Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 98: Trên đời này chẳng có đúng sai, chỉ có lợi ích tồn tại!




Chương 98: Trên đời này chẳng có đúng sai, chỉ có lợi ích tồn tại!

"Đây là cách ngươi hỏi một kẻ điên đấy à?"

Ngồi trong một hang động, tiếng kêu the thé của Cửu Dực Yêu Tôn còn văng vẳng chưa dứt.

Nó ngơ ngác nhìn Thẩm Lãng, rốt cục cũng rõ ràng cái gọi là phương thức hỏi thăm người điên mà hắn ta vừa nói.

Thì ra tên khốn nạn này lùa tới hung thú là để cho nàng ta rơi vào khốn cảnh, bản thân ở bên chờ thời cơ.

Tới khi nàng ta b·ị đ·ánh không có lực hoàn thủ, Thẩm Lãng sẽ âm thầm ra chiêu, đánh cho nàng ta ngất đi không biết gì cả.

Sau đó thì trong hang động vang lên tiếng người kêu thê thảm, một màn này khiến cho Cửu Dực Yêu Tôn run lên bờ môi.

Mả cha nó, thủ đoạn sưu hồn kiểm phách. Thì ra đây là cái gọi, "hỏi thử thì biết" mà hắn đã nói.

Nếu là bình thường Cửu Dực Yêu Tôn bắt được nhân loại tu giả, nó cũng sẽ không chần chừ mà dùng thủ đoạn này, đơn giản mà hữu dụng.

Nhưng bản thân nó là thú tộc, là thiên địch của nhân loại tu giả. Hành động của nó, nào có khác gì tu giả đến săn g·iết hung thú đâu.

Còn việc Thẩm Lãng đang làm, kia là đồng loại hãm hại lẫn nhau, ý nghĩa khác xa một trời một vực.

Là thủ đoạn của ma đạo, cái đám luôn miệng thốt ra câu chúng sinh bình đẳng, sau đó thì vung đao chém xuống.

Hừm… bình đẳng ở đây là muôn loài như nhau, nào có cái gì hơn kém sang hèn, đừng vì vậy mà tỏ ra khinh nhờn, khác máu tanh lòng.

Như thế nào khi vào tai đám ma đạo, cái câu này lại có ý vị khác, là vì bình đẳng nên có thể tùy ý chém g·iết vậy nhỉ?

Cửu Dực Yêu Tôn thập phần khó hiểu, nhưng rất nhanh bỏ ngoài tai, ma đạo phần lớn là một đám thần kinh.

Chung quy cũng là những kẻ không tuân theo quy tắc và lợi ích của số đông, chuyên hại người để lợi mình mà thôi.

Cửu Dực gạt chuyện này sang một bên, thôi thì việc người kệ người, việc ta ta làm.

Nghĩ tới đây, bản thân nó cũng định đi lên, thử sưu hồn nàng ta xem thế nào, nhưng lại bị Thẩm Lãng ngăn cản.

"Sưu hồn nhiều càng khiến hồn phách nàng ta tổn hại, thậm chí mất đi tính mạng. Tốt nhất ngươi chớ có động tay, kẻo phá hư đi đại sự của ta!"



Thẩm Lãng ở bên giơ tay ngăn cản, khuôn mặt lạnh tanh vô hồn, rất lâu rồi nàng mới có biểu cảm thế này.

Cửu Dực Yêu Tôn hừ lạnh, còn chưa kịp rón rén đi tới đã nghe Thẩm Lãng nói tiếp:

"Đừng trách ta không nhắc nhở, cái giới chỉ càn khôn nàng ta đem theo cũng không được lấy, bằng không ngươi sẽ c·hết rất khó coi đấy!"

Đến đây thì Cửu Dực Yêu Tôn đã không nhịn được nữa rồi, một cánh chỉ vào nữ tử đang nằm, nó hung hăng quát:

"Tiểu tử, bổn tôn xưa nay còn chưa biết sợ là gì, phía sau nàng ta là ai, có dám báo ra danh tánh?"

Thẩm Lãng liếc tới, cười nhạt nói ra:

"Nàng ta tên gọi Huyên Linh, là đệ tử Thiên Phủ!"

Ặc….

Cửu Dực Yêu Tôn không nghi ngờ Thẩm Lãng ăn riêng, đã có khế ước ở sau ức thúc, hắn nào có dám.

Thế cho nên nói, gia cảnh nữ nhân kia chính là nguyên nhân hắn ngăn cản mình.

Đang tính hung hăng, nó chỉ chờ một màn này để thống khoái mắng lớn, khinh thường Thẩm Lang gan nhỏ.

Nhất thời lời chưa thốt ra đã vội nuốt vào, chỉ vội ho lên sặc sụa lấp liếm.

Thiên Phủ, danh tự này nó nghe như sấm bên tai. Dù là thời kỳ toàn thịnh, bản thân nó cũng phải nể bảy phần mặt mũi, huống chi hiện tại.

Hai mắt nó chớp động không ngừng, khuôn mặt từ đỏ rất nhanh biến mất, lại một bộ dáng chính khí nhìn Thẩm Lãng trách tội:

"Khụ khụ…. Sao ngươi không nói sớm? Thiên Phủ từng có ơn với ta, nay gặp được đệ tử của họ, ta đương nhiên lấy lễ đối đãi rồi!"

Thẩm Lãng khinh bỉ không thèm vạch trần, hắn có chuyện để tính toán nhiều hơn.

Nữ nhân tên gọi Huyên Linh này, thật trùng hợp lại bị chính Tử Yên sưu hồn. Thẩm Lãng cảm thán, cứ tưởng nàng ta đ·ã c·hết trong loạn phái vây công rồi cơ.

