Chương 96: Tai kiếp hàng lâm, tu giả như sâu kiến!
"Đây không phải là thiên địa dị tượng, nhưng là tai kiếp gì?"
Cửu Dực Yêu Tôn một mặt sợ hãi nhìn lên thương khung, từng tia chớp xuyên qua hắc vân, ầm ầm vang vọng trời đêm.
Nó từng là thánh thú, kinh nghiệm không đến nỗi nào, vậy mà vô pháp nhìn ra kia là thứ tai kiếp gì…
Nhưng nhìn tới bộ dạng bình tâm tĩnh khí của Thẩm Lãng, ánh mắt lóe lên tia hời hợt kia, đây rõ ràng là tai kiếp nhằm đến hắn mà.
Cửu Dực Yêu Tôn đứng cách xa một khoảng, hai móng vuốt gãi gãi cái cằm, bộ dáng suy tư.
Đi với Thẩm Lãng một đoạn thời gian, vậy mà nó vẫn chưa thôi ngạc nhiên. Tên tiểu tử này đưa tới rất nhiều bất ngờ, để nó mấy lần lau mắt mà nhìn.
Giờ này một tai kiếp vô danh đưa xuống, Cửu Dực Yêu Tôn càng thêm khúc mắc trong lòng.
Tu giả chưa đạt tới Ngũ Liên đỉnh phong, bắt đầu độ kiếp thăng tiên, chắc chắn sẽ không có tai kiếp giáng xuống. Trừ phi…
Cửu Dực Yêu Tôn như nhớ ra gì đó, ánh mắt lạnh dần. Đây không phải thiên kiếp địa tai, thì chắc chắn là thiên địa trách phạt rồi.
"Tên của nợ phải tội này, đến cùng là gây lên nghiệt gì, mà trời không dung đất chẳng tha thế nhỉ?" Cửu Dực Yêu Tôn nghi hoặc lẩm bẩm.
Dù sao lấy lịch duyệt của kẻ khác loài đến bàn luận, Cửu Dực Yêu Tôn sẽ không thể nào đoán được, đấy là kiếp vấn trùng sinh.
Thẩm Lãng nhìn lên tinh không, hai mắt vô thần, lãnh nguyệt vân phong, không chút sợ hãi. Hắn còn giương hai tay, cười đầy phấn khích thét lớn:
"Đến đi, nhanh lên để ta còn đi ngủ!"
Cửu Dực Yêu Tôn ở xa cảm thấy khóe miệng giật giật, đúng là bọn điên thường có phong cách không giống người mà.
Vừa nghĩ tới đây, rắc một tiếng nhỏ, cành cây dưới chân nó gẫy đôi. Cửu Dực Yêu Tôn rơi bịch xuống đất, thân thể đập vào phiến đá, nằm yên bất động.
Cửu Dực Yêu Tôn nghiến răng, chỉ cảm thấy một uy áp khổng lồ đè xuống, phàm là vật sống quanh đây vài dặm đều sẽ nằm rạp trên đất, như là triều bái trời cao.
Khí vận này mạnh mẽ, Cửu Dực Yêu Tôn bị áp chế đến không thể giãy giụa. Nó biết đây uy đế của thượng thiên, không thể phản kháng chỉ cố gắng gian nan ngẩng đầu.
Thiên khung vân vụ cuộn tròn dần mở ra một miệng hố lớn, xung quanh điện vân lam quang chớp giật không ngừng.
Bất chợt từng ánh kim quang hoàng khí từ nơi hố sâu lan tràn, hung uy càng thêm mãnh liệt. Thẩm Lãng đứng ngạo nghễ trên phiến đá nhìn lên, cái thứ này đã rất lâu rồi mới lại thấy qua.
Chỉ thấy từ hố sâu đi ra, từng làn kim sắc quang mang tụ hội, hình thành giống như khuôn mặt nhân loại. Đôi mắt kia vô hồn, nhưng lại cho người nhìn cảm giác sợ hãi tột cùng.
Biến hóa nhanh chóng xảy ra, khuôn mặt kia nhìn tới Thẩm Lãng, sau chớp mắt đã hóa thành một bàn tay khổng lồ, lấp lánh hoàng kim.
Năm ngón kia vươn xuống, uy mãnh dạt dào, xung quanh đì đùng tiếng sấm, điện quang chớp giật.
Thẩm Lãng biết là tai kiếp thì không thể tránh né, hắn cầm tới Phượng Lung khóe miệng lộ ra tia khinh miệt.
Mắt thấy bàn tay vừa tiến vào phạm vi, Thẩm Lãng phát ra khí thế mạnh mẽ, lao lên ra chiêu.
Bàn tay kia không nhanh không chậm chụp lấy Thẩm Lãng, giống như nắm được đồ vật, sau đó từ từ thu lại.
Cửu Dực Yêu Tôn ở xa phát lạnh, bình thường không thể tránh nhưng có thể phản kháng. Sao cái kia…
Mặc dù Thẩm Lãng liên tục chống đỡ, mạnh mẽ ra chiêu nhưng mà có thể thấy được bàn tay kia không chút xứt mẻ, dễ dàng cực kì.
Hắn dễ dàng b·ị b·ắt lấy, bàn tay kia bóp nghẹt thân thể, cảm giác hồn phách bị kéo ra ngoài thân thể.
Thẩm Lãng hét lên đau đớn, khí tức của hắn liên tục suy giảm.
Cửu Dực Yêu Tôn ở xa trông một cảnh này, trợn mắt há mồm.
