Chương 27: Quy củ?
Ở trước mặt Lạc Việt biểu hiện ra bộ dạng ngốc đại cá tử, sau khi trở về thành Trường Sa, Hắc Bối Lão Lục đã tìm được tên thương nhân bán cho gã bản đồ giả kia, tiếp đó triệu tập tất cả đàn em trong bàn khẩu, đem kẻ đó giẫm dưới chân, dưới sự quan sát của dân chúng toàn thành, chẳng ngần ngại trực tiếp chém rụng đầu hắn.
May mắn chuyến đổ đấu lần này Lạc Việt đi theo bên cạnh, gã mới bảo toàn chính mình hoàn hảo không hao tổn mà an toàn quay về, nếu như không có y, rất có khả năng với tấm bản đồ ‘Tây Chu mộ táng’ kia, sinh ra nhiều tin tức sai lầm, xuất hiện tình huống không thể đoán trước, gã đã bỏ lại sinh mạng dưới ngôi mộ Đường triều đó rồi.
Hắc Bối Lão Lục nhìn xem cái đầu tên thương nhân lăn lốc trên mặt đất, hướng về đám người vây xem xung quanh trầm giọng nói: “Sau này bên trong bàn khẩu Lão Lục ta, còn có thành phần dám làm ăn loại sinh ý bẫy người như thế này, thì cũng đừng trách ta vô tình!”
“Chúng tôi đương nhiên không dám……”
“Kẻ này đúng là không thức thời, lại dám lừa gạt Lục Gia, chậc chậc chậc…”
“Bằng thủ đoạn này, chỉ sợ sau này người thuộc bàn khẩu khác đều sẽ tới địa bàn Lục Gia thực hiện giao dịch”
“Lời này giải thích thế nào?”
“Ha ha, trong thành Trường Sa, liền xem như là bàn khẩu của Trương Đại Phật Gia, ít nhiều đều sẽ tồn tại thành phần l·ừa đ·ảo hại người, nhưng lại có rất ít người dám quản, dù sao rừng vốn lớn chim loại nào cũng có. Bất quá hiện tại thì khác rồi, Lục Gia quyết định thật nhanh, trực tiếp tỏ thái độ….Sau này các giao dịch lớn sẽ chỉ xuất hiện ở địa bàn ngài ấy!”
“Thì ra là thế, mãng phu cũng có chỗ tốt của mãng phu”
“……”
Hắc Bối Lão Lục sai thủ hạ đem t·hi t·hể tên l·ừa đ·ảo kia vứt ra bên ngoài thành, tiếp đó an an ổn ổn về nhà báo cáo với lão đại. Mà binh lính dưới trướng Trương Khải Sơn theo thường lệ tới kiểm tra một chút tình huống, biết được người Lão Lục g·iết chỉ là một tên giang hồ phiến tử, liền lộ vẻ tức giận rời đi.
Hắc Bối Lão Lục không hiếu động, g·iết người là người đáng c·hết, kể cả xem như Trương Khải Sơn cũng chẳng có cách nào ước thúc hoàn toàn. Cứ như thế, thành Trường Sa lại khôi phục được yên tĩnh vốn có, chỉ là ẩn giấu trong sự bình yên đó thì lại là sóng lớn mãnh liệt, tuy nhiên người bình thường không thể phát hiện ra mà thôi. Chín cái bàn khẩu được Phật Gia lập nên, ngoài trừ địa bàn của chính hắn, những nơi khác đều đang tiến hành cuộc chiến ngươi lừa ta gạt đến giai đoạn khốc liệt.
Tất nhiên đánh không được địa bàn, vậy thì dùng phương pháp lôi kéo người bàn khẩu khác sang bên mình, dần dần thu hẹp tất cả quy về lực lượng dưới trướng, từ đó lớn mạnh thế lực của chính mình. Cứ thế, phân phân nhiễu nhiễu sau một vài năm, tràng tranh đấu này đã biến thành tình cảnh không đánh mà thắng, chẳng tốn một tốt lại hạ gục được vua.
