Chương 30: Ngoại truyện - Cố sự tình yêu của Lạc Gia và Thất cô nương
Hoạt động trong Lão Cửu Môn chỉ có duy nhất một người phụ nữ, chính là Hoắc Tiên Cô con gái của Hoắc bà bà, cháu gái của Hoắc Cẩm Tích, có thể xem là một người phụ nữ có tầm quan trọng không hề thua kém các bậc mày râu, đồng thời, bà cũng chính là mẹ ruột của tôi.
À quên đó, xin tự giới thiệu, tôi lên là Lạc Tiên, đứa con trai đích tôn của cha tôi, Lạc Việt.
Mỗi lần nhắc tới chuyện cha mẹ, chị tôi Hoắc Linh luôn có biểu cảm hâm mộ vô cùng lại pha thêm đâu đó một chút sự thương xót, bởi vì hai người họ có một đoạn tình cảm từ thời niên thiếu nếm trải đầy đủ tư vị đắng, cay, ngọt, bùi. Ban đầu đề tài này tôi cũng chẳng biết rõ chi tiết, cho đến một ngày ngồi uống trà học phong thủy thuật số với bác Tề, tôi đột nhiên nhớ tới liền hỏi, thì cuối cùng mới được trải nghiệm đoạn tình cảm đó một cách chân thật nhất.
Bác ấy nói mẹ tôi đúng là có vẻ tư sản như tôi thấy hằng ngày, từ biệt hiệu của bà ấy thì có thể nhận ra ngay, vào lúc đó có nghĩ là Tiên Cô hoặc là Tiên Nữ, nói rõ ra là công nhận bà ấy đẹp. Hơn nữa bác Tề cũng phải gật đầu công nhận, bà thực sự rất xứng với chữ ‘Tiên’ này, bởi vì mẹ tôi có một khí chất khiến cho người ta không thể nhìn thẳng và khen ngợi một cách đùa giỡn được. Loại khí chất đó là do bẩm sinh mà có, chứ chẳng cách nào rèn luyện qua năm tháng mà ra, nhìn bà, cánh đàn ông căn bản chẳng sinh ra nổi một chút ý nghĩ xấu xa trong đầu, có lẽ cha tôi là thành phần cá biệt.
Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng trong quá khứ mẹ rất giống một cái sân bay siêu cấp, dáng người của bà ấy so với mặt bàn có khi còn bằng phẳng hơn, khác xa so với bây giờ, người đâu mà nở nang gợi cảm, trước lồi sau vểnh, chỗ nên có thịt thì nên có thịt, chỗ nên gầy ốm thì nên gầy ốm, hoàn hảo một cách bất thường. Khi về nhà tôi có hỏi cha, nào ngờ cha chẳng nói chẳng rằng phạt tôi đi cùng ông bác Lục ‘hiếu động’ luyện đao một trăm lần mới được ăn cơm.
Hôm sau thì bác Tề mới giải thích rõ ràng, mẹ tôi dáng người cao một mét bảy, bà thường xuyên mặc sườn xám mặc dù bà từng nói là chẳng thích chút nào, chẳng qua không biết mặc gì nên đành chọn nó. Làn da mẹ thực sự rất trắng, tóc dài đến lưng nhưng hay bó gọn lại, những điều này tôi đều biết. Bất quá khi ấy tôi còn nhỏ nên chưa cảm nhận hết được, thứ quan trọng nhất chính là khí chất đến từ ánh mắt của mẹ, đó là một loại nhãn thần cao ngất trời, trong suốt vô cùng, tựa như chưa từng bị thế tục vấy bẩn vậy. Ai nhìn vào ánh mắt của mẹ, bà muốn người làm cái gì ngươi đều sẽ tình nguyện đi làm.
Thế nhưng như vậy thì đã sao, thời quá khứ Hoắc gia của mẹ tôi n·ội c·hiến nhiều nhất, trong gia tộc đấu tranh rất gay gắt, con gái Hoắc gia không chỉ có một người, vậy mà mẹ có thể đoạt được địa vị chủ nhân gia tộc, chắc hẳn vô cùng phức tạp. Nghe bác Tề kể, lúc ấy bên nhà ngoại xảy ra một số chuyện, bà cô tôi tên Hoắc Cẩm Tích nghe nói đắc tội gì đó với cha tôi, mất đi chức vị đương gia, vài người con gái của bà ngoại cùng mấy người chị em của mẹ đều nhắm vào vị trí đang để trống đó. Cuối cùng hình như là cha nhúng tay vào, mặc dù trước đó hai bên gia đình là đối thủ một mất một còn, nhưng cha vẫn chỉ vì một chữ tình, âm thầm trợ giúp mẹ ngồi lên chiếc ghế gia chủ đến tận khi chính bà nhượng lại cho chị tôi.
