Chương 26: Thứ quan trọng nhất!
Nguyên bản cũng không phải tất cả các ngôi mộ sẽ xuất hiện trường hợp thi biến, nhưng Lạc Việt hai lần hạ đấu đều chạm mặt Bánh Tông. Nói tóm lại vấn đề hoàn toàn là do biến dị huyết mạch mà thành. Mọi kẻ đạo mộ luôn biết rằng, giới Bánh Tông có cái quy củ bất thành văn, đó chính là năm c·hết càng lâu, sau khi thức tỉnh sức mạnh lại càng khủng bố. Bất quá dưới cái nhìn của Lạc Việt, con Bánh Tông tóc đỏ này kỳ thực chênh lệch thực lực so với Bạch Mao Tống Tử của Bắc Tống cổ mộ chẳng đáng là bao nhiêu. Chỉ có điều, vào lúc tuổi già gặp chuyện chẳng lành thế nên khi c·hết mới bị thi biến thành bộ dáng tóc đỏ như hiện tại.
“May mắn, không có năng lực độc đoán vạn cổ” Khóe miệng Lạc Việt hơi dương lên, mỉm cười đầy tự tin.
Sau khi con Bánh Tông này bị Lạc Việt đạp bay khỏi chủ mộ phòng, trong nháy mắt đứng dậy, t·ấn c·ông về phía sinh vật sống đầu tiên xuất hiện dưới tầm mắt của nó. Hắc Bối Lão Lục biến sắc, vội vã ném đi Vọng Thiên Hống thú con, trở tay rút ra đại đao, lâm vào khổ chiến với đối phương.
Trở lại chủ mộ phòng, Lạc Việt bắt đầu đánh gia bố trí xung quanh, qua vài lần quan sát tìm tòi, hắn phát hiện thấy từng thân ảnh nữ nhân to mập nằm trong pho tượng bên vách đá, tay nắm vuốt đóa hoa, dáng vẻ thẹn thùng nhìn về phía trước, khiến Lạc Việt không khỏi cảm thấy một hồi ác hàn tràn ngập trong lòng. Nghĩ đến, nơi này hẳn chỉ là một ngôi mộ thuộc niên đại nhà Đường, bởi vì thời kỳ đó nổi tiếng với phong tục lấy vóc người mập mạp đầy đặn tượng trưng cho vẻ đẹp của phụ nữ, hơn nữa phong cách trang phục cởi mở hơn các triều đại phong kiến khác là minh chứng chính xác nhất cho việc…..
Hắc Bối Lão Lục đã bị lừa!
Dùng giá trị bản đồ mộ Đường triều, yết gia bán cho bản đồ mộ Tây Chu, tên ngốc này thực sự để người ta hố đến thảm rồi. Lạc Việt thu tầm mắt lại, dưới chân Vọng Thiên Hống thú con chẳng biết từ lúc nào chạy tới bên cạnh ngậm ống quần của mình, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu vô cùng. Hắn khẽ đá nó một cước, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này ấy vậy còn cực kỳ thích quấn người. Có lẽ là phần thưởng Hệ Thống ban cho, nên thú con đã tự động nhận hắn làm chủ.
“Lão...lão đại…”
“Giúp…giúp tôi chút…”
“Lão Lục..Lão Lục…không gánh được….!”
Thanh âm bi thảm vang lên bên ngoài chủ mộ phòng, Lạc Việt dương lên đôi mắt thâm thúy, xòe ra Hắc Kim Cốt Tán che l·ên đ·ỉnh đầu, tiếng quạ đen kêu chói tai lần nữa vang lên giữa không gian tĩnh lặng nơi mộ thất. Cùng lúc đó, từng mảnh lông vũ màu đen hư ảo từ vị trí mặt dù nhanh chóng rủ xuống, để cho Lạc Việt thân ở trong đó trở nên dị thường thần bí, tản ra tà khí ngập trời, tựa như thần c·hết ở chốn nhân gian bỗng nhiên xuất hiện.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngay thời điểm Lạc Việt bung dù, con Bánh Tông tóc đỏ kia lập tức ngừng lại công kích đối với Hắc Bối Lão Lục, biểu cảm cơ thể ngốc trệ giây lát, tiếp đó từ từ chậm rãi bước chân đi tới sau lưng hắn, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời như gặp chủ nhân của mình. Lạc việt đầy thú vị đánh giá lấy ‘tên tiểu đệ’ rồi lại nhìn một chút Hắc Kim Cốt Tán trong tay.
