Chương 95: Thiên địa phản trách!
Một lão quản sự thấy được kẻ đến ăn mặc thần bí, khí tức tu giả không thoát ra ngoài, tựa hồ rất giống phàm nhân.
Lão ta không chút đắn đo, liền đoán biết ngay đây cao nhân bất lộ tướng, lập tức niềm nở dâng lên trà nước.
Dạ Đế gật đầu ung dung ngồi, bàn tay cầm lấy chén trà uống một ngụm nhỏ, hai hàng lông mày bất giác cau lại.
Đời trước uống toàn tiên trà ngọc tửu quen rồi, giờ này uống đến phàm trà, rất là không quen miệng.
Nhưng đó không phải chuyện chính, Dạ Đế rất nhanh gạt sang một bên, lần này đến đây là muốn kiếm vốn, bù đắp tiêu hao phát sinh.
Dạ Đế rất nhanh mở lời, yêu cầu gọi lão lầu chủ tiến ra nói chuyện.
Khẩu khí của hắn bá đạo, mang giọng điệu tự nhiên, ẩn chứa uy nghi bá khí của kẻ trên cao.
Lão trưởng quầy không chút nghi ngờ, ông ta lập tức vái chào vội quay người đi vào.
Không lâu sau theo ra, nhiều hơn một người.
"Khách quan, người có gì xin dặn dò..!"
Dạ Đế thấy người đến là một trung niên cao ráo, phẩm chất đoan chính hiên ngang. Hắn lấy ra một thứ đưa tới, lạnh nhạt cất giọng:
"Ngươi đến xem qua thứ này, rồi cho ta cái giá!"
Dạ Đế không lằng nhằng, hắn đưa ra một tờ giấy, bên trên hiện đầy phạn ngữ, nét viết cao siêu, như tùy tâm sở dục.
Lầu chủ hơi chút thất thần, giọng điều người kia khiếm nhã, khiến ông ta không vui.
Nhưng gạt qua cảm xúc, ông ta tùy tiện đưa tay cầm tới. Lập tức hai mắt ông ta sáng lên rực rỡ, hai tay run rẩy giống như cầm được châu ngọc.
Đây là pháp môn, đẳng cấp xảo diệu này e là cực cao.
Thấy biểu hiện của lão ta, Dạ Đế không mấy ngạc nhiên, chỉ là trong lòng bất đắc dĩ một chút.
Tâm pháp hắn có rất nhiều, đều là trân bảo dị thường, của hiếm bậc tiên giới.
Giờ này phải chọn đến một cái uy lực thấp nhất, cũng đã tốn hao không ít thời gian lựa chọn. Chỉ mong bọn chúng đừng quá chấn kinh, không thì khéo quá lại hóa vụng.
Hơn nửa canh giờ đi qua, Dạ Đế ra khỏi lầu các, trên khuôn mặt đường hoàng tự tin.
Hắn nào biết ở trên lầu cao, hai vị lão giả hướng theo bóng lưng mà thầm thì.
"Trần tiểu sư, ông thấy người này thế nào?"
Trần Quang nhìn kỹ tác phong mười phần, khi này mới đáp:
"Người này phong độ bất phàm, tự nội tâm phát ra bá khí để người ta kinh sợ. Tuy trên người không có khí tức tu giả, nhưng ta đoán đây là cố ý sở dục. Khẳng định cảnh giới của y cao thâm mạt trắc, chúng ta không thể trêu chọc!"
Liễu tiểu sư nghe lời nhận định, ông ta gật đầu đồng tình. Thế giới tu giả hỗn loạn, tạp mao trộn lẫn, không thể tiện tùy đắc tội khi chưa biết thân phận đối phương.
Bóng dáng kẻ kia đã khuất, hai người đi vào gian lầu, bắt đầu nhâm nhi linh trà, mặt khác luận bàn câu chuyện dang dở khi nãy.
Về phần pháp môn kia, hai người như ôm của báu trong tay. Có thứ nọ, sinh khí sau này sẽ phất lên không ít.
