Chương 94: Diệu pháp đôi đường, trí giả tranh phong!
Vạn Tùy Tiên thân là Ngũ Liên trung giai, cảm ứng của ông ta phi thường. Bạch Phượng Phi thực lực kém không quá xa, nàng cũng ẩn ẩn nhận ra bất thường.
"Quả nhiên có hậu chiêu…!"
Nhìn một màng mỏng trước mắt, lặng lẽ khó mà nhận ra, Bạch Phượng Phi tự nhủ.
Nhưng điều này càng khiến cho nàng nghi hoặc, Tử Yên đến cùng muốn g·iết nàng hay chỉ là trao đổi thuốc giải.
Chẳng lẽ, nàng ta bị ai đó uy h·iếp…
Bạch Phượng Phi giờ này cũng như người kia, không có thời gian tỉ mỉ suy xét thật giả, âm mưu liên quan trong đó.
Hoàn cảnh không cho nàng thời gian, theo tình hình kia có thể không nhanh cứu người, e là sợ không kịp mất.
"Vạn thành chủ, ta có thể cam đoan. Ông giúp ta việc này, Thiên Phủ sẽ nợ ông một ân tình. Còn hai ta nợ ông một mạng!"
Bạch Phượng Phi không chờ ông ta trả lời, thân hình nàng theo gió, lướt nhẹ vào trong.
Thời khắc này chỉ còn Vạn Tùy Tiên đứng đó. Ông ta trầm mặt, chưa vội đi cùng. Cơn gió hất lên mái tóc ông ta, phiêu lãng tung bay.
Vạn Tùy Tiên hiểu rất rõ, lời kia nàng ta nói mang đến cả khẩn cần cùng uy hi.ếp.
Cái gọi là ân tình nặng nhẹ? chẳng qua chỉ là cái hộp nhỏ thần bí, không hơn không kém.
Mở ra là quà, hay chỉ là lời nhẹ gió bay, ai mà biết được chứ.
Lúc nguy nan thì người ta cần mình, mà lúc mình nguy nan, người ta có chịu giúp không là một vấn đề khó nói.
Kẻ bên trên có thể tùy ý nói, kẻ bên dưới lại chẳng dám để lời thoảng qua tai.
Nhưng lùi lại vạn dặm mà nói, Vạn Tùy Tiên có lựa chọn khác sao? Bọn họ có mệnh hệ gì, Vạn Bảo Thương Thành sẽ gặp tai ương ngập mặt ấy chứ.
Cho nên có hay không có lời kia, ông ta cũng phải cắn răng mà theo.
Chẳng qua là có lời kia đánh vào lòng tham, sẽ khiến người ta tận tâm hơn mà thôi!
Bên này Bạch Phượng Phi đi trước, nàng ta tiến vào trong hạp cốc. Đường đi ngày càng hẹp, cuối cùng dần tới một hang nhỏ.
Mắt nàng liếc lại nơi sau, thấy Vạn Thương Hành yên lặng đi theo, khóe miệng nàng mỉm cười, không có ngạc nhiên nhiều.
Hai người đi tới nơi cuối hang động, Bạch Phượng Phi chợt ngừng chân, hai mắt thất thần.
Người kia là một nữ tử, nàng ta ngây ngô lăn lộn trên đất đùa nghịch như một đứa trẻ. Khuôn mặt nàng cười rạng rỡ, âm thanh khanh khách truyền tới.
Bạch Phượng Phi đã tìm thấy người cần tìm, chỉ là nàng đứng như trời trồng, đôi môi không thốt ra lời.
Giờ khắc này trái tim như thắt lại, tức thì nàng quỳ một chân xuống đất, đả kích này….
Vạn Tùy Tiên yên lặng đứng sau, ông ta nhìn tới nữ tử trước mắt, kia chẳng phải là Bạch Phượng Phi hay sao.. Nhưng ông ta không vui nổi, nhìn bộ dạng kia, hai người đã hiểu phần nào.
"Khốn kiếp, ta thề sẽ tìm ngươi chân trời góc bể….!"
Hai mắt Bạch Phượng Phi nổi đầy tơ máu, một quyền nện mạnh xuống tảng đá dưới chân. Nàng nghiến răng căm phẫn, môi hồng rỉ ra máu tươi.
Huyên Linh, sư muội mà nàng thưởng thức nhất, lại có kết cục thế kia sao? Hỡi thế gian…
Nhìn Huyên Linh cười ngây thơ, Bạch Phượng Phi cảm thấy tâm nàng như có ngàn vạn dao đâm.