Có tác dụng chiêu hồn sao?
Hắn chớp chớp mắt, hiếu kỳ thu hồi tán ô, sau một khắc, Bánh Tông tóc đỏ lần nữa đứng lên, gào thét liền muốn xé xác tên nhân loại đứng trước mặt dám quầy rầy nó yên giấc ngàn thu. Lạc Việt phản ứng nhạy bén, ném cán dù đâm xuyên lồng ngực Bánh Tông, cán dù tạo ra một lỗ hổng to bằng đúng kích thước cây quyền trượng, tiếp đó ghim chặt vào bức tường đối diện.
Sinh vật kia kinh ngạc liếc mắt nhìn thân thể thiếu hụt bộ phận, từ từ ngã về phía sau. Lạc Việt bình tĩnh tiến tới bức tường rút ra Hắc Kim Cốt Tán, đồng thời nghe lấy âm thanh Hệ Thống nhắc nhở.
【Tiến trình tìm tòi mộ thất cấp A: 100% ban thưởng: U Minh Kỵ Binh x1.】
【U Minh Kỵ Binh: Niên đại sự tích khi còn sống không rõ, binh sĩ c·hết trận sa trường, có năng lực điều tra, mai phục, thực thể hóa trong khoảng thời gian ngắn.】
Lạc Việt nhìn xem U Minh Kỵ Binh mặc khôi giáp màu đen quỳ một chân trước mặt mình, gật đầu một cái. U Minh Kỵ Binh nhanh chóng đứng lên, lộ ra thanh trường đao cồng kềnh cắm ở bên hông, diện mục không thể nhận ra, toàn bộ giấu kín bên trong mũ giáp, ngoại trừ bộ giáp màu đen nhìn tương đối giống vật thật, còn lại toàn bộ thân hình đồng dạng giống như sương khói hư ảo mờ mịt.
Đối với thuộc hạ loại hình vong linh này, Lạc Việt cũng không hề cảm thấy bất cứ khó chịu nào, người đi theo bên cạnh hắn, ngoài trừ Tề Thiết Chủy, đều chẳng phải kiểu người tốt lành gì. Hơn nữa, hắn cũng chưa từng cho rằng con người so với vong linh, bánh tông, tà vật muốn tốt hơn, bởi vì nhiều thời điểm, nhân tâm mới là thứ đáng sợ nhất…..
Hoàn thành công lược ngôi mộ cổ thời Đường, phần thưởng Lạc Việt đạt được có Hắc Kim Cốt Tán một cái, Vọng Thiên Hống thú non một con và U Minh Kỵ Binh một người. Lợi tức lần này vượt xa khỏi tưởng tượng ban đầu của hắn, cũng coi như là thu nhập tương đối khá, thực sự phát tài theo nghĩ bóng, ba thứ này đều giúp sức mạnh hắn tăng lên trên diện rộng, không chỉ là một cấp thông thường. Chỉ tính riêng đến ban thưởng cuối cùng, thử hỏi, người bình thương sao có thể chống lại lực lượng của hồn mà vong linh?
Cửa ải Bánh Tông cuối cùng đ·ã c·hết, Hắc Bối Lão Lục liền không còn bất kỳ do dự nào, chạy ra bên ngoài trước gọi lấy hai tên tiểu đệ vào khiêng bảo bối mang về. Lạc Việt cầm quyền trượng Hắc Kim Cốt Tán, Vọng Thiên Hống thú con đi theo dưới chân, phía sau U Minh Kỵ Binh người bình thường không thể nhìn thấy âm thầm đoạn hậu, cả ba dẫn đầu rời khỏi cổ mộ.
