Chương 29: Cố sự đời ông nội Ngô Tà
Lão Cửu Môn không có đồ đần chân chính, đồng thời Nhị Nguyệt Hồng cũng không hề ngốc, rất nhiều chuyện, rất nhiều vấn đề y đều có thể thấy, đều có thể hiểu rõ rõ rành rành, chỉ là điều quan trọng ở chỗ làm hay không làm thôi. Giáo dưỡng cùng lễ tiết trói buộc y, nhưng cũng chính vì như thế, Nhị Nguyệt Hồng mới là vị Nhị Gia bất đồng với người khác, chứ không phải là tên lão đại bàn khẩu lưu manh tầm thường.
Cửu Môn trong mắt số đông thế nhân, hầu hết đều là thân phận đương đại đầu mục đám côn đồ. Ngoại trừ Hoắc gia phận nữ tử và Trương Khải Sơn thuộc tầng lớp quân ngũ thì không cần nói nhiều, chỉ có Nhị Nguyệt Hồng tương đối đặc thù, chân chân chính chính công tử hào môn thế gia, loại người này, Cửu Môn còn cần trải qua mấy đời bồi dưỡng mới có thể sinh ra thứ khí chất cao quý đó. Tiêu biểu vào thế hệ sau Giải Ngữ Hoa - Giải Vũ Thần chính là như thế.
*********
“Lão đại, ngài nói xem tên Nhị Nguyệt Hồng kia đúng là chẳng ra gì, bọn thủ hạ dưới tay đều quản lý không được, tại trong địa bàn mình còn suýt chút nữa bị người ta khi dễ đánh mặt, chậc chậc chậc, hèn yếu vô lực. Trước kia hắn đâu có như vậy!” Hắc Bối Lão Lục vẻ mặt khó hiểu gãi đầu một cái.
Lạc Việt tay dắt Vọng Thiên Hống thú con, giương lên đôi mắt thâm thúy cảm thán nói: “Người với người không giống nhau, Lục Tử à, cho nên mới nói làm người không thể quá tốt, người tốt dễ dàng bị khi phụ”.
“Ha ha, Lão Lục tôi từ nhỏ đã chẳng phải người tốt lành gì, trở về tôi cũng giáo dục Tiểu Bát một chút, cậu ta cũng thuộc thành phần người tốt, về sau sẽ dễ xảy ra chuyện, lúc đó không ai kịp ứng cứu”
Hắc Bối Lão Lục nhếch miệng nở nụ cười, nghĩ tới một tên đồng bạn khác, trong lòng không khỏi có hơi bận tâm.
Trong mắt mọi người, Tề Thiết Chủy đồng dạng là một tên bạch diện thư sinh hào hoa phong nhã, tính cách hiền lành mềm yếu dễ dàng bị kẻ xấu sỉ nhục. Tuy rằng hắn tương đối thông minh, không ngu ngốc như thằng đàn em khác bên cạnh Lạc Việt, bất quá, cái thằng kia dù đần nhưng lại dám nói dám làm, tính cách thẳng thắn cương trực cùng với thủ đoạn hung ác số má, còn hắn nhu nhược như vậy, nhiều thời điểm thông minh quá cũng bị thông minh hại. Thậm chí nếu không nhờ Hắc Bối Lão Lục đè lấy tràng tử, nhiều khi bọn thủ hạ đều chẳng thèm nghe đối phương phân phó mệnh lệnh.
“Ừ” Lạc Việt gật đầu thở dài.
Quãng đường hai người này phải đi còn xa lắm!
“Lạc Gia, đã lâu không gặp!”
Đúng vào lúc này, một nhân vật khác đã lâu không gặp cuối cùng đăng tràng. Ngô Lão Cẩu dắt mấy con chó săn tướng mạo hung mãnh đi dạo vừa vặn đụng phải Lạc Việt cùng Hắc Bối Lão Lục. Nếu như không phải Hắc Bối Lão Lục nhìn thấy bên cạnh tên này không mang theo đám tùy tùng tay chân nào, chỉ sợ chạm mặt liền muốn nhào tới. Thời kỳ n·hạy c·ảm hiện tại, mỗi lão đại bàn khẩu đa phần đều không hợp nhau cho lắm, mỗi lần gặp gỡ cũng là rút đao rút v·ũ k·hí khiêu chiến đến cùng.
“Cẩu Gia, không có khả năng trùng hợp như vậy chứ? Mang theo bao nhiêu người, cho Lão Lục ta một câu trả lời thực chất” Hắc Bối Lão Lục vẫn còn có chút không tin, vừa nói vừa liên tục nhìn xung quanh trái phải.