Qua thêm một khắc, Vạn Tùy Tiên không nhịn được cất lời:
"Đạo hữu, chúng ta không nên ở đây quá lâu!"
Nghe được lời nhắc nhở, Bạch Phượng Phi cố nén lại tâm tình kích động. Nàng đứng lên, làn tóc bay bay qua khuôn mặt lạnh giá băng sương.
Nhưng đúng vào thời khắc này, xung quanh từng đạo lôi đình vang lên. Bốn phía gió thổi cuồn cuộn, cuồng phong gào thét.
Từ trên thiên khung, một vòng xoáy hắc vân khổng lồ xuất hiện, bên trong lóe lên từng tia hồng quang.
"Pháp trận…!"
Vạn Tùy Tiên khắc này kinh hô, lấy lịch duyệt của ông ta đến đoán, thứ pháp trận này vượt quá khả năng nhận biết, càng đừng nói cách phá giải.
Sắc mặt ông ta khó coi cực điểm, phen này cửu tử nhất sinh rồi đây. Bất đắc dĩ ông ta thở dài, đúng là ân tình của kẻ bề trên ban xuống, nào có dễ lấy như vậy.
Duy chỉ có Bạch Phượng Phi lặng lẽ đứng, mặt không biểu cảm. Giờ này khắc này, trong đầu nàng chỉ có một chữ g·iết….
Cả Tà Vô Niệm và Bạch Phượng Phi đều trúng y một kế, đương trường hiện đang rơi vào tiến thoái lưỡng nan. Mấy người nào biết, kẻ chủ mưu đã cách nơi này quá xa.
Đông Lao thành…
Đông Lao là thành trì rộng lớn ở phía đông xa hoa bậc nhất, đã coi như rất gần với Đông Vực rồi.
Tử Yên sau khi ba lần bảy lượt tiêu tốn lượng lớn linh thạch, liên tục dùng truyền tống đại trận qua lại các đại thành, vất vả lắm mới đến được đây.
Nàng làm ra việc này chủ yếu là sợ Bạch Phượng Phi có hậu chiêu phía sau.
Sau nửa ngày di chuyển, Tử Yên đã an lòng phần nào. Nàng đứng ở tại quảng trường lớn, hướng ra bốn phía trời mây biển rộng.
Nhưng mà sắc mặt nàng hiện không tốt lắm, khí tức cảnh giới lại có vẻ giảm xuống một tầng rồi.
Mắt nàng nhìn xa xa, từng tòa lầu các lơ lửng trên không, vô số đài cao mỹ lệ không ngừng ẩn hiện. So sánh cùng mấy đại thành ở quanh Tiêu Diêu Phái, tựa như dùng gà vịt đến đặt cùng loan phượng.
Tử Yên hít lấy một hơi, linh khí nơi này tuyệt hảo, đủ để cải thiện tu hành. Nàng điểm nhẹ mũi kiếm, thân hình thoáng chốc bay đi.
Qua thêm nửa ngày tìm nơi khách quán, Tử Yên đứng ở tại đại sảnh một khu tòa lầu.
Tử Yên không vội vàng trị thương, nàng bước ra lan can tòa lầu, dạo bước giữa đêm trăng!
Nàng ngước nhìn trời cao, khuôn mặt lãnh đạm vô cảm. Bên trên thiên không vẫn thế, muôn vàn ánh sao lấp lánh, ẩn hiện giữa bầu trời đêm.
Tử Yên ngoài mặt ngắm cảnh, như bao nhiêu thiếu nữ khác xung quanh. Chỉ là trong lòng, có vài sự tình khiến mình thấp thỏm lo âu.
Tuy đã có được thuốc giải từ Bạch Phượng Phi, nhưng là muốn giải trừ độc tố một lần là không có khả năng. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, trì hoãn tiến độ nàng đã đặt ra.
Thiên vô hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, âu cũng hết cách!
Giờ này theo Tử Yên phỏng đoán, Tà Vô Niệm muốn thoát khỏi Hồn Môn đại trận ắt phải bị cạo mất một lớp da.
Giết một á tôn, đâu có dễ vậy. Nhất là đại trận chỉ ở cấp phàm cảnh, mà lại không người án ngữ là không thể nào diệt sát.
Đã không g·iết được, thì thứ mục đích nàng cố ý làm ra, chỉ là muốn diễn một vở ve sầu thoát xác mà thôi.
Người nàng muốn g·iết thật sự, chính là Huyên Linh và Bạch Phượng Phi kia kìa.
Huyên Linh là manh mối còn sót, Bạch Phượng Phi là nhân chứng biết nàng còn sống, đây là đại kị trong mưu lược.