Cố sự tình yêu đó là như thế này……
**********
Ban đầu, không ngờ duyên phận của Lạc Việt và Hoắc Tiên Cô khi đó lại có thể thú vị như vậy.
Lạc Việt vuốt sống mũi một cái, đây là thứ ba hắn làm động tác này, cô bé ngồi đối diện cũng có phần luống cuống. Ở trong quán trà, người đàn ông kia nhìn nhìn nàng như vậy cũng đã hơn một canh giờ rồi. Nếu như không phải do mẹ nàng khăng khăng muốn để cho hai người bọn họ gặp mặt, nói cái gì chỉ có cậu ta mới giúp mẹ con chúng ta giành chiến thắng cuối cùng trước bên gia đình nhà dì trẻ, thực sự nàng chẳng muốn ở một chỗ trong thời gian dài như vậy, còn để một người con trai kỳ quái nhìn nàng như thế.
Cô gái cảm thấy kỳ lạ, cũng không khỏi quan sát người thanh niên này thật lâu. Tuy rằng bầu không khí rất xấu hổ, người con trai này rất cổ quái, nhưng nói cho cùng, nếu như hắn ta không có một loại khí chất đặc biệt, nàng đã sớm viện cớ không khỏe mà chuồn đi cho nhanh rồi, chung quy thì mẹ nàng cũng không thể để cho nàng phải ngất đi ở chỗ này được.
Là một loại khí chất gì thế? Nàng thực sự không diễn tả nổi, quan sát người thanh niên này, nàng luôn luôn cảm thấy nhìn không thấu được hắn. Trên thế giới những người nhìn không thấu có rất nhiều loại, có trầm mặc ít nói, có trong ngoài không giống nhau, còn có vài người vẻ mặt lúc nào cũng cười ha ha, kỳ thực tâm trí lại vô cùng nặng nề, có vài người tất cả mọi thứ đều rất bình thường, nhưng mà kẻ khác lại cảm thấy hắn không được bình thường, thế nhưng người con trai này thì không phải vậy?
Là một cô gái tương đối thông minh, mặc dù còn nhỏ nhưng nàng biết, nếu như một người có thể để người khác cảm giác được rằng ẩn giấu sâu trong nội tâm là thứ gì, thì người này cũng không thực sự được coi là lòng dạ quá sâu sắc. Bụng dạ càng sâu, ngươi sẽ nhìn ra hắn có một chút kế hoạch, ngươi biết hắn đang che dấu thứ gì, nhưng tất cả những gì ngươi tính toán đều hoàn toàn không đúng, đối phương ngay cả suy đoán của ngươi cũng đã sắp xếp vào tròng, còn những suy tính thực sự của hắn thì ngay cả một góc nhỏ ngươi cũng chẳng mò tới được, cái này mới được tính là một kẻ âm hiểm thực sự.
Thế nhưng, cái người được gọi là Lạc Gia này, không ngờ lại còn trẻ như vậy đã được người khác xưng một tiếng gia, khí chất của y ngươi không có cách nào đưa ra bất kỳ phán đoán gì, ngươi thấy y, vĩnh viễn chỉ là cái cảm giác bản thân y nhất định không hề đơn giản như vậy, nhưng ngươi lại chẳng hoàn toàn khẳng định được điều đó là đúng. Thực sự, nếu như ngươi không cố nói với mình rằng, phẩm chất của người này không bình thường, thì cuối cùng ngươi sẽ cảm thấy, không phải là do ngươi nghĩ quá nhiều.
Để lộ ra một chút sơ hở đi.
Cô gái nghĩ thầm, từ trước tới nay không có ai có thể để nàng khó nhìn thấu đến vậy. Từ bà dì trẻ Hoắc Cẩm Tích của nàng cho đến những người đàn ông nàng từng gặp trước đây, họ tiếp xúc với nàng, rốt cuộc có mục đích gì, chỉ cần nàng quan sát qua một cái liền biết được ý định. Còn người đàn ông trước mặt lại không hay đùa cợt.
‘Việc này thật đúng là vướng tay vướng chân. Nếu như mình cứ vậy mà đi, có được coi là thất bại không? Mẹ có trách mắng mình hay không?’ Cô gái nói thầm trong lòng.
“Rốt cuộc anh muốn nhìn tôi tới khi nào?” Cô gái quyết định lấy tiến làm lùi, nhìn một chút rồi tự mình chủ động tiến công, kết quả sẽ là cái gì đây.