Nhưng hai người càng được một phen tò mò, ban đầu khó hiểu. Đã là tu giả, pháp môn cực kì trọng yếu.
Tu giả quyền cước bình thường và kẻ có pháp môn trong tay, chiến lực chênh nhau như rạch trời. Mà việc rao bán pháp môn của mình ra ngoài, khác nào vạch áo cho người xem lưng!
Mà đã là bậc chân giả, chẳng lẽ nghèo đến không có linh thạch hay sao?
Nghĩ qua nửa ngày, hai người đi tới một kết luận. Cứ nhìn người kia vừa bán pháp môn xong, hắn đã mua sắm không ít tài liệu thì rõ.
Từ điểm này suy ra, hẳn là một vị đại sư, bởi vì phải luyện chế cái gì đó, đã hao tổn kiệt quệ rồi.
Đại sư tán tu, đều là loại người tính cách cổ quái, ít khi giao thiệp. Một vài kẻ không thế lực vì theo đuổi chuyên tâm, phải bán đi đồ vật trân quý là chuyện thường.
Tu giới có rất nhiều chức nghiệp, mỗi nghề thập phần gian nan, nhưng tu giả bắt buộc phải theo ít nhất một nghiệp trong đó.
Tu giả có ba thứ trọng yếu phải lo, một là chiến lực, hai là cảnh giới, cuối cùng là tài nguyên.
Để cảnh giới tăng lên, cần có đại lượng tài nguyên đưa xuống, linh thạch, đan dược, kì trân dị bảo...
Chiến lực nội tại lại bao hàm rất nhiều mặt, đồ vật hỗ trợ chiến đấu, như là pháp khí, phù chú, pháp trận, cảnh giới nội tại…
Mà muốn có thật nhiều tài nguyên, lại cần cảnh giới và chiến lực trợ giúp, yếu quá thì lấy đâu ra tài nguyên chứ.
Không thể không nói, chiến lực, cảnh giới và tài nguyên như ba mà lại là một, có một thì mới có ba.
Những chức nghiệp trên đều phụ trợ cho tu giả, tính liên quan mật thiết rất lớn, không có kẻ nào thoát khỏi trói buộc này cả.
Nghĩ tới đây, hai lão giả mừng như bắt phải cọc vàng. Trong đầu hi vọng, vị đại sư kia mong rằng luyện chế thất bại càng nhiều hơn nữa, có như vậy ngài ấy mới thường xuyên tới bán đồ chứ.
Mà hai lão giả cũng đâu biết, vị đại sư cao cao tại thượng được hai người tâng bốc lên tận mây xanh, giờ này lại nằm co quắp trên đất.
Trước ấy Dạ Đế ung dung đi trên đường, tin tưởng một màn tỏ ra nguy hiểm của mình, đủ để chấn nh·iếp mấy kẻ nếu có ý đồ bất chính kia.
Hắn không sợ có người theo đuôi, tự tin mười phần bước đi.
Bậc trí giả đều là kẻ có thể chỉ nhìn thoáng đã thấu rõ suy nghĩ đối phương, từ đó làm ra hành động ứng đối, đi trước vài bước.
Cứ thế, Dạ Đế ung dung một đường đi về. Có được tài nguyên rồi, tâm trạng hắn thư thái phấn chấn nhiều.
Vừa đi vào nơi ở, tiện tay tháo ra áo mũ, hắn đào một hố nhỏ dưới chân giường, tỉ mẩn cất giấu tài nguyên xuống dưới.
Có được tiền tài hậu thuẫn, việc còn lại chỉ là thời gian nữa thôi. Áp lực đã giảm, Dạ Đế uống tới hớp nước, trong lòng buông xuống lặng nề những ngày qua.
Nhưng bất ngờ một màn, cánh cửa gian nhà bị người ta đá văng ra, thân hình một gã nam tử hung hăng bước vào.
