Chương 28: Đừng bao giờ giảng quy củ với Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục!
‘Quy củ thành Trường Sa’!
Lời này vừa ra, sắc mặt Nhị Nguyệt Hồng trong nháy mắt trở nên khó coi. Quy củ đó là do người đời trước dựng nên, trong số đó cũng có cái bóng Hồng gia nhà hắn tham dự vào. Một ít quy củ bất thành văn, người khác phá còn được, nhưng Nhị Nguyệt Hồng không thể lấy thân phận đương gia nhà họ Hồng tới phá vỡ nó. Điều ấy chẳng phải là tự đánh chính các khuôn mặt những tiền bối của mình hay sao?
“Thiếu bao nhiêu?” Nhị Nguyệt Hồng mặt lạnh nói.
Lý Đại Nương xòe hai bàn tay ra, đáp: “Số này, như thế nào, Nhị Gia muốn vì tiểu nha đầu này trả nợ à? Ha ha ha, đây chính là chuyện tốt mà thắp hương cũng bái cũng không cầu được à nha!”
Thần sắc Nhị Nguyệt Hồng cứng đờ, trên người bây giờ cũng không có nhiều tiền. Y cau mày một cái, nói: “Chờ ta một chút, ta đi tìm Trần Bì”.
“Trần đà chủ? Trần đà chủ lúc tôi tới nhìn thấy ngài ấy hình như đang ở bến tàu bên kia, như vậy Nhị Gia liền đi tìm Trần đà chủ đi thôi. Đúng rồi, động tác cần phải nhanh, bằng không con bé này được người khác coi trọng, đến lúc đó lão phụ tôi cũng không dễ xử lý, Nhị Gia là gia, các vị gia khác cũng là gia đúng hay không nào?”
Ả đàn bà miệng lưỡi bén nhọn cười đùa nói, khoát tay áo ra lệnh đám thủ hạ mang cô gái kia đi. Nha Đầu vừa rồi bởi sự xuất hiện của Nhị Nguyệt Hồng mà cảm giác tuyệt vọng thê thảm trong lòng kia chậm rãi trôi đi, nhưng lúc này, nhìn mình cứ thế bị bọn người lòng dạ hiểm độc kéo đi, cùng với bộ dáng vô lực của Nhị Nguyệt Hồng, nét mặt cô xám như cho tàn, hai con ngươi tràn đầy tuyệt vọng.
“Quy củ?”
Sau một khắc, giọng nói không tính to lớn vang lên tại đầu đường vắng vẻ phía sau lưng đám người. Tiếp đó, một thanh niên trẻ dắt một ‘chú chó con đột biến gen’ tay phải bung dù đen bình tĩnh bước từng bước đi tới, không nhanh không chậm nói:
“Bà cũng biết nơi đây là thành Trường Sa, bà cũng biết y là Nhị Gia Nhị Nguyệt Hồng, bà cũng biết quy củ”
Thủ hạ bên cạnh Lý Đại Nương như lâm đại địch, vụng trộm nắm chặt v·ũ k·hí đeo trên người. Tính tình Nhị Nguyệt Hồng nhu mềm, trong số các vị đương gia thì là người ở chung tốt nhất, nói một cách khác, có đôi khi liền xem như cho y lên mũi lên mặt, y cũng chẳng có phản ứng gì, đây một phần cũng do cách giáo dục cấp bậc lễ nghĩa của Hồng gia, ôn tồn lễ độ, ứng xử nhẹ nhàng. Nhưng người thanh niên che dù đen trước mặt thì khác biệt. Hắn cùng người bên cạnh có tiếng là không giảng đạo lý số một thành Trường Sa. Muốn phân rõ phải trái trắng đen với nhân vật này, ngươi đã xác định chưa?