Lạc Việt nhìn xem gương mặt con nít của nàng, thở dài trong lòng. Đúng như trong dự đoán của hắn, cô bé năm xưa hắn từng nhìn lướt qua khi mới tới Trường Sa càng lớn lên càng xinh đẹp lanh lợi, một cách tinh quái, lại còn đeo thêm vẻ mặt trẻ con nũng nịu, thảo nào nhiều người thích như thế, thảo nào tương lai có thể dùng sắc đẹp nghiêng đổ một tòa thành. Hết lần này tới lần khác, nàng lại còn vô cùng thông minh, ai cũng chướng mắt, khiến cho Hoắc bà bà mẹ nàng phải sứt đầu mẻ trán.
“Anh thật sự không nói à?” Cô gái có chút nhịn không nổi, thầm nghĩ có thể là mình đã nhìn lầm rồi, kẻ này thật ra là một tên lưu manh lỗ mãng.
“Không xem mặt hàng kỹ một chút, thì sao dám mua vào nhà, sao có thể phát triển nó lên một tầng cao mới tốt hơn chứ” Lạc Việt lắc đầu, cầm chén trà lên uống một ngụm, nhìn sắc trời một chút, liền dự định đứng dậy đi xuống lầu.
Nào ngờ cô gái tức giận lập tức đứng bật dậy, cầm chén trà đặt trên mặt bàn phía trước mình trực tiếp hất vào mặt Lạc Việt, “Ngươi gọi ai là món hàng vậy? Ngươi mới là món hàng, đồ lưu manh thần kinh!”
Hắc Bối Lão Lục đứng đằng sau cũng tức điên lên, lập tức lấy ra khăn mặt đưa cho lão đại, nói: “Ngài không có sao chứ?”
Lạc Việt lắc đầu, nhìn bóng hình nhỏ bé xinh xắn kia đã dần khuất sau đám đông ngoài phố, đột nhiên bật cười khó hiểu, nói: “Nói chuyện với mấy mụ già có khi còn dễ hơn là với những người con gái trẻ tuổi thế này. Nóng tính thật đấy!”
******
Ngày đó là trong đám cưới của Ngô Lão Cẩu, Hoắc Tiên Cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người thanh niên có chút nhu nhược trước mặt. Cái nhìn để cho Tề Thiết Chủy không khỏi rung lẩy bẩy khắp toàn thân.
Hoắc Tiên Cô nhíu mày hỏi: “Ngài là người thân cận nhất bên cạnh Lạc Gia, Bát Gia, ngài thử giải thích xem, tại sao y từng gây khó dễ với nhà họ Hoắc chúng tôi, vậy mà mỗi khi tôi gặp y, đều không nhịn được muốn đến gần. Ngài giải thích giúp tôi xem!”
Tề Thiết Chủy sửng sốt một lúc, tiếp đó thở dài thượt thượt, đáp: “Chuyện cũ hai người tôi từng có dịp nghe Lạc Gia kể qua. Tôi thử hỏi cô nhé, Hoắc tiểu thư, Hoắc gia các người liên tiếp gây khó dễ cho chúng tôi, thậm chí từng đưa Lạc Gia tiến gần tới c·ái c·hết, nhưng ngài ấy có triệt để xóa xạch sự tồn tại của Hoắc gia tại thành Trường Sa này hay không? Lời này trước đây Lạc Gia từng nói qua, nhưng mọi người đều không để trong lòng, bởi vì cho rằng đó chỉ là lời nói phiến diện. Ngài ấy không làm đến cùng, là vì nể mặt cô, đúng đấy, chính là vì cô, mà Hoắc gia mới sống tiếp được, và cũng chính nhờ một phần của Lạc Gia, cô mới ngồi lên được vị trí thất môn đương gia như hiện tại, Hoắc tiểu môn chủ à!”
Lời nói của Tề Thiết Chủy khiến Hoắc Tiên Cô rơi vào trầm mặc. Nàng liếc nhìn bóng lưng đang ngồi uống rượu với đám người Cửu Môn đằng xa, trong lòng một hồi cuồng loạn, cảm xúc khó tả dấy lên không ngừng.
*******
‘Kẽo kẹt’
Tiếng đẩy cửa vang lên, một cô gái mặt tái nhợt tóc tai rối bù đội mưa đi đến.
“Ai tới?” Giọng nói Lạc Việt vang lên từ trong thư phòng.
Nha Đầu để xuống dao bầu, lau qua đôi tay trên chiếc khăn treo gần đó, bước vội ra ngoài phòng bếp: “Ah, Lạc Gia, là Hoắc tiểu thư tới nhà, tựa như là tìm ngài!”
