Chương 99: Một kết cục đã định trước từ lâu!
Cửu Dực Yêu Tôn vừa đi, ánh mắt không mấy vui vẻ. Dạo này bị tên tiểu tử áp chế, tư thái này làm nó có chút khó chịu. Rõ ràng so đến kinh nghiệm và mưu trí, hắn thậm chí còn vượt qua cả mình.
Điều này bất ổn, Yêu Tôn ngẫm nghĩ, tên kia có thật chỉ là tiểu tử ít tuổi hay không?
Ngẫm nghĩ nửa ngày, Cửu Dực Yêu Tôn cho rằng không!
Kinh nghiệm đến từ mưa tanh gió máu cùng bề dầy tuổi tác, một kẻ ít tuổi chưa trải sự đời, cho dù thông minh thế nào vẫn có sai sót.
Từ việc kẻ này hoán đổi thân xác mà không nghĩ ngợi nhiều, Cửu Dực Yêu Tôn đã biết đây không phải lần đầu.
Tất cả thông tin này đưa đến một kết luận, hắn chính là một lão quái, chứ không hề trẻ như tính cách bề ngoài.
Từ đó mà tính, kẻ này tuổi đời thật không ít, có lẽ cũng vài ba trăm năm rồi.
Tuy là vậy, suy nghĩ tới nửa ngày Cửu Dực Yêu Tôn vẫn không thể đoán ra cố sự tiếp theo. Nó chỉ biết rằng, người kí khế ước với mình không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đến chân thân của hắn còn không tiếc vứt bỏ, hắn sẽ thương sót người xung quanh sao?
Cửu Dực Yêu Tôn tuy là hung thú, đối với nhân loại thập phần khinh bỉ, có cơ hội là sẽ g·iết không cần bàn. Nên vì thế đối với những việc của Thẩm Lãng đã làm, nó không hề có ý kiến.
Tất cả vẫn nguyên vẹn như lần đầu gặp gỡ, hai người chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Nói ra hết những lời trong lòng, Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy thoải mái hẳn ra, bắt đầu tìm kiếm dã thú.
Trước đó ăn toàn thịt hung thú có chút ngán, giờ kiếm vài con dã thú tới cho lạ miệng cũng hay. Cửu Dực Yêu Tôn lượn qua một vòng, chưa tới canh giờ đã quay lại.
Vừa tiến vào cửa hang, hai mắt Yêu Tôn lập tức mở lớn, đứng như trời trồng.
Bên dưới nền đất, một con heo lớn chín vàng, tỏa ngát hương thơm. Thẩm Lãng đang cười đùa vui vẻ với Huyên Linh, giống như hai người quen biết đã lâu.
Cảm giác bản thân lại bị hố, Cửu Dực Yêu Tôn tức tới bật cười.
"À Lạc tiểu muội xem, kia là khế ước thú của ta. Cửu Dực, mau mau tới đây!"
Cửu Dực Yêu Tôn thấy Thẩm Lãng vui vẻ giới thiệu, sau đó nhìn nó vẫy vẫy tay gọi. Huyên Linh thì ngồi đó, hai mắt hấp háy tỏa sáng, vui mừng mong chờ.
Hai cánh của Yêu Tôn run lên, nó đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Lần này… lần này..
"Nàng ta là mắt xích quan trọng của chúng ta, lợi ích sau này tới Thương Thành ngươi bảy ta ba, thế nào?"
Cửu Dực Yêu Tôn đang muốn phát tác, bỗng nghe được lời hắn truyền âm đến. Hai mắt nó phát ra tinh mang, hung hăng bay tới càng nhanh.
Nhưng là... Yêu Tôn bay thẳng một đường, xà vào lòng Huyên Linh, vui vẻ kêu lên chi chi.
Huyên Linh giơ tay bắt lấy, ôm vào trong ngực. Thẩm Lãng thì ở bên cảnh chỉ chỏ, cả hai vui đùa thống khoái.