Phương diện này, Hắc Bối Lão Lục thật sự là chẳng có biện pháp nào. Võ nghệ gã đứng số một số hai trong Cửu Môn, nhưng cuối cùng vì cái gì chỉ rơi vào địa vị xếp hạng thứ sáu?
Xếp tại phía sau gã, là Hoắc gia, Tề Thiết Chủy, Giải Cửu. Nhà họ Hoắc tạm thời không đề cập tới, chỉ nói riêng Tề Lão Bát và Giải Cửu Gia hai người liền không có hứng thú yêu thích tranh giành địa bàn. Theo lý thuyết như vậy, gã xếp hạng thứ sáu đồng nghĩa với là một phương thế lực yếu nhất thành Trường Sa Cửu Môn. Bất quá may mắn, một thế này, bên cạnh Hắc Bối Lão Lục có Bát Gia Tề Bát đang vì gã bày mưu tính kế, chia sẻ trọng trách quản lý địa bàn thuộc về mình.
Cùng lúc đó, Lạc Việt cũng trở về với khoảng thời gian yên bình nhàn hạ hằng ngày. Sau khi cùng Hắc Bối Lão Lục đánh ra địa bàn cho riêng mình, hắn đối với những cuộc tranh đấu đã có chút chán ghét, vừa vặn bây giờ lại chiếm được thân phận địa vị một môn trong thành Trường Sa, dứt khoát liền quyết định không tiếp tục tranh quyền thế. Nhàn rỗi còn có thể đi Lê Viên (Rạp hát theo cách gọi thời Dân Quốc) bên kia xem Nhị Nguyệt Hồng hát hí kịch, nhìn bộ dáng không buồn không lo của y, tâm trạng hắn cũng an ổn thêm phần nào.
Đây có lẽ là một đoạn thời gian Nhị Nguyệt Hồng cảm thấy thoải mái đồng thời thích nhất đi? Chỉ tiếc, đoạn thời gian này cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Y đem quyền lực trong tay giao cho Trần Bì xử lý, từ lâu đã quyết định rút ra khỏi giới giang hồ trong thành. Nhưng có một số chuyện chính là trùng hợp xảy ra như vậy khiến người ta chẳng thể lường trước được.
Một ngày này, Nhị Nguyệt Hồng rất lâu không rời khỏi Lê Viên quyết định ra ngoài đi dạo hóng mát, quan sát quang cảnh ven đường dòng người làm ăn buôn bán, mua chút đồ ăn rồi rồi quay trở về nhâm nhi thưởng thức. Bất quá dự định là thế, lại không thể thành hiện thực.
Tại vị trí cửa lớn Lê Viên xảy ra một cuộc hỗn loạn, Nhị Nguyệt Hồng xắn lên ống tay áo, tay cầm hộp giấy bánh ngọt, chau mày đi tới.
“Tránh ra!”
Y vừa mới bước chân qua liền bị một tên tráng hán tiện tay đẩy cơ thể về phía sau, bởi vì người xem náo nhiệt thực sự hơi nhiều, cổng ra vào Lê Viên xuất hiện tình trạng ‘tắc nghẽn giao thông’ thời hậu thế. Nhị Nguyệt Hồng không nhúc nhích chút nào, tay phải buông thõng bỗng nhiên bắt được cánh tay tên tráng hán đang nửa giơ lên kia, vừa vặn túm đúng vào vị trí huyệt đạo yếu hại của đối phương. Sắc mặt kẻ này trắng bệch, thân hình hơi thấp xuống, suýt nữa thì trực tiếp quỳ trước người Nhị Nguyệt Hồng.
“Ngăn cản lối ra vào Lê Viên của ta, ta không thể quản nổi?” Nhị Nguyệt Hồng ung dung nói.
Tráng hán liếc người sau lưng một mắt, phát hiện thân phận đối phương là ai, lập tức triệt để quỳ xuống cầu khẩn: “Nhị Gia Nhị Gia, đau…đau…đau, trước đó không biết là Nhị Gia đến, thật xin lỗi….”
