Chương 25: Vọng Thiên Hống thú con
Trong vùng chiến đấu, Lạc Việt rốt cuộc sử dụng tới một kỹ năng át chủ bài mà kể từ khi ra khỏi mộ Huyết Thi hắn chưa bao giờ dùng lại. Đó là một tuyệt kỹ từng được Hệ Thống ban thưởng, một tuyệt kỹ hầu hết người hiện đại nghe tới đều sẽ nhận ra ngay lập tức – [Phong Thần Thối phiên bản hạ cấp!].
Tuyệt kỹ này nguyên bản đúng là tuyệt kỹ thành danh của Phong Trung Chi Thần Nh·iếp Phong trong truyện tranh Phong Vân kiếp trước, bất quá đây không phải là thế giới kiếm hiệp, nó cũng không phải Phong Thần Thối thực sự, chẳng thể đạt tới sức mạnh phá thiên hủy địa như thế, nó chỉ đơn giản là một bộ thối pháp ảo diệu đẳng cấp vượt hơn một bậc so với ‘Khôi Tinh Thích Đấu’ Bàn Sơn đạo nhân sáng tạo ra mà thôi. Tuy nhiên, nói nó yếu thì cũng không đúng, môn khinh công kết hợp thối pháp này nếu luyện đến mức độ thượng thừa như Lạc Việt, một cột bê tông cốt thép đường kính dầy nửa mét vẫn có thể bị đá ngang gãy làm đôi, lực đạo kinh khủng vô cùng.
Vậy thì, loại quái vật làm bằng đá này thì đáng là gì?
Một lát sau, Lạc Việt ôm một con chó con, từ bên trong t·hi t·hể trấn mộ thú xuất hiện dưới ánh sáng bó đuốc Hắc Bối Lão Lục vừa đốt không lâu. Hắc Bối Lão Lục sửng sốt, thì ra đây chẳng phải thần thú buông xuống cái gì, mà là do hư ảnh Vọng Thiên Hống tại trong không gian hắc ám phát ra màu đỏ cam lộng lẫy, lại thêm thân hình Lạc Việt không ngừng lắc lư di chuyên trên không, khi này mới để Lão Lục có một loại ảo giác rằng Thần thú thượng cổ hàng thế t·rừng t·rị quái vật.
Gã nhìn xem con chó đen nhỏ nằm ngủ ngon lành trong ngực lão đại, gãi đầu một cái, hiếu kỳ hỏi: “Lão đại, ngài đây là…đỡ đẽ cho quái vật kia hả?”
Lạc Việt giơ chân lên, trực tiếp một cước đạp thằng đần này ngã thẳng cẳng trên mặt đất, nhíu mày nói: “Cậu thấy bộ dáng ta giống như vừa đỡ đẻ xong sao?”
Hắc Bối Lão Lục vuốt vuốt phần lưng đau nhói, quan sát trên dưới một lượt, tiếp đó vẫn là gật đầu. Khoan hay nói, hai tay Lạc Việt đầy máu, trong ngực ôm một con chó dường như vừa mới ra đời, phi thường giống dáng vẻ muốn đi đỡ đẻ mà mấy bà v·ú em vẫn thường làm ở Trường Sa. Ngay sau đó, gã nắm bó đuốc đi tới vị trí con hung thú kia ngã xuống đất m·ất m·ạng, lập tức nhìn thấy một màn máu me kinh khủng ghê rợn.
Những quái vật thân hình to lớn này toàn bộ đều bị xé xác dưới tay người không tấc sắt, trông tương tự với hiện trường loại hình hung thú đồng kích thước vật lộn lẫn nhau. Nhưng Hắc Bối Lão Lục tận mắt chiêm ngưỡng, nơi nào có hung thú giúp bọn hắn chiến đấu với đám quái vật kia, hoàn toàn chính là dựa vào Lạc Việt một người tự tay giải quyết tất cả, gọn gàng sạch sẽ.