Duy có Yêu Tôn đang ở trong lòng thiếu nữ, cảm nhận được hai cái vật mềm mềm ấm áp kia, cùng hương thơm nồng nàn truyền tới mũi. Vậy mà Cửu Dực Yêu Tôn lại chẳng vui nổi, trong lòng cố gắng ăn ủi…
"Ta làm việc này, tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi…!"
Cửu Dực Yêu Tôn ngoài mặt híp mắt tươi tắn, chọc cho thiếu nữ cười vui khúc khích. Ai biết trong lòng nó, cảm giác bản thân từng là tôn giả tối cao, hiện giờ giống như chó quẫy đuôi đến cho người ve vãn, cái này nhục nhã cỡ nào biết không….
Vạn Bảo Thương Thành….
Trong một gian phòng lớn, đài các lộng lẫy, Bạch Phượng Phi tỉnh lại. Nàng bước xuống giường nhìn quanh một vòng, ánh mắt bình đạm.
Sau phút bỡ ngỡ, kí ức bắt đầu quay về.
Thì ra trước khi pháp trận nổ tung, Bạch Phượng Phi đã dùng thủ đoạn của tiên nhân trong môn đưa cho, may mắn cứu được ba người.
Nhưng là phần lớn nàng dùng cho Huyên Linh, bản thân mình và Vạn Tùy Tiên tự nhiên ít đi một chút.
Sau khi pháp trận nổ tung, nàng ngất đi nhanh chóng, lúc ấy mơ hồ được người cứu lấy.
Đang lúc nhớ lại chuyện cũ, một lão giả đứng trước cửa chắp tay hỏi:
"Đạo hữu đã tỉnh, không biết ta có thể vào được không?"
Bạch Phượng Phi liếc người đến, nhẹ nhàng gật đầu:
"Vạn thành chủ, mời!"
Vạn Tùy Tiên bước vào, ông ta nhìn rõ ràng Bạch Phượng Phi, trong lòng dâng lên cảm thán. Lúc này lại chắp tay đáp lễ:
"Đa tạ đạo hữu khi đó đã ứng cứu, tại hạ cảm kích!"
Bạch Phượng Phi hơi hoàn lễ, nàng đáp:
"Không có Vạn thành chủ đưa ta về đây, e là ta đã làm mồi cho hung thú rồi, cái này coi như hòa đi!"
"Nếu đã như vậy, chuyện này gác lại. Trước hết xin hỏi quý tính đại danh đạo hữu, để ta có thể tận tình tiếp đãi…!"
Vạn Tùy Tiên dựa theo lệnh bài, chỉ biết nàng ta là người của Thiên Phủ, ngoài ra không rõ sự tình. Trong khi, Bạch Phượng Phi ở trước mặt vẫn chưa lộ chân diện mục thật sự, ông ta sao có thể biết được.
Đối với chuyện này, Bạch Phượng Phi cảm thấy không quan trọng, bèn đáp:
"Tại hạ Bạch Phượng Lai, là chỗ quen biết thâm giao cùng Phượng Phi. Không biết muội ấy…!"
Nói đến đây Bạch Phượng Phi sốt ruột, ngày đó ảnh hưởng v·ụ n·ổ, không kịp nắm lấy Huyên Linh, để nàng ta bị kình phong cuốn đi.
Chỉ nghe Vạn Tùy Tiên cười gượng đáp:
"Xin đạo hữu yên tâm, chúng ta đã dồn toàn lực tìm kiếm. Hơn nữa, tin tức này đã được truyền về Đa Tiên Các, nhanh thôi sẽ có nhân thủ phái đến tương trợ!"
Bạch Phượng Phi thở dài, nàng gật gật đầu, trước mắt chỉ có thể như vậy.
Trò chuyện thêm vài câu, lấy lý do không ổn, Bạch Phượng Phi trục khách.
Trước khi đi, Vạn Tùy Tiên để lại không ít đan phẩm.
Ngồi trong gian phòng, trước mắt Bạch Phượng Phi xem lại thân thế. Thật tốt khi không có thương thế quá nặng, đây là may mắn trong xui xẻo.