Cho nên, cái đại pháp trận Đi Yên Về Tử kia, nàng đã cẩn thận rất nhiều thủ đoạn thêm vào.
"Có điều, với danh phận Thiên Phủ đệ tử, không biết là trong tay Bạch Phượng Phi còn có thủ đoạn đặc biệt không?"
Tử Yên lẩm nhẩm tính toán trong lòng, vạn pháp thông thiên.
Tựa như Vạn Diện Thương Thiên Bí mà nàng từng lấy được ở chỗ Huyên Linh, cái bảo vật này thật tốt. Không có thứ đó, Tử Yên cũng không thể chiếm hết ưu thế trước Tà Vô Niệm và Bạch Phượng Phi.
Về phần vì sao nàng không dùng nó để tìm kiếm thuốc giải rồi nhanh lẹ rời đi, lại lằng nhằng đi uy h.iếp trao đổi với Bạch Phượng Phi làm gì?
Chỉ có ba nguyên nhân chính, nhưng Tử Yên lười giải thích, ai tò mò thì tự suy đoán đi!
Cho nên hiện chỉ còn một vấn đề chưa nói, ấy là nếu Bạch Phượng Phi còn sống, rồi để Tà Vô Niệm tình cờ hai người gặp nhau. Vậy thì kế ve sầu thoát xác kia ở trước mặt ông ta coi như là bại lộ rồi sao?
Nàng cười nhạt, cái này đã trù tính qua rồi.
Nếu như Bạch Phượng Phi và Huyên Linh có vật bảo mệnh, hai người đó thật sự không c·hết.
Vậy thì thử nghĩ một chút, Tà Vô Niệm vốn đang b·ị t·hương, ông ta chắc chắn sẽ phải tìm chỗ trị liệu thương thế, làm gì có thời gian để mà tìm hiểu thực hư.
Mà với Huyên Linh bị sưu hồn, Bạch Phượng Phi càng chắc chắn sẽ đưa người quay về Thiên Phủ cấp tốc chạy chữa.
Từ điểm này suy đoán, xác suất để Tà Vô Niệm và Bạch Phượng Phi gặp nhau, gần như bằng không!
Còn về sau này, đó đã là chuyện tương lai rồi!
Không thể không cho Tử Yên một lời khen, nàng ta tính toán trước sau vẹn toàn đôi đường.
Đời này chỉ tiếc hơi đen, nếu là xuất thân tốt một chút, biết đâu đã độ kiếp thành tài, gia nhập tiên giới lâu rồi.
Tây Vực, Thẩm gia!
Dạ Đế trong một tháng này, hắn rất là điệu thấp tu hành, ngoan ngoãn làm một cái tiểu nô tài trong phủ.
Đương nhiên đó chỉ là phần ngoài biểu hiện, khi mà màn đêm buông xuống, gian nhà tranh lẻ loi ánh đèn dầu thắp sáng.
Bên ngoài, gió lạnh hiu hiu thổi qua lớp lá, len lỏi tràn khắp gian nhà. Dạ Đế run lên một cái, lạnh tới tê tái toàn thân.
Hắn cố gắng yên lặng, nhắm mắt tĩnh thần. Giờ khắc này dùng hết bản sự, lôi kiến thức đời trước ra để mà suy tính.
Thân thể phế vật, không có linh căn. Bản thân lại không biết phương pháp cải biến thể chất, hoàn cảnh éo le vô cùng.
Nhưng là tiên tôn vô thượng vạn năm, kiến thức của hắn bao trùm giới diện, rất nhiều mặt đạt tới cấp độ tông sư.
Dùng tri thức loại này để suy tính, tự tạo ra một cái pháp môn cho chính mình cải tạo, Dạ Đế tự tin rằng có thể làm được.
Có chăng thời gian chẳng chờ ai bao giờ, chuyện này đòi hỏi tiêu tốn rất nhiều tâm lực.
Hơn nữa, suy tính chỉ là suy tính, còn chưa thực tế kiểm chứng. Cái này càng đòi hỏi rất nhiều tài nguyên, hao tổn không ngừng.
Mặt này hắn đã cân nhắc qua kĩ càng, cũng như bao nhiêu kẻ trùng sinh khác bước đầu khởi nghiệp, kiếm tiền bằng cách dùng vốn có tự thân thôi mà.
Dẹ Đế tùy tiện khoác lên áo choàng và mặt nạ, thế là có thể tỏ ra nguy hiểm, đường hoàng mà bước vào mấy cái đấu giá hội rồi.
….