Nhưng ngẫm một chút, lấy tính cách của Tử Yên, nàng ta chạy về hướng này, hẳn là đi Đông Vực giống hắn.



Chuyện này khó hiểu, Tử Yên sẽ không ngu ngốc đi trêu chọc lung tung, huống hồ là thế lực siêu cấp đệ nhất năm vực.

Từ trong trí nhớ của Huyên Linh xét thấy, Tử Yên dùng nàng ta như một cái bẫy, dụ tới một kẻ gọi là Bạch Phượng Phi vào tròng để g·iết đi.

Nhưng là người kia có đồ bảo mệnh tiên nhân ban cho, mới tránh thoát một kiếp nạn này. Pháp trận nổ tung, cuốn văng ba ngươi ba nơi, mới có một màn vừa diễn ra.

Từ điểm này Thẩm Lãng suy đoán được rất nhiều thứ, hắn hiểu Tử Yên như hiểu chính người mình yêu.

Nàng ta làm ra diệt cỏ tận gốc, ắt là đã chu toàn rời đi, cũng không có quan tâm Văn Nhã thế nào.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, lại nhìn Huyên Linh trên giường, nếu có người Thiên Phủ còn ở đây biết đâu sẽ phá hỏng đại sự…

"Không, nếu có thể an bài một chút thủ đoạn, đây có khi chính là con bài chưa lật ấy chứ!"

Cửu Dực Yêu Tôn nhìn tới Thẩm Lãng, thấy mặt hắn lúc xanh lúc vàng. Nhìn cái bộ dạng này, ắt là nghĩ ra chủ ý gì rồi.

Nó bất giác nhìn tới Huyên Linh, sau như ngẫm ra gì đó, khò khè buông lời:

"Đừng nói với ta rằng, vẫn còn một tên đệ tử Thiên Phủ khác nữa ở đây đấy nhé. Hơn nữa cái bộ dáng kia, nhìn rất là khả nghi đấy!"

Thẩm Lãng cười hỏi:

"Thế lợi ích tới miệng ngươi có đớp không?"

Cửu Dực Yêu Tôn âm trầm, lần đầu nó nghiêm túc đáp:

"Nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn danh nghe qua tự kia mới còn trấn tĩnh như vậy. Nhưng ta vẫn phải nhắc lại cho ngươi nhớ, có một số kẻ không thể trêu vào!"

Thẩm Lãng gật đầu, cười như không mà đáp:

"Biết đâu đây cũng là trải nghiệm thú vị thì sao? Phải thử mới biết được!"

Cửu Dực Yêu Tôn tắt tiếng, nó cảm thấy khuyên giải một tên điên, chính mình cũng sắp không chịu nổi rồi.

Đương lúc hai người trầm tư, âm thanh của một nữ tử vang lên, vừa rời khỏi giấc mộng.



"Cô tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!"

Huyên Linh vừa tỉnh, Thẩm Lãng vui vẻ bước đến ân cần hỏi thăm.

Cái bộ dáng tiểu nhân giảo hoạt khi nãy tan sạch sành sanh, hiện giờ lại thay vào lo lắng cùng vui mừng khi thấy người qua cơn hoạn nạn.

Huyên Linh cảm giác đầu đau như búa bổ, vô thức ôm đầu hét lớn. Phải đến tận hồi lâu sau, cơn đau kia mới dần dần trôi đi.

Người nàng ướt nhẹp, mồ hôi lấm tấm chảy dài. Thẩm Lãng ngồi bên thấy vậy, hắn lấy khăn lụa nhẹ nhàng thấm qua.

"Ngươi… ngươi…!"

Huyên Linh thấy người lạ thì hoảng sợ, nàng rút ngay về vách tường, bàn tay túm lấy chăn mỏng che thân.

Thẩm Lãng mỉm cười, dịu dàng mở lời:

"Đừng sợ, bọn ta vừa cứu ngươi, v·ết t·hương còn chưa lành, chớ cử động nhiều…!"

Mặc kệ lời Thẩm Lãng khuyên giải ra sao, thiếu nữ vẫn bộ dáng hoảng hốt, hai mắt kia long lanh ngập nước.

Thẩm Lãng ở bên gãi gãi đầu cười, hắn từ từ đưa đến một que kẹo, ôn tồn thăm hỏi:

"Cô đói rồi đúng không? Có muốn ăn thử không?"

Huyên Linh nhìn que kẹo đưa tới, bất giác trong bụng truyền ra hai tiếng. Quả thật mấy ngày nay nàng đói, có ăn cũng chỉ là quả dại ven đường.

Giờ này nhìn que kẹo tỏa ra mùi thơm trước mắt, ánh cảnh giác đã đỡ đi phần nào. Có điều cảnh giác sợ hãi, nàng không dám đưa ra cầm lấy.

Thẩm Lãng hiểu ý, hắn từ từ đặt que kẹo xuống dưới, sau đó lùi về sau..

"Ta để ở đây, ngươi cứ ăn từ từ nhé!"

Thẩm Lãng mỉm cười quay người bước ra, hắn tiến lại chỗ con Dơi nơi cửa hang.

Cửu Dực Yêu Tôn đã ra chỗ này từ lâu, đứng ở đó nghe hắn nói láo, thật là trối tai.

"Còn đứng đó làm, không mau ra ngoài bắt lấy vài con dã thú làm đồ ăn cho Lạc Lạc tiểu muội. Vừa nãy ai còn dõng dạc nói người Thiên Phủ có ơn với ngươi cơ mà?"

Cửu Dực Yêu Tôn nghe được lời này, mặt đỏ như gấc chín cây. Khi nãy… thôi, đi thì đi.

….