“Không gặp” Thanh âm lạnh lùng của Lạc Việt vang lên lần nữa.
Nha Đầu cười khổ bất đắc dĩ, nhìn xem người con gái đứng trước mặt, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiên Nhi à, hay là đừng tới nữa, tôi nghe Nhị Gia nói em đều tới mấy lần rồi nhưng Lạc Gia vẫn cứ như vậy, nói không gặp là không gặp, tính cách của y em cũng biết”
Một năm trước, mới bước lên vị trí gia chủ, Hoắc Tiên Cô – Hoắc Tiên Nhi còn đang lòng đầy rối bời, nhận được lời giải thích của Tề Thiết Chủy, cuối cùng biết được cái gì là tư vị nhân gian tình yêu. Ban đầu nàng cho rằng đó cũng chỉ là vấn đề bình thường, qua một thời gian rồi cũng sẽ phai nhòa đi mà thôi. Nhưng một ngày lại một ngày qua đi, bóng lưng kia trong giấc mơ của nàng càng lúc càng in đậm lấy, giống như có người dùng tà thuật khắc xuống linh hồn nàng đạo lạc ấn, mở mắt thấy hắn, nhắm mắt đều tưởng tượng ra thân hình cao lớn kia.
Đây không phải lần thứ nhất nàng đến đây chỉ để gặp hắn.
Lần đầu tiên, Lạc Việt ở trước mặt cự tuyệt đối phương, Hoắc Tiên Nhi bôi nước mắt, đau đớn rời đi. Lần thứ hai, Lạc Việt gặp cũng không thèm gặp, nàng ở ngoài cửa đợi ba ngày ba đêm, cuối cùng hôn mê được người đưa về. Lần thứ ba, Tề Thiết Chủy thấy mềm lòng, đưa nàng vào phòng bếp chỉ dạy cách làm đồ ăn, vì Lạc Việt chuẩn bị bữa cơm trưa, sau khi hắn trở về trực tiếp hất văng mâm cơm, quay người lần nữa ra ngoài.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám….. Nha Đầu Cũng là một cô gái, lại còn đang trong tình yêu nồng thắm với Nhị Gia, nên cô hiểu. Có thể để cho một người xuất sinh đã ngậm thìa vàng, áo đến thì giơ tay, cơm tới thì há miệng, thiên kim phú gia như Hoắc Tiên Nhi lâm vào cảnh chật vật không chịu nổi thế này, cũng chỉ có mình nhân vật thần kỳ như Lạc Việt là làm được.
“Chúng ta nhỏ giọng tâm sự, đừng để ngài ấy nghe thấy là được” Nha Đầu thấp giọng nói, đưa tay quệt đi giọt nước đọng nơi khóe mắt của Hoắc Tiên Nhi.
Trong thư phòng, Nhị Nguyệt Hồng quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ, liếc nhìn lấy Lạc Việt, cười trêu nói: “Anh phũ phàng với con gái nhà người ta đến vậy à?”
Lạc Việt trợn mắt lại với y, đáp trả: “Thế còn chuyện bà cô trẻ của nàng, Hoắc Cẩm Tích từng cởi sạch đồ đứng trước mặt anh thì sao? Anh bị mất khả năng ấy hả, Nhị Gia?”
Nói rồi, hắn cũng thầm trả lời câu hỏi của Nhị Nguyệt Hồng ở trong lòng. Hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lạc Việt hắn có nỗi khổ riêng, một nỗi khổ rất khó để bù lấp đi vào. Hắn có thể sống rất lâu, trẻ mãi không già, nhưng còn người khác thì sao? Cô ấy thì sao?
*********
“Không qua đây hút một điếu sao?” Hoắc Tiên Cô nhìn Lạc Việt, đùa giỡn một cái hộp thuốc lá ngoại trong tay.
“Không, đừng làm phân tâm” Lạc Việt dùng dao rạch bụng con cáp chép trên tay, đem lớp màng thịt màu đen bên trong nó moi ra, vứt vào trong cái sọt rồi tiếp tục cạo vảy cá, động tác rất thuần thục.
Hoắc Tiên Cô lại châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi.
“Con gái mà h·út t·huốc, em không sợ chẳng ai thèm lấy à?” Lạc Việt cười nói.
“Không phải vẫn còn anh đó sao?” Hoắc Tiên Cô thản nhiên nói.
Tay Lạc Việt khựng lại, sau đó tiếp tục cạo vảy cá chép: “Anh cũng không thích h·út t·huốc lá”
Hoắc Tiên Cô lập tức phả ra một hơi thuốc về phía hắn, rồi đem thuốc dúi vào trong chậu hoa bên cạnh, chỉnh lại mái tóc một chút: “Thế nào, giờ anh ăn xong liền muốn xách quần bỏ chạy à?”
