Chương 97: Cách hỏi chuyện một kẻ điên!
Thẩm Lãng không quan trọng tu vi bản thân cho lắm, cái hắn quan tâm thật sự là cảnh giới hồn phách.
Cho dù trừ hai tầng cảnh giới bị mất đi do tai kiếp, hồn phách của hắn cũng không kém hơn Ngũ Liên sơ giai. Nhưng hiện tại muốn quay về mốc đó, tài nguyên đưa đến là một con số khổng lồ, chưa không thể gánh nổi.
Xem ra lần tới Vạn Bảo Thương Thành này, phải nhìn vận khí có tốt hay không…
Thẩm Lãng gạt sang một bên, hắn bắt đầu vung tay lên, thi triển ra thủ pháp bí kĩ. Động tác kia nhuyền nhuyễn, thủ pháp nhanh lẹ tuyệt diệu.
Nhưng lạ là thứ pháp môn này, trước kia chưa từng được hắn đề cập.
Điều này không lạ, kiếp trước nàng từng là tiên giả. Mà đạt tới tiên giả có ai không bác học đa tài chứ, chí ít cũng là tông sư một nghiệp.
Nhưng tiên giả muốn chiến lực đạt đủ cao, nhất thiết phải có pháp môn tiên cấp bổ trợ, chỉ là thứ đó lại như mao phượng sừng lân, gian nan khó kiếm cỡ nào.
Điều đó dẫn đến một hệ quả, ấy là không phải tiên giả nào cũng có pháp môn tiên cấp trong tay.
Vì thế cho nên, có thể thấy tiên giả sử dụng pháp môn phàm cảnh rất nhiều.
Những thứ pháp môn này không phải đỉnh cấp trong phàm cảnh, thì cũng là dạng đặc thù, cực kì thích hợp với bản thân người dùng.
Hồng Liên năm xưa độ kiếp thăng tiên, lúc tiến vào Lục Liên nhất kiếp, nàng ta ban đầu cũng không có pháp môn tiên cấp, bắt buộc phải dùng pháp môn phàm cấp bổ trợ.
Mà một vài loại pháp môn này ngoài trừ lượm nhặt được, cũng có pháp môn đặc thù do nàng sáng tạo ra.
Pháp môn dù phàm hay tiên, đều chỉ quan trọng ở hai điểm, đó là phải phù hợp với bản thân người dùng, và phù hợp với đối thủ khi giao chiến.
Pháp môn quá yếu, gặp đối thủ mạnh cũng vô dụng. Pháp môn quá mạnh, lại dẫn đến thừa thãi, tổn hại cho thân thể.
Cái trước giống như bắt trẻ nhỏ phải cầm rừu lớn, mà cái sau lại như bê tảng đá lớn đập con kiến nhỏ.
Đó là chưa kể, gặp phải kẻ có pháp môn khắc chế, bản thân không có thiên biến vạn hóa đối ứng lại, thì cũng nắm chắc bại trận!
Tu giới không có pháp môn mạnh nhất, càng không có tu giả vĩnh viễn mạnh nhất, chỉ có hoàn cảnh tốt nhất!
Cửu Dực Yêu Tôn ngồi cách đó không xa, chậm rãi liếm láp v·ết t·hương. Ánh mắt nó cô độc, lạnh lẽo liếc qua Thẩm Lãng thầm nghĩ.
Tên tiểu tử khốn này, gian xảo đa đoan, cho nó cảm giác cái tính cách điên điên khùng khùng kia, chỉ là đang che dấu chân diện thật bên trong thôi.
Lần này thì may mắn không bị hắn hố, nhưng lần sau phải cần trọng nhiều hơn.
"Ta nói đi với bụt mặc áo cà sa, đi với tên ma đầu này phải mặc ba tầng áo giấy mới đủ!"
Cửu Dực Yêu Tôn cảm khái, có điều rất nhanh khôi phục thần trí, gạt hắn sang một bên.
Nó ngẫm nghĩ hồi lâu, e là phải ở đây vài ba hôm rồi, tiện thời cũng có việc cần làm.
Cửu Dực Yêu Tôn từ giới chỉ càn khôn lấy ra một lô đỉnh luyện đan, cùng vài tài liệu thảo dược, một vài tinh hạch hung thú.
Thú tộc sau khi trải qua Ngũ Cấp, đều có thể biến chuyển nhân hình. Từ đây tu hành không khác gì nhân loại là bao, thậm chí phương thức luyện đan cũng không phải do nhân loại phát minh.
Cửu Dực Yêu Tôn hiện thời chưa đạt tới hóa hình, nhưng trí tuệ của nó đã ngang với tiên thú. Thủ đoạn luyện ra phương đan trợ giúp, đối với vị này là chuyện không thể dễ hơn.
Qua năm ngày sau, hai người đi qua dãy Hoành Tảo Hoang Sơn, từ đây đã có thể coi an toàn, không đến ba ngày đường nữa là tiến nhập ngoại vi Thương Thành rồi.
Hai người đang đi, bất chợt nghe tiếng đánh nhau đằng xa truyền vào trong tai, cả hai nhìn nhau lắc đầu đi tiếp.
Không phải chuyện của mình chớ nên rây vào, tò mò chính là thứ có thể đem tới may mắn, hoặc đưa đến xui xẻo nhiều hơn....
Một người một thú cứ thế bước lại gần hơn, cử động nhẹ nhàng thanh thoát, thứ động tác thuần thục này phải là phường trộm c·ướp trăm năm kinh nghiệm mới có.
Ở dưới tảng đá, hai người thò đầu nhìn tới. Chỉ thấy một nữ tử vung cành củi mục đánh ra loạn xạ, thế chiêu lung tung, không theo quy luật.