Lạc Việt ho khan một tiếng: “Khụ, làm chính sự quan trọng hơn”
Hắc Bối Lão Lục giật mình lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt rung động nhìn Lạc Việt từ trên xuống dưới mấy lượt lặp đi lặp lại.
Đây là việc con người có thể làm được? Mẹ nó, lão đại mình rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không để ý đến biểu cảm của gã, Lạc Việt vuốt ve con chó nhỏ trong ngực, ánh mắt đầy phức tạp. Thời điểm vừa mới đánh bại hung thú xong, hắn liền nghe được âm thanh Hệ Thống nhắc nhở vang lên bên tai.
【 Chúc mừng túc chủ tiến trình tìm tòi một thất đạt tới 70% thu được ban thưởng: Vọng Thiên Hống thú con.】
【Vọng Thiên Hống (Không phải phiên bản thần thoại): Giai đoạn ấu niên.】
【Năng lực: Hỏa Diễm.】
Đây chính là Hệ Thống giới thiệu ngắn gọn liên quan đến con chó mực to hơn bàn tay người một tí này. Đối với Vọng Thiên Hống, Lạc Việc đúng là chẳng xa lạ gì nữa. Hình xăm trên người hắn, đủ loại đủ kiểu hình ảnh miêu tả ở kiếp trước, hắn đã thật sự quá quen thuộc. Nhưng kỳ thực, khi Lạc Việt thu được đầu chó con này, hắn mới nhận ra nó còn lâu mới lợi hại giống trong trí nhớ như vậy, hình dáng cũng khác hoàn toàn. Có thể là giai đoạn ấu niên nên chưa phát triển toàn bộ, bất quá Hệ Thống đã ghi chú rõ ràng, không phải phiên bản thần thoại, do đó không nên kỳ vọng chi nhiều, khi nó lớn lên chắc cũng chỉ trông oai hùng một chút mà thôi.
Lạc Việt suy đoán, đây khả năng là một loài chó đất bị đột biến gien, hình dạng trở nên khác lạ kỳ quái, cùng với đạt được những năng lực thần kỳ. Cái đồ chơi này khi trưởng thành liệu có thật sự móc não động vật khác để ăn không vậy?
Lạc Việt thầm nghĩ miên man, cùng Hắc Bối Lão Lục nhìn về phía cửa đá đóng chặt trước mặt. Nếu như không tìm thấy biện pháp mở ra cánh cửa này, hắn cũng chỉ có thể mang theo gã đàn em trở về, thời gian chẳng còn sớm, hai người vừa đói khát vừa mất rất nhiều sức sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp cơ quan, thủ mộ thú nguy hiểm hung dữ vạn phần. Lại thêm Lạc Việt vui mừng ôm Hống thu non, cho nên muốn mau về nhà xem xem đầu chó đen này đến cùng có gì khác biệt.
Nhưng đúng lúc này, chuyện kỳ quái lần nữa phát sinh.
Vọng Thiên Hống nằm ngủ trong lồng ngực Lạc Việt tựa hồ cảm ứng được ý niệm chủ nhân muốn đi vào chủ mộ phòng, cái mũi nhỏ gẩy gẩy hít hà không khí, tiếp đó đột nhiên hắt hơi một cái, ngọn lửa nóng rực phun ra từ lỗ mũi phóng thẳng tới đại môn mộ thất. Lập tức, một cỗ chất lỏng trong suốt giống sáp nến tại điểm tiếp xúc chậm rãi tan chảy, lộ ra đồ vật đoán chừng chính là cơ quan của cửa đá này.
Vị trí khóa mở cửa bị cổ nhân dùng sáp phong bế cách đại khái khoảng hai mét rưỡi tính từ mặt đất, kẻ đạo mộ chưa tinh thông thuật dò xét cơ quan tiến vào nơi đây, dù kiểm tra quan sát kiểu gì đi chăng nữa cũng chẳng cách nào phát hiện ra lớp sáp trong suốt dính chặt mặt đại môn kia, chỉ có thể thông qua biện pháp dùng sức nóng của ngọn lửa, đốt cháy hoàn tan, tiếp đó bí mật mới triệt để được hiện ra.