Nhị Nguyệt Hồng thả ra tay tên kia, lúc này mới quan sát thấy cảnh tượng náo nhiệt trong đám đông. Có một khuôn mặt cô gái quen thuộc, đang bị một đám người trách mắng, cô ấy đã khóc, mà người xung quanh lại chẳng có một ai có ý niệm dám giận dữ xung quan vì hồng nhan cả. Kẻ khi dễ cô nương này bối cảnh thế lực gọi là có chút đặc thù, người khác biết được đều hiểu rằng không thể trêu vào, dù con gái người ta xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng mạng sống bản thân chung quy vẫn quý giá hơn.
“Nha Đầu?” Thần sắc Nhị Nguyệt Hồng biến đổi, hét lên, “Tránh ra!”
Đám người ngăn phía trước y tựa hồ không có nghê được thanh âm của y, vẫn còn đầy náo nhiệt nghị luận cười đùa, nhìn xem tràng cảnh cô gái đang bị quát mắng bên trong. Nhị Nguyệt Hồng hoàn toàn nổi nóng, khẽ phất tà áo trường bào màu đỏ sang một bên, giơ chân đạp thẳng vào người đứng chắn trước mặt.
“Ai vậy! Tự tìm c·ái c·hết hả? Ngay cả lão tử cũng dám đánh!”
“Đúng vậy đúng vậy, dám ở trước mặt Lý Đại Nương nháo sự, sợ là không muốn sống nữa!”
“Ai thế? Ai mà b·ạo l·ực như thế?”
“Áo đỏ…..Nhị Nguyệt Hồng, mẹ nó, là Nhị Gia!”
Đám người lúc này mới quay lưng lại, nhìn xem bóng người nam nhân áo đỏ không tính cao lớn cường tráng lắm đang đứng ở kia. Ả đàn bà được xưng Lý Đại Nương thần sắc hơi đổi, địa điểm hiện tại không khéo chính là địa phận quản hạt của Nhị Gia, bàn khẩu của tên diên Trần Bì kia. Tại đây đắc tội chủ nhân, chẳng phải là tự tìm c·ái c·hết?
Mặc dù ả cùng Trần Bì nói chuyện xong rồi, chuyện này hắn ta sẽ không quản, bất quá hắn là hắn, Nhị Nguyệt Hồng là Nhị Nguyệt Hồng, tính cách hai người khác nhau một trời một vực, Nhị Gia muốn nhúng tay vào, làm sao bây giờ?
Lý Đại Nương híp híp cặp mắt, rầy vài tiếng bọn thủ hạ dám có cử động vô lễ, tiếp đó đi tới trước mặt Nhị Nguyệt Hồng cúi người cười nói: “Nguyên lai là Nhị Gia, ngại quá, ở trước cửa Lê Viên âm ĩ, làm phiền ngài rồi!”
“Chúng ta đi!”
“Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi sẽ trả tiền cho các người, đừng bán tôi đi, tôi không muốn b·án t·hân….” Cô gái khóc lóc kêu gào, dáng vẻ cực kỳ thương tâm, bị đám thủ hạ của Lý Đại Nương túm tay kéo lê trên mặt đất.
“Buông cô ấy ra!” Nhị Nguyệt Hồng tức giận thốt lên, y lúc nào sẽ thờ ơ nhìn xem loại tình cảnh này phát sinh trước mặt mình.
“Nhị Gia” Lý Đại Nương xoay người, chặn Nhị Nguyệt Hồng lối đi, ả biết y chưa bao giờ đánh nữ nhân, “Nhị Gia như vậy có thể đang làm khó lão phụ tôi, Nhị Gia cũng biết nghề tôi làm chính là ép người làm g·ái đ·iếm, cho vay, tiếp đó đòi nợ. Con bé này không có tiền trả tôi, tôi cũng chỉ có thể kéo nó đi lấy thân gán nợ, Nhị Gia ngài cũng không nên phá hỏng quy củ thành Trường Sa chúng ta à nha. Quy củ này có cả trước khi Phật Gia đặ chân tới đây đó, cha ngài trước kia cũng chưa từng bao giờ quản lấy điều này!”