Ngô Lão Cẩu lúng túng gãi đầu một cái, đáp: “Không mang người không mang người, chỉ là muốn gặp Lạc Gia một lần, chuyện này sớm phía trước tôi đã có tưởng niệm rồi”.
Lạc Việt cùng Cẩu Ngũ Gia trước mặt, hẳn cũng coi như là quen biết đã lâu. Tuy rằng khoảng thời gian ở thành Trường Sa, hai người chẳng có qua lại gì, bất quá dù sao trong quá khứ ngày đó, đây chính là người kéo Lạc Việt ra khỏi mộ Huyết Thi, trao cho hắn một cuộc đời hoàn toàn mới.
“Vừa đi vừa nói” Lạc Việt mở miệng.
“Được”
Ngô Lão Cẩu bước tới đi sóng vai với Lạc Việt, trong tay nắm bốn, năm cái dây thừng buộc cổ dắt lấy đàn chó săn. Mấy con chó hung mãnh không ngừng thấp giọng sủa inh ỏi, dưới chân đuổi theo chủ nhân của chúng, trông chẳng hề an phận chút nào.
Chó săn luôn luôn duy trì tính cách nhược nhục cường thực, bảo tồn phần lớn dã tính, lúc rơi vào tay Ngô Lão Cẩu, mới có thể được thuần dưỡng đến lợi hại một chút. Thế là, nhóm bọn chúng nhìn xem ‘đầu oắt con chó đất đen thủi lủi’ kia, nhao nhao nhe răng trợn mắt dữ tợn, một bộ dáng nếu như chủ nhân thả ra dây thừng, chúng sẽ không ngần ngại lập tức xông tới, cào xé cắn c·hết tươi Vọng Thiên Hống thú con trước mắt này.
Tiểu Vọng Thiên Hống tính tình tương đối hiền hòa, bước bốn cái chân nhỏ ngắn, căn bản liền chẳng thèm để ý tới giống sinh vật thấp kém đang sủa loạn ở bên cạnh. Chờ lúc một con chó săn trong số đó thật muốn vọt tới nó, Vọng Thiên Hống hơi nghiêng đầu, lộ ra cái nhếch mõm quỷ dị, ẩn sâu bên trong đôi mắt đỏ khẽ thoáng qua một đạo hắc quang.
‘Gâu gâu gâu…..ẳng..ẳng…’
Con chó săn kia như lâm đại địch, kêu thảm thiết không ngừng đụng thân vào dây thừng buộc trên cổ, trực tiếp xoay cơ thể chạy nhanh về phương hướng không người xuất hiện. Đám chó khác cùng đàn cũng cảm nhận được cỗ lực áp chế đến từ huyết mạch kia, nhao nhao tránh thoát xiềng xích gò bó, vội vã biết mất không thấy gì nữa.
Ngô Lão Cẩu kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ đánh giá lấy ‘chú chó con’ đi theo dưới chân Lạc Việt, “Đầu chó này thật đặc biệt! Tuy nhìn bộ dáng còn nhỏ không khác là mấy so với giống chó ngao Tây Tạng, nhưng mà tôi nuôi chó nhiều năm, sinh vật này chắc chắn là Thiên Cẩu trong truyền thuyết. Lạc Gia kiếm được nó ở đâu vậy?”
“Nhặt dưới mộ địa” Lạc Việt bề ngoài thì nhún vai, trong lòng thì cười khẩy, nó cũng chẳng phải là Thiên Cẩu tầm thường gì, nó là Hống.
“Lạc Gia, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng, mong rằng Lạc Gia đáp ứng…..Đó chính là, ngài có thể hay không chờ sau khi đầu chó này sinh hạ ấu tử, tặng cho tôi một con?” Ngô Lão Cẩu ôm quyền chân thành hỏi.
Khóe miệng Lạc Việt hơi co giật, liếc nhìn xem con Hống cẩu vừa mới xuất sinh không lâu kia. May mắn tên này không thật sự phát hiện ra thân phận chân chính của nó, cho rằng tuổi thọ loài chó không dài, kỳ trưởng thành lại rất nhanh, bằng không cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Lạc Việt đáp: “Sau này hãy nói, chuyện tương lai ai có thể đoán trước được”
Ngô Lão Cẩu vò đầu cười, “Ha ha ha, Lạc Gia nói đúng lắm. À phải rồi, Lạc Gia, tôi luôn cảm thấy ngài có chút quen mặt, liệu chúng ta từng…..”