Con dao của Lạc Việt dừng lại, cố bình tĩnh bản thân rồi nói: “Em không cảm thấy xấu hổ hả, em ngủ trên giường, anh ngủ ở ngoài bậc cửa, một sợi tóc anh cũng chưa từng đụng tới, cái gì mà ăn xong xách quần chạy?”
“Ai biết buổi tối anh có lần mò lên hay không, tôi uống nhiều như vậy, mà thời gian đó chỉ có anh tiến vào phòng thôi à”
“Em có thể đừng làm ra bộ dạng giống như một t·ú b·à thế được không” Lạc Việt đem cá đi rửa, nhét vào trong cái chân giò hun khói, rồi đưa vào trong nồi luộc, chỉ lát sau mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt, “Hình ảnh cô nương xinh đẹp cổ linh tinh quái trước kia đâu rồi?”
Hoắc Tiên Cô đứng lên, đi tới phía sau lưng hắn, Vọng Thiên Hống nằm ở trên tấm ván, miệng chảy nước dãi ròng ròng, nàng vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, dường như từ trước đến nay, con vật này ngoại trừ chủ nhân nó thì chưa từng cho ai đụng vào, có lẽ nàng là một ngoại lệ chăng.
Nàng nói: “Chính ai đã khiến tôi trở thành bộ dạng bây giờ? Chính ai đã để tính cách con người tôi biến đổi như vậy? Anh nói xem?”
Lạc Việt đổ nước vào trong nồi, đậy nắp lại, lấy tạp dề lau lau tay, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Xin lỗi em, nhưng bây giờ tôi có chút việc quan trọng, em về đi, không tiễn”
“Canh cá này không phải anh làm cho tôi ăn sao?” Hoắc Tiên Cô hỏi.
“Thứ sinh vật đần độn này thèm ăn nên anh mới làm, chứ bình thường ít khi anh tự mình vào bếp lắm”
“Vậy là tôi không cả bằng một con súc sinh!” Hoắc Tiên Cô nhếch khóe môi một cái, quay người rời đi.
Lạc Việt nhìn bóng lưng ấy thở phào nhẹ nhõm, lấy điếu thuốc lá nàng dụi ở trong chậu hoa ra, khẽ vỗ vào mông Vọng Thiên Hống một cái cho nó phun lửa từ miệng, chậm lại thuốc rồi hút mạnh hai hơi: “Đợi anh, thí nghiệm đó sắp thành công rồi”
*********
Một ngày nọ, Lạc Việt cùng Hoắc Tiên Cô đứng trước cửa sổ tầng hai, nhìn xem dòng người đông đúc đi lại dưới con phố sầm uất. Khoảng cách Cửu Môn bọn họ đánh đuổi quân Nhật ra khỏi Trường Sa đã được một năm, kinh tế nơi đây dần phồn hoa trở lại, thời đại mới đang đến, việc làm ăn buôn bán cũng xuất hiện nhiều loại mặt hàng mới thú vị hơn rất nhiều, thế giới đang trên đà thay đổi.
Hoắc Tiên Cô nói: “Anh gọi tôi đến đây làm gì?”
Lạc Việt lắc đầu, châm một điếu thuốc rút từ trong bao nơi túi áo Hoắc Tiên Cô, nhẹ nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn thông báo tin vui với em, thứ thuốc ấy anh thành công tìm được cách chế tạo ra rồi”
Hoắc Tiên Cô nhìn bầu trời trong canh rộng lớn hỏi: “Đáng không? Tạo ra được rồi thì cũng làm gì? Để tôi tiếp tục sống mãi trong chờ đợi à? Để tôi vĩnh viễn không thể c·hết đi, sống với hình bóng của anh trong đầu à?”
Lạc Việt quay sang liếc nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thâm tình, khẽ mỉm cười nói: “Không, em sẽ không phải như vậy nữa, chỉ cần đợi anh vài năm nữa thôi, sau khi rời khỏi Trường Bạch Sơn, anh sẽ lấy em về làm vợ!”
Hoắc Tiên Cô giật mình, cũng đồng thời quay đầu lại, dùng đôi mắt hút hồn người khác nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông trước mặt, liếm liếm đôi môi đỏ mọng gợi cảm: “Vài năm lâu lắm, bây giờ sinh một đứa con trước đã!”
Nào ngờ vài năm này, để cho nàng phải chờ đợi hắn tận hai mươi năm xa cách.