Dạ Đế bất ngờ không kịp tránh, bị cánh cửa văng trúng ngã năn trên đất. Hắn chưa kịp ngước mắt nhìn lên xem người đến là ai, chỉ thấy một quyền thủ v·út tới trước mắt.
Chátt…
Người đến không nói một lời, hung hăng nhảy vào tương quyền tới tấp. Dạ Đế thân thể yếu nhược, nào phải đối thủ, b·ị đ·ánh co quắp trên đất.
"Nói ngươi tối nay trong phủ có đón khách quý, mọi người tất bật chuẩn bị từ sớm. Vậy mà tên phế vật ngươi lại to gan, dám lẻn về đây trốn tránh. Hôm nay ông không dạy dỗ để kẻ khác thấy đó làm gương, người ta lại bảo nhờn chó chó liếm mặt….!"
Mỗi lời thô tục phát ra, âm thanh bốp chát vang lên, từng quyền cước nện xuống như mưa.
Chỉ tới khi thấy Dạ Đế không còn cử động, gã mới dừng lại.
Đánh chán mắng chán, Đại Mãnh khinh thường nhổ toẹt một bãi, sau đó gã mới quay người rời đi.
Trời khuya thanh vắng, ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu khắp nhân gian. Từng cơn gió đìu hiu thổi qua khung cửa, quanh nhà tranh vang tiếng côn trùng đong đưa.
Giữa nửa đêm, Dạ Đế dần tỉnh. Cơn đau ập đến bất ngờ, hắn vô thức rên khẽ một hồi.
Dạ Đế gượng dậy, thế rồi vô lực nằm gục ở trên giường, miệng thở phì phò.
Đây là lần thứ hai ở kiếp này, hắn bị cùng một người đánh cho thất điên bát đảo, ngất không thể ngất hơn.
Khác với mọi khi, không còn hậm hực trên mặt, tỏ ra nhục nhã ê chề, phải nghĩ cách phục thù.
Dạ Đế giờ đây bình thản ngước qua khung cửa nhỏ, bầu trời đêm nay thanh vắng, ánh trăng chiếu rõ khuôn mặt kiên nghị của hắn.
Tai kiếp là thứ có thể né nhưng không thể tránh, có thể thay đổi nhưng không thể nắm giữ.
Hắn đã hiểu rõ ý thượng thiên, đây là đưa thử thách đến để luyện tâm hắn.
Nhẫn!
Kẻ làm đại sự phải biết nhẫn, biết nhường, biết nhịn nhục, biết buông bỏ.
"Kiếp trước, ta từ đích đi lên, thiên tư vượt qua muôn loài. Từ đó sinh ra cao ngạo, khinh thị chúng sinh. Nhưng nhờ thượng thiên an bài cho ta một kiếp này, đã chỉ rõ vô vàn yếu điểm. Nực cười, ta đúng là ếch ngồi đáy giếng!"
Dạ Đế không nhục mà vui, coi như đây là kiếp nạn rèn tâm luyện tính, cảm ngộ ra chân lý huyền ảo.
Có điều… hắn rên lên khe khẽ, tối nay bị gã ta đánh gãy một tay, cái này thật sự rất đau đấy. Qua cơn bồi hồi, Dạ Đế lại rít lên xuýt xoa, mặt nhăn như khỉ, chỉ có thể cảm thán…
Thiên bất dung nan kẻ có tài
Ba lần bảy lượt gặp hung tai
Quả ngọt trên cành đâu dễ hái
Đặng mà như vậy đầy chánh lai!
Ngoài trừ Dạ Đế phải chịu thượng thiên khiển trách, còn một kẻ khác cũng y như vậy.
Thẩm Lãng ngồi ở trên một gò đất, ánh mắt chăm chú nhìn nơi trời không, phảng phất như gặp lại kẻ thù.
Trên bầu trời cao, mây đen giăng lối bóng tối ngập tràn, thi thoảng đì đùng chớp giật.
Từng tia sét lớn đánh ngang qua, âm thanh rền rã vang khắp muôn nơi…
…