Tất cả mọi người còn nhớ rõ, đoạn thời gian trước, có tiểu đầu mục lưu manh dẫn người xâm nhập địa bàn Hắc Bối Lão Lục, đồng thời giảng quy củ Trương Đại Phật Gia từng lập xuống. Thành Trường Sa chín cái bàn khẩu có thể đổi vị trí, nhưng không thể loạn luật lệ. Thế là liền cùng Hắc Bối Lão Lục phân rõ đúng sai, dù gì thì địa bàn hiện tại của Hắc Bối Lão Lục, ngày trước thật sự chưa phải là của gã. Tuy nhiên khi ấy, gã trực tiếp gọi người dưới tay tới, tiếp đó đứng giữa đường ngang nhiên chém đầu tụi lưu manh, chẳng hề e dè chút nào.
Quy củ? Quy củ chính là ‘chớ cùng Hắc Bối Lão Lục và người thuộc Hắc Bối bàn khẩu giảng quy củ. Còn nếu muốn c·hết, cứ việc, không ai cấm ngươi!’. Người có tên, cây có bóng! Hắc Bối Lão Lục nhận Lạc Việt làm lão đại, là điều tất cả mọi người trong thành Trường Sa đều biết. Không thể nào giảng quy củ với gã điên kia, vậy vị đương gia trước mắt này sẽ cùng ngươi giảng đạo lý chắc?
Ánh mắt lần nữa quay lại với tình cảnh hiện tại.
Lạc Việt huýt sáo một hơi, gọi trở về Vọng Thiên Hống thú con vẫn đang tiếp tục không đầu không đuôi đi thẳng về phía trước, sau đó ngước mắt lên nhìn người xung quanh: “Thú vị, nếu như đây là ở địa bàn của ta, người ta muốn, ai dám cùng ta tới nói quy củ đạo lý? Toàn bộ bàn khẩu đều là của ta, ta thích lập quy củ gì thì lập quy củ đó. Giảng đạo lý? Chỉ có người vô năng mới tại trong lúc t·ranh c·hấp với người khác đi giảng cách đối nhân xử thế mà thôi”
Hắn ngừng một lúc liếc lấy một chỗ trong đám đông, nhún vai nói tiếp, giọng điệu tuy nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại ẩn chứa đầy sự nguy hiểm: “Ta chỉ là dắt chó đi dạo ngang qua đây, thuận tiện nghe Nhị Gia hát khúc, chậm trễ thời gian của ta, mấy người các ngươi tốt nhất là đừng đi ngang qua bàn khẩu của ta, bằng không…..”
“Ha ha ha ha, lão đại cùng bọn chúng nói nhiều lời vô dụng làm gì, Lý Đại Nương ở thanh lâu đúng không? Hình như địa điểm kinh doanh vừa đúng là tại địa bàn của ta, một hồi ta trở về dẹp đi là được!” Hắc Bối Lão Lục lấm la lấm lét từ trong đám người đi ra. Câu nói này của gã nhất thời để cho tất cả phải nghẹn lời.
Lý Đại Nương: “…...”. Hôm nay ra ngoài quên không xem hoàng lịch, vậy mà lại gặp phải hai vị sát thần mặt đen này.
Cùng lúc đó, Trần Bì cũng chậm rãi đi tới, liếc Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục một mắt, nói: “Ở địa bàn của sư phụ ta, vẫn là để sư phụ ta xử lý, hai vì là đi ngang qua mà nói, vậy thì xin mời đi dạo tiếp đi thôi”
Kỳ thực, lời vừa nãy Lạc Việt mới nói, chính là nói để cho Trần Bì nghe. Thời điểm hắn tới chỗ này, nhìn xem Nhị Nguyệt Hồng bị người gây khó dễ, mà Trần Bì thì lại yên lặng đứng trong đám đông, thần sắc quỷ dị đánh giá tình huống. Lạc Việt lập tức giận không chỗ phát tiết, đây nếu đổi thành hắn, tên bất nhân bất nghĩa này đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc trực tiếp g·iết c·hết từ lâu.
Trần Bì hồi nhỏ đã nếm trải đủ quãng thời gian khổ cực, sau được Nhị Nguyệt Hồng nhận làm đệ tử, đi theo y được y trao cho quyền thế, dần dần bắt đầu có chút phiêu mất kiểm soát. Mượn cơ hội lần này, Trần Bì cũng muốn thử xem, người sư phụ Hồng Quan của hắn đến cùng còn có bao nhiêu chí khí. Nếu như y thật sự một điểm tính khí cũng không có, vậy hắn triệt để đoạt đi thế lực Hồng gia là chuyện theo lẽ thường.