Cái này nàng không mấy quan tâm quá, hiện tại mới là vấn đề chính. Một là phải tìm được Huyên Linh thật sớm, sau đó đưa người về Thiên Phủ cứu chữa.
Hai là, từ việc Tử Yên vội vã rời đi, đã khiến nàng hoài nghi một việc. Ấy là Tử Yên không phải kẻ muốn lấy mạng nàng thật sự, rất có khả năng nàng ta bị kẻ khác thao túng.
Âm Thi Hóa Cốt đan, thứ âm độc đan dược này không mấy xuất hiện tại Á Vực, hơn nữa dựa theo tu vi Tử Yên tình toán…
Từ điểm này suy ra, tình huống xấu nhất sẽ là, còn một kẻ mạnh hơn Tử Yên đang ở ngoài kia. Nhưng tại sao đến giờ người đó còn chưa ra tay?
Bạch Phượng Phi không tìm ra lý do, nhưng nàng sợ hãi suy nghĩ này.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Bạch Phượng Phi lấy ra từ trong giới chỉ càn khôn một cái túi gấm.
Cái này phải nói từ trước lúc rời Thiên Phủ, khi đó một tiên giả thái thượng trong phái bất ngờ xuất hiện, đưa cho nàng ba cái túi gấm.
Túi gấm đầu tiên mở ra hai cái mặt nạ, đây là Vạn Diện Tùy Tâm, thứ pháp bảo có thể thay đổi khuôn mặt tùy ý, không cần linh nguyên trong người duy trì.
Dựa vào thứ này, cả Bạch Phượng Phi và Huyên Linh lẫn lộn giả trang, dưới Lục Liên tiẻn giả đều không ai có thể phát hiện.
Túi gấm thứ hai lúc cứu Huyên Linh đã dùng đến, không có nó thì ba người đ·ã c·hết lâu rồi.
Bạch Phượng Phi cảm khái, đồ vật tiên nhân có khác, mỗi cái xuất ra đều khiến người ta bội phục.
Giờ khắc này nàng từ từ mở ra cái thứ ba…
Cùng lúc ở trong khu rừng nhỏ, cực kì cách xa, Tà Vô Niệm ngồi khoanh chân bên trong.
Tuy rằng không có thủ đoạn tiên giả như Bạch Phượng Phi, nhưng ông ta là Á Tiên đương thời, một pháp trận không người án ngữ sao có thể g·iết được ông ta chứ.
Tà Vô Niệm hộc ra ngụm máu, bản thân không c·hết lại mất tới ba phần chiến lực vốn có.
Ông ta tức giận, gân xanh nổi đầy đầu. Lần này đã quá chủ quan, không thể tin nổi bản thân cũng có ngày này.
Thật ra không phải cứ nhiều tuổi thì không mắc sai lầm, mà sai lầm đến từ thái độ nhìn nhận sự việc của mỗi người.
Tà Vô Niệm giờ này đã biết, cái gì gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma rồi.
Ông ta cứ ngồi như thế cho tới nửa ngày sau, hai mắt nhắm chặt.
Không sao, hiện giờ vẫn còn có thể cứu vãn tình huống.
Từ suy tính của ông ta, Tử Yên đã muốn tự bạo cùng c·hết với mình, vậy thì chưa chắc nàng ta đã g·iết Bạch Phượng Phi như dự tính.
Rất có khả năng nàng ta đã nói ra tin tức này cho Bạch Phượng Phi rõ, để cho con ả biết nguy hiểm mà nhanh chóng rời đây rồi.
Tình huống xấu nhất, nếu Bạch Phượng Phi rời đi thật, nhiệm vụ này coi như thất bại, ông ta sẽ phải đền bù gấp mười tổn thất.
Nghĩ tới đây, lòng ông ta nóng như lửa đốt, bỏng hết cả ruột gan.
Xem ra, trước mắt tạm thời chỉ có thể trấn áp thương thế, tự mình đi vào Vạn Bảo Thương Thành xem xét tình hình rồi tính tiếp…
…