Ở đối diện với nàng ta là đầu hung thú, nó liên tục tránh né, rồi lại vờn quanh thiếu nữ.
Người nữ nhân này, tuổi ngoài đôi mươi. Một thân trang phục hơi nhàu nát, tay nàng cầm lấy cành củi khô thay kiếm.
Từ diện mạo đến nói, dù có chút tổn hại nhưng là không che hết được phần tư sắc kiều sắc. Lúc này bị đầu hung thú chèn ép, liên tục hốt hoảng la to thất thanh:
"Tránh ra.. Tránh ra…!"
Đối diện với nàng ta, một đầu Linh Dương Cẩu hung hăng đánh tới.
Hung thú này toàn thân đốm đen, nhỏ như chó cỏ. Trên đầu mọc hai sừng lớn như linh dương, bên mũi trái đính một vòng khuyên bạc. Từng hơi thở phì phò bay ra, một mùi hắc gay mũi lan tràn.
Linh Dương Cẩu cấp 3 sơ giai, liên tục phun ra hắc diễm. Đạo hắc diễm này chạm tới nơi nào, thiêu thành tro tàn thứ đó, thiếu nữ kia liên tục bại lui.
"Này tiểu tử, nữ nhân kia cao hơn có thú kia một đại cảnh giới, thế mà nàng ta đấu không lại một con hắc cẩu sao?"
Cửu Dực Yêu Tôn chống cằm lẩm bẩm, chẳng qua nói thì nói vậy chứ nó đâu ngốc, nhìn biểu hiện thiếu nữ đã phần nào đoán ra.
Chỉ có điều là, ngay lúc này Thẩm Lãng tung người vọt ra khỏi chỗ nấp. Thân hình hắn lao đến, một cước đạp thẳng vào miệng chó, sút đi văng mấy cái răng.
Linh Dương Cẩu bị đạp một cước bất ngờ, miệng kêu ẳng một tiếng thất thanh, thân hình ngã nhào về sau. Đến khi nó định thần lại, thấy có thêm một đối thủ đến.
Con cẩu này không nói hai lời, lập tức cong đuôi bỏ chạy.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn thiếu nữ, cười hiền hòa đáp:
"Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?"
Nữ tử đối diện với Thẩm Lãng, hai mắt long lanh to tròn. Tuy rằng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà nguy hiểm chưa qua, lập tức nàng ta quay người bỏ chạy.
Thẩm Lãng đứng yên tại chỗ mỉm cười, Cửu Dực Yêu Tôn khi này chậm chạp bay tới nói:
"Một nữ nhân điên điên khùng khùng, vậy mà tư sắc còn trẻ, tu vi thật cao. Người này có chút cổ quái…!"
Thẩm Lãng cười nhạt đáp:
"Có gì khó hiểu đâu, đến hỏi thử thì biết ngay thôi mà!"
Cửu Dực Yêu Tôn thấy Thẩm Lãng đuổi theo, bộ dạng khinh khỉnh ra mặt. Muốn hỏi sự tình từ người điên sao? Nằm mơ!
Cửu Dực Yêu Tôn cười nhạt, đây đúng là lời của kẻ điên. Mà khoan….
Cửu Dực Yêu Tôn lại nghĩ, tên này cũng là kẻ điên mà, người ta thường nói đồng bệnh tương lân, biết đâu hai tên điên gặp nhau, lại sinh ra đồng cảm thì sao.
Nghĩ rồi Cửu Dực Yêu Tôn vỗ cánh đuổi theo, hòng xem trò vui trước mắt thế nào.
Thẩm Lãng ở v·út đi phía sau nàng, nhưng mà cố gắng không gây ra tiếng động, để cho người kia phát hiện.
Nữ tử không biết, cứ vội vã phi thân chạy. Tuy rằng cảnh giới chống đỡ, nhưng kiểu tùy tâm sở dục chưa thành thục này, đường núi chênh vênh, có đôi lần khiến nàng suýt ngã.
Chạy hơn canh giờ, nữ tử thấm mệt. Nàng ta ngồi xuống một góc, hai mắt sợ hãi nhìn quanh.
Mắt thấy không có nguy hiểm, nàng mới thở phào, thân thể khúm núm sợ sệt.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ truyền đến, nữ tử hoảng hồn đứng lên. Bằng bản năng nào đó, nàng ta bất giác tung người, tránh khỏi cú vồ của hung thú.
Vừa đến là một Tê Giác Lưu Lân, sừng kia một cái thật to, quét vỡ tảng đá trước mắt nàng ta, hất tung gốc cây đại thụ.
Thiếu nữ nhặt lên cành cây, hai tay nắm chặt thủ thế.
Nhìn thấy hung thú hùng hổ lao lên, nàng ta chỉ biết vung lên đánh xuống. Cây khô chạm vào da thịt dày chắc của Tê Giác Lưu Lân, ngay lập tức vỡ ra muôn mảnh.
Mà nàng ta bị hất lại một cái, cả người văng đi một đoạn.
Cửu Dực Yêu Tôn đứng ở nơi xa quan sát, hai mắt mơ hồ có tia khó hiểu nhìn Thẩm Lãng.
Hắn đuổi theo thiếu nữ, sau đó cố ý không để nàng ta phát hiện là có ý gì.
Tưởng đâu đã xong, nào ngờ hắn còn độc ác lùa tới một con Tê Giác Lưu Lân, để nó đấu với nữ nhân kia. Còn bản thân hiện tại thì đứng bên xem trò hay, rốt cục đây là?
Hơn nửa ngày sau ở trong một hang động nhỏ, Cửu Dực Yêu Tôn giật giật khóe miệng thì thào:
"Đây là cách ngươi hỏi kẻ điên đấy à?"
….