Kia không phải lấy đi hồn phách, kia là lấy đi cảnh giới tu vi. Nó nghĩ tới nát óc cũng không nhận ra, tai kiếp kia rốt cục là cái gì.
Thẩm Lãng đau quá, mặc kệ là đối mặt với ai, không quan tâm là cha con tên nào, vẫn liên tục vung giản đánh tới.
Uỳnh uỳnh mấy tiếng vang lên, kinh khí thổi quét tám phương. Nhưng mà uy lực mấy chiêu này, lại chẳng mảy may gây tổn hại.
Từng chiêu từng chiêu xuyên qua bàn tay, cứ như thể kia chỉ là ảo ảnh vô hình, không cách nào đánh trúng.
Thế rồi cánh tay kia từ từ trở vào, biến mất vào trong hố đen vân vụ sâu thẳm. Thẩm Lãng không ngừng phấn khích, vung giản đuổi theo chém loạn.
Bất ngờ một màn xảy đến, Thẩm Lãng vừa lao lên cách trăm thước, hắn liền bị một cự thủ vô hình đập tới.
Bất chợt dính chiêu, Thẩm Lãng kêu óe một tiếng, cả người rơi thẳng xuống đất.
Tai kiếp lúc này đến đi thật nhanh, mây đen biến mất chóng vánh, ánh dương chiếu tỏa muôn nơi, giống như là trước đó chưa hề có gì phát sinh.
Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy uy áp biến mất, nó vội bay tới bên người Thẩm Lãng. Chỉ thấy hắn nằm cắm mặt trên đất, còn chưa gượng dậy nổi.
Cửu Dực Yêu Tôn thấy hắn chưa c·hết, bộ dạng thảm hại. Nhưng trong khắc này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Nếu bây giờ ra tay thì sao? Có lẽ sẽ khống chế được hắn, thậm chí lấy mạng dễ dàng. Thẩm Lãng một khi c·hết đi, cái khế ước này sẽ lập tức tiêu bỏ.
Có điều nó không vội ra tay mà cẩn trọng cân nhắc, Á Vực hiện giờ là địa bàn của nhân loại, hung thú muốn phát triển rất khó. Có một nhân loại tạm làm bình phong che trở, phát triển sẽ dễ dàng hơn.
Mà hiện tại kẻ có thể trao đổi thích hợp, lại chính là Thẩm Lãng. Nhưng…
Nhưng trên thân hắn mang nhiều bí mật, nếu có thể sưu hồn, biết đâu giá trị mang lại nhiều hơn… Cửu Dực Yêu Tôn phân ra lợi và hại, hai mắt híp lại toát ra sát ý, chuẩn bị động thủ…
Khoan… từ từ đã!
Cửu Dực Yêu Tôn híp mắt, hướng tới hắn tỉ mỉ thăm dò.
Nhìn tên này hơi thở tuy yếu ớt, nhưng bị một kích kia chắc chắn không thể dễ dàng nằm đo ván được. Những ngày qua đi theo Thẩm Lãng, nó phát hiện tên này rất thích bày trò chủ tịch và cái kết, lẽ nào lần này…
"Mọe nó tiểu tử, lại định lừa cả bổn tôn à?"
Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy tám phần chắc chắn, khẳng định là tên khốn này đang giả vờ giả vịt, dụ nó ra tay.
Cửu Dực Yêu Tôn tức khói một bụng, trên đầu đã ẩn hiện khói xanh… Đúng vào lúc này, Thẩm Lãng bật dậy hét lớn:
"Thượng thiên, có giỏi thì đấu với ta ba trăm hiệp!"
Vừa thét Thẩm Lãng vung lên Phượng Lung đánh tới loạn xạ. Nào biết, Cửu Dực Yêu Tôn còn ở gần đó, một chiêu đánh thẳng lên mặt nó.
Cháttt… Óe…
Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, bản thân thì như viên đá văng đi thật xa. Tới khi đụng ngã mấy thân cây lớn, nó mới ngừng lại.
Từ trong đổ vỡ đi, hai mắt Cửu Dực Yêu Tôn hừng hừng bốc lên nộ hỏa, giọng the thé thét dài:
"Tên khốn kiếp, đời này bổn tôn với ngươi không đội trời chung!"
Nói xong, thân thể Yêu Tôn hóa thành tàn ảnh, vọt thẳng tới trước người Thẩm Lãng. Nó mặc kệ cái gì là khế ước, hôm nay quyết tử chiến với tên này một phen….
Nửa ngày sau trong hang động, Thẩm Lãng băng bó cánh tay, hai mắt lim dim ngẫm nghĩ.
So cùng thời gian kiếp trước, kiếp này thiên địa phản trách đến có hơi sớm đấy.
Chuyện này khiến hắn không thể không để ý, thời gian càng ngắn, hắn càng phải đẩy nhanh quá trình.
Nghĩ tới đoạn thời gian tới, hắn bắt đầu nhắm mắt điều tức, cẩn thận cảm nhận cỗ thân thể mới này.
Trước đó cảnh giới của Thẩm Lãng là Tam Liên đỉnh phong, thần hồn của Hồng Liên là Tứ Liên cao giai.
Sau khi trải qua tai kiếp, hiện tại cảnh giới chỉ là Tam Liên cao giai, thần hồn Tứ Liên trung giai. Điều này thật không phải tin tức gì tốt lắm, yếu đi thì nguy hiểm tăng lên một phần.
…..