“Lão đại, tới đây, đạp lên vai của tôi đi….”
“Xong rồi”
Hắc Bối Lão Lục lời còn chưa nói hết, Lạc Việt đã từ chỗ cao nhảy xuống, phủi tay sạch sẽ.
‘Rầm rầm rầm’
Đại môn trước mặt nhanh chóng lay động, bụi đất tung bay mù mịt. Hai người theo bản năng lui về đằng sau mấy bước, chừa lại đầy đủ khoảng cách an toàn. Ngay sau đó, cửa đá chậm rãi mở sang hai bên, khung cảnh chủ mộ phòng lập tức xuất hiện trong tầm mắt Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục. Cách bố trí nội thất của minh điện này hẳn là giống thư phòng thời cổ đại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đủ loại đồ vật bút, mực, giấy, nghiên dùng cho thư pháp thông thường.
Theo đại môn mở ra, không khí bên ngoài nhanh chóng chui vào, nguyên bản chủ mộ phòng chứa lấy rất nhiều cổ vật bảo bối vào khoảnh khắc ấy liền bị ô-xi hóa, mục rữa tan nát, hóa thành tro tàn. Mộ táng trong thực tế, đa số còn lâu mới có được hình ảnh mơ hồ như trên phim ảnh tivi hay tiểu thuyết đạo mộ. Ngược lại Lạc Việt liền chưa bao giờ gặp phải mộ huyệt bị chôn sau nhiều năm còn có thể bảo trì nguyên dạng sau khi được khai quật, trừ phi là mới c·hết vài trăm năm gần đây.
“Tôi ra ngoài kêu hai tên kia xuống hỗ trợ, ha ha ha” Hắc Bối Lão Lục cười vui sướng, nói một câu liền dự định chạy về chỗ cửa mộ trên mặt đất.
Trước khi hạ cái đấu này, bởi vì không rõ bên dưới tồn tại bao nhiêu cơ quan dị vật nguy hiểm, cho nên không để cho hai tên thủ hạ theo xuống. Nhưng hiện nay cơ quan uy h·iếp tựa hồ đã mất hết, không kêu bọn chúng vào vơ vét bảo bối thì chẳng phải là phung phí của trời cho hay sao?
Lạc Việt gật đầu, thuận tiện đem Vọng Thiên Hống thú con đưa cho Hắc Bối Lão Lục, mở miệng dặn dò: “Ôm nó ra trước, ở ngoài chờ ta, ta kiểm tra xem nơi này có cơ quan hay không, sau đó hẵng kêu người vào lại”
“Vâng!” Hắc Bối Lão Lục gật đầu, ôm tiểu Hống lanh lẹ chạy ra ngoài.
Sau khi gã đi, Lạc Việt cất bước đi vào căn phòng quan trọng nhất của ngôi mộ ở trước mắt. Kỳ thực, nơi đây mới là vị trí chân chính nguy hiểm, phía trước hắn đã nghe qua Hệ Thống nhắc nhở, tiến trình tìm tòi ngôi mộ còn có 30% nữa, theo lý thuyết, 30% nguy hiểm còn lại đó chắc chắn sẽ nằm trong minh điện này.
Để cho an toàn, Lạc Việt để Hắc Bối Lão Lục mang Vọng Thiên Hống ra ngoài, dù gì vẫn là ấu niên, chưa có nhiều sức chiến đấu, ở lại chỉ thêm vướng víu tay chân hắn mà thôi. Phía bên kia, Hắc Bối Lão Lục mới nhớ tới gã quên không chừa chút ánh lửa chiếu sáng cho lão đại mình, thế là lại vội vội vàng vàng quay người trở về.
Nào ngờ sau một khắc, một con quái vật cao lớn toàn thân mọc đầy tóc đỏ từ nơi không xa bay ngược đến, thiếu chút nữa thì đập trúng Hắc Bối Lão Lục…..