Lạc Việt nói: “Mộ Huyết Thi, đa tạ ngày đó Cẩu Ngũ Gia ân cứu mạng, Lạc mỗ suốt đời không quên”
Hai con ngươi Ngô Lão Cẩu run nhè nhẹ, phát ra từ nội tâm sợ hãi, trên trán chảy xuống từng dòng mồ hôi lạnh. Ký ức năm xưa quay trở về, Ngô Lão Cẩu từ sau khi rút lui khỏi mộ Huyết Thi đi tới thành Trường Sa, đã cực kỳ lâu rồi chưa từng gặp lại ngôi mộ cổ tà môn kinh khủng như vậy. Đồng thời, cái đấu đó cũng là một lần kinh nghiệm đời này hắn sẽ chẳng cách nào quên đi được, dù sao huynh đệ, tiền bối, cha chú chính là c·hết hết sạch ở dưới ngôi mộ Huyết Thi kia.
Nghe xong lời Lạc Việt giải thích, mặt mũi Ngô Lão Cẩu tràn đầy sợ hãi. Trưởng bối của hắn đều lâm vào tình cảnh như thế, nhưng Lạc Việt thì sao? Kẻ này hình như là nhân loại duy nhất sống rất lâu ở trong mộ Huyết Thi! Hạng người gì lại có thể ở nơi tà môn nguy hiểm đó sinh tồn mấy chục năm!
Khó trách Lạc Việt khi gặp phải bất cứ chuyện gì đều trưng ra một bộ thần sắc nhẹ nhõm, thì ra y đã từng trải qua loại kinh nghiệm này. Vị kinh tha nhân khổ, người với người đấu tranh, dù hung hiểm ra sao đi nữa, cũng chẳng cách nào đuổi kịp ngôi mộ Huyết Thi kia một phần.
“Ha ha, chuyện này…..”
Ngô Lão Cẩu không biết nên nói gì cho phù hợp với bầu không khí hiện tại. Thấy vậy, Lạc Việt chủ động chuyển chủ đề.
Hắn đột nhiên hỏi: “Cẩu Gia có hôn phối sao?”
Ngô Lão Cẩu gật đầu một cái: “Gần đây đang tìm, Lạc Gia cũng biết, Lão Cẩu tôi ngày thường không quá thích diễn trò, niềm vui thú duy nhất là nuôi chó, không người con gái nào có thể lọt vào mắt xanh”
Khóe miệng Lạc Việt hơi nhếch lên, hắn nhưng là nhớ kỹ bên trong nguyên tác ‘Đạo Mộ Bút Ký’ Ngô Tà có nói qua, người ông nội này của cậu ta có ghi lại trong bản chép tay, thời niên thiếu Ngô Lão Cẩu phi thường đắc ý, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ trong ngoài thành Trường Sa, đến cả vị nữ tử truyền kỳ nhà họ Hoắc cũng không cách chi thoát nổi, vì yêu sinh hận cả một đời. Bất quá một thế này thì khác rồi…..
Chưa nói tới vấn đề hiện tại Ngô Lão Cẩu tất cả cố sự tình yêu đều là lừa gạt hài tử cháu trai mình. Chỉ riêng người con gái kia, đời này sẽ không còn như vậy, ít nhất là kể cả có một dấu hiệu nhỏ nhoi sinh ra, Lạc Việt hắn cũng sẽ bóp nát từ trong trứng nước.
Nhắc đến Ngô Tà đứa bé kia, số mệnh đúng thật khổ. Trong nhà không có một người nào là không hố cậu ta, nguyên lai từ đời ông nội đã bắt đầu.
Lạc Việt bật cười, cân nhắc lấy chuyện của mình và đối phương, nói vu vơ: “Cẩu Gia thân phận bực này, hẳn là tùy ý liền có thể tìm được chứ?”
“Ngược lại cũng coi trọng mấy người, bất quá còn cần phải thận trọng nghiên cứu một phen” Sắc mặt Ngô Lão Cẩu ửng đỏ, tiếp đó thay đổi như chong chóng, hướng về phía Lạc Việt đi bên cạnh chớp chớp mắt, bộ dạng hèn mọn vô cùng, “Lạc Gia đâu? Có nhìn trúng nữ tử nhà ai sao? Lấy thân phận cùng tướng mạo của ngài, trong thành Trường Sa sợ là không có mấy người có thể xứng đôi vừa lứa. Đúng rồi, nữ nhân Hoắc gia từ trước đến nay luôn không tệ, không biết Lạc Gia…..”
Lạc Việt thở dài, dòng suy nghĩ trôi về hình bóng tiểu cô nương ngày đó. Tính cho đến thời điểm hiện tại, hắn cùng với nhà họ Hoắc đều không đội trời chung với nhau, ấy vậy mà…..
( Người đó là ai? Các bạn đoán xem!)