Lúc đến miệng mộ thất, U Minh Kỵ Binh thần sắc biến đổi, dùng ý niệm đặc thù giao tiếp với chủ nhân Lạc Việt. Nó bẩm báo rằng chỉ có lúc buổi tối nó mới có thể ra ngoài hoạt động, thời điểm ban ngày thì đành phải tìm nơi tránh né ánh sáng mặt trời. Dù sao tổng thể mà nói, nó cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan với các sinh vật tà linh, hồn ma, chẳng có cách nào hành tẩu bình thường giống con người trên thế gian.
Lạc Việt gật đầu, tiếp đó đứng tại lối ra mộ thất chờ đợi đám người Hắc Bối Lão Lục trở về. Một lát sau, gã ngốc kia một mặt hưng phấn mang theo hai tên tiểu đệ cõng bao tải chứa đầy đồ vật xuất hiện trước mặt Lạc Việt.
“Cậu bị lừa” Lạc Việt nhìn bộ dáng vui vẻ của đối phương, thấp giọng nói.
“Hả?” Hắc Bối Lão Lục sửng sốt.
Lạc Việt bật cười, giải thích nói: “Đây là ngôi mộ thời nhà Đường, hơn nữa đoán chừng thân phận chủ nhân mộ thất khi đó cũng chỉ là người bình thường, chẳng phải quan to quý tộc hay nhân vật hoàng thất gì cả”
Nhà Đường là một trong những triều đại thịnh thế nhất của Trung Quốc cổ đại, hầu hết mọi người đều có rất nhiều tài sản và thế lực, xây dựng được một cái một táng như thế này cũng chẳng có chuyện gì đáng kinh ngạc. Huống hồ, nơi đây dường như không thuộc phần lãnh thổ trung tâm thời Đường, hơn nữa còn là một địa phương tương đối vắng vẻ hiu quạnh.
Nụ cười trên mặt Hắc Bối Lão Lục bỗng nhiên cứng đờ, trông ngốc nghếch vô cùng. Hắn trực tiếp cầm trong tay một bộ đồ sứ nện thẳng xuống đất, tức giận nói: “Tiên sư cha nhà nó, quay về Trường Sa, tôi tìm thằng chó kia tính sổ sách!”
Lạc Việt nhìn xem bình sứ vỡ vụ thành từng mảnh rơi lác đác trên mặt cỏ, hé miệng nói: “Lục Gia à, đồ vật ngài vừa đập, hình như là thứ đáng tiền nhất trong ngôi mộ này, còn nữa, ta cũng chưa có nói đồ bồi táng thời Đường không đáng tiền”
“Ta….” Hắc Bối Lão Lục một bụng chứa đầy từ ngữ thô tục đang chuẩn bị thốt ra, nhưng nhìn đối phương là Lạc Việt, đành phải nén lại ở yết hầu. Phát ngôn ngu một câu là c·hết thật đấy, “Lão đại, cái đồ chơi này mang về tu sửa lại, hẳn vẫn có thể bán được tiền chứ hả?”
“Cậu đoán xem”
Lạc Việt cười, lặng lẽ thu hồi U Minh Kỵ Binh vào trong không gian Hệ Thống, tiếp đó cất bước đi hướng con đường quay về thành Trường Sa. Đối với vàng bạc của cải thế tục, hắn không có hứng thú cho mấy, những thứ duy nhất để hắn có chỗ động dung, chính là những ban thưởng như Hắc Kim Dù, Vọng Thiên Hống và U Minh Kỵ Binh lần này.
Tóm cái váy lại, với hắn, gia đình, bạn bè, sức mạnh bất kể là bản thân hay thế lực mới là thứ tồn tại duy nhất, còn tất cả những cái khác, có hay không có, không quan trọng!