bên cạnh đi theo sau lưng hắn, một tấc cũng không rời.
Ngay sau đó, chuyện kỳ quái xảy ra. Nơi Lạc Việt đi qua, đàn độc trùng kia như lâm đại địch, nhao nhao phân tán bốn phía, trực tiếp nhường ra cho bốn người một lối đi an toàn thông hướng bên ngoài.
“Đại Tế Ti, chuyện gì xảy ra? Cứ đơn giản buông tha bọn hắn như vậy?” Đám tộc nhân Hắc Kiều Trại sửng sốt nhìn xem tình cảnh trước mắt, có người không hiểu lên tiếng hỏi.
Tên Đại Tế Ti cầm quyền trượng xương dê ngắm thật kỹ lấy bóng lưng Lạc Việt càng lúc càng xa, ánh mắt phức tạp nói: “Vừa rồi độc trùng truyền cho ta một tia ý thức, người kia so chúng còn muốn kinh khủng hơn!”
“Chuyện này...chuyện này không có khả năng cho lắm chứ? Đây thế nhưng là cổ trùng mà tộc chúng ta nuôi dưỡng ngàn năm, chỉ cần dính phải thì hẳn phải c·hết! Tại sao mà...”
“Ta từng tại lúc tuổi nhỏ, nghe các vị trưởng bối nói qua. Trên đời này, duy nhất không sợ cổ trùng chỉ có hai loại người, loại thứ nhất là người mang theo bên mình đồ vật tồn tại chuyên để khắc chế độc trùng độc vật, một loại khác, nhưng là Độc Vương!”
Đại Tế Ti lắc đầu thở dài, sau đó tiếp tục nói:
“Nếu như ta nhìn không lầm, độc trên người thiếu niên kia còn lợi hại hơn nhiều so với cổ trùng, vì lẽ đó mới có tràng diện trước mắt. Ta nghe các bậc cha chú nói, Độc Vương một khi bỏ mình, phương viên mười dặm không một người có thể sống!”
“Thiếu niên này tuổi quá trẻ, luyện kiểu gì để thành một thân Độc Vương?”
“Chuyện này ngươi phải đi hỏi từ chính miệng hắn, bất quá may mắn đối phương cũng không đối với chúng ta có địch ý gì cả, được rồi được rồi, mau xuống mộ xem bọn họ còn lưu lại đồ vật gì khác hay không”
“Vâng, Đại Tế Ti”
Quyết định này của lão ta xem như là quyết định sáng suốt. Kỳ thực tình huống trên cơ thể Lạc Việt cùng lão đoán không sau biệt lắm. Người nắm giữ huyết mạch đặc biệt như Lạc Việt, một khi đ·ã c·hết thật thì khoảng cách mười dặm xung quanh chắc chắn là không lưu lại bất kỳ sinh vật sống nào. Đến lúc đó, máu độc trùng thiên, chẳng mấy chốc sẽ khuếch tán ra, chẳng có thứ gì có thể đem ra làm giải dược, kể cả có là máu Kỳ Lân.
Vì thế lần này người Lạc Việt gặp phải, xem như là người có kiến thức, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, nhìn xa trông rộng lo lắng thế cuộc toàn diện. Bằng không kết cục của Hắc Kiều Trại kia, khẳng định sẽ thê thảm vô cùng.
“Lão đại uy vũ!”
“Ha ha ha, không nghĩ tới sức mạnh trên người lão đại vậy mà còn kinh khủng hơn đám độc trùng kia”
“Làm phiền Lạc Gia ra tay giúp đỡ”
Hắc Bối Lão Lục, Tề Thiết Chủy cùng Nhị Nguyệt Hồng rối rít cảm kích ơn Lạc Việt có thể mang theo bọn họ thoát ly khỏi sự uy h·iếp của đám tộc nhân Hắc Kiều. Mà Lạc Việt thần sắc không thay đổi, tiếp tục bước từng bước chậm rãi quay trở về thành Trường Sa.
Một lát sau, cửa thành Trường Sa, chỗ viện phủ Hồng gia cùng bàn khẩu của Lạc Việt không cùng một cái phương hướng, thế là Nhị Nguyệt Hồng liền tại địa phương này nói lời từ biệt với ba người còn lại.
“Ân tình hôm nay, Hồng Quan ngày sau lại báo, đa tạ chư vị xuất thủ tương trợ, sau này có chuyện gì cần nhờ đến Hồng gia, cứ việc mở lời. Bắt đầu từ hôm nay, bàn khẩu nhà họ Hồng tôi cùng bàn khẩu của Lạc Gia chính là trên cùng một đường thẳng!”
“Chư vị, cáo từ”
Nhị Nguyệt Hồng chắp tay, sau đó quay người rời đi.
“Tên Hồng Quan này tính tình coi như không tệ, không giống đám người nhà họ Hoắc, hầu như toàn là đàn bà con gái mà lại âm hiểm vô cùng, cả ngày suy nghĩ ăn tươi nuốt gọn địa bàn người khác” Hắc Bối Lão Lục khinh thường mở miệng nói.
“Nhị Nguyệt....Hồng Quan làm người quang minh lỗi lạc, chính xác có thể thâm giao, sau này chúng ta cũng có lúc cần đến đối phương” Lạc Việt gật đầu, đem ‘Hung Sát Cổ Đao’ ném cho Hắc Bối Lão Lục, “Đao trả lại cậu, dùng cẩn thận”.
Gã tiếp nhận biến dị trường đao, ngẩn người gãi đầu một cái, bật thốt lên: “Đao này, dường như có chút không giống lắm!”
Tề Thiết Chủy đứng một bên thấp giọng nói: “Trong thân đao này cất giấu một tia tà linh, hơn nữa có vẻ như để càng lâu thì tích lũy càng nhiều, sau này có thể thiếu g·iết người liền g·iết ít đi, bằng không đao sẽ càng trở nên hung sát vô biên”
“Ngươi nói cái gì? Giết người càng nhiều, đao sẽ càng thêm lợi hại? Ha ha ha, Tiểu Bát Tử, không hổ là ngươi, hảo huynh đệ của ta” Hắc Bối Lão Lục cười khoái trá, vỗ vỗ bả vai thiếu niên Tề Thiết Chủy.
Tề Thiết Chủy: “......”
Lạc Việt: “......”
Tính cách của tên này hoàn toàn phớt lờ đi những thứ đạo đức lý niệm người bình thường hay quan tâm để ý. Đối với Hắc Bối Lão Lục mà nói, g·iết người cùng không g·iết người, thức chất chẳng có bất kỳ cảm giác gì khác biệt, chỉ khác ở chỗ đối phương có trêu chọc tới mình hay không thôi. Nếu đã động chạm đến bát cơm của gã, thì có trốn tới chân trời góc bể, gã cũng tìm cho bằng được, tạo chỗ trảm sát không có bất kỳ đắn đo ngại ngần gì.