Bất quá ngoài ý muốn, Lạc Việt tới nhúng tay, quấy vào bãi nước đục này.
Lạc Việt nhún vai, bộ dáng biểu thị sao cũng được, quay người đi hướng nơi khác. Mà Hắc Bối Lão Lục thì cười hắc hắc nói: “Tiểu Trần Bì, đây cũng chính là quy tắc trò chơi Phật Gia định xong, bằng không thì ngươi hôm nay dám cùng lão đại ta nói lời như vậy, ha ha ha….”
Nói xong câu đó, Hắc Bối Lão Lục cũng quay người đuổi theo Lạc Việt rời đi. Sắc mặt Trần Bì khó coi vô cùng, bị tên kia uy h·iếp trước mặt mọi người, hết lần này tới lần khác hắn thật đúng là không có biện pháp gì xử lý được Hắc Bối Lão Lục. Đi qua khoảng thời gian tất cả thế lực đấu tranh, mọi người đều đã nhìn ra, Lạc Việt cùng Hắc Bối Lão Lục hung ác nhất, hết lần này tới lần khác thế lực lại là lớn nhất, thậm chí sau lưng còn có Trương Khải Sơn Trương Đại Phật Gia phối hợp. Cái thể loại như vậy, ai đối mặt mà chả không ngán ngẩm, không buồn rầu?
“Sư phụ, chuyện này con vừa mới biết được. Lý Đại Nương, người thì để lại đây đi, tiền bà đi theo tôi lãnh” Trần Bì híp híp mắt nói.
Lý Đại Nương nghe vậy, dọa đến nỗi trực tiếp quỳ hai chân trên mặt đất, run lẩy bẩy nói: “Trần đà chủ, Trần Gia, ông nội Trần, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Ngài tha cho tôi được không, tôi lập tức cút ngay, cút ngay khỏi mắt ngài…….”
Buồn cười! Đi theo Trần Bì lãnh tiền? Sợ là tính mạng còn không giữ nổi chứ đừng nói là thành công cầm được tiền vào tay.
Nhị Nguyệt Hồng đem tình huống phức tạp hết thảy nhìn xem trong mắt, khẽ thở dài một cái. Sao y lại không nhận ra được trường tranh đấu này diễn biến như thế nào, mụ già Lý Đại Nương kia tại sao lại e ngại Lạc Việt, Hắc Bối Lão Lục còn có đồ đệ Trần Bì của chính mình? Đơn giản là bọn họ những người này đa số đều ngại phiền phức, ngại cái cách giải quyết lòng và lòng vòng, cho nên hạ thủ chẳng bao giờ biết nặng nhẹ, chưa bao giờ biết nể tình mà nương tay.
Nhưng hết lần này tới lần khác……
“Nha Đầu, đi theo tôi đi” Nhị Nguyệt Hồng có chút chán ghét nhìn đám người ở đây một mắt, trực tiếp dắt tay Nha Đầu, quay người bước vào Lê Viên.
“Sư phụ….” Trần Bì thần sắc biến đổi, trông theo bóng lưng Nhị Nguyệt Hồng khuất dần sau cánh cửa kia, thở dài bất đắc dĩ.
Trần Bì hắn cũng không phải là không thể cả đời làm chó núp dưới váy sư phụ mình. Cái mạng này của hắn là do Nhị Nguyệt Hồng cứu, được y cưu mang nhặt về nuôi dạy đến tận bây giờ, chủ yếu là Nhị Nguyệt Hồng có muốn hắn làm chó hay không thôi. Nhưng nhìn sư phụ với dáng vẻ đó, liền xem như Trần Bì hắn vì y bán mạng lại như thế nào? Đến cuối cùng, theo sư phụ một chỗ bị người khác thoải mái khi phụ lăng nhục hay sao?