Chương 93: Ve sầu thoát xác, một kế ba kẻ dùng!
Lại nói lùi thời gian lại một chút, trong khi Tử Yên bắt đầu giao dịch cùng với Bạch Phượng Phi tại Vạn Bảo Thương Thành, đâu ai biết ở khu rừng nơi Thâm Uyên xa vắng.
Trên cành chim nhỏ líu lo, sơn phong một mảnh hoa lệ, hữu tình cảnh đẹp.
Lại có một Tử Yên khác hiện hữu, nàng ta khúm núm đi trước, nhưng động tác vọt đi rất nhanh. Theo sau nàng ta không bỏ, Tà Vô Niệm híp hai con mắt, phi hành lăng lệ.
Đường núi hiểm trở, hai người cứ thế đi một hồi lâu. Bỗng dưng Tà Vô Niệm nhíu nhíu mày, ông ta dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt không ngừng liếc tới bóng lưng Tử Yên.
Nhưng rồi ông ta cười nhạt, cước bộ không dừng mà tăng, bá·m s·át không bỏ.
Đi thêm một đoạn, hai người đứng tại một sơn cốc hẻo lánh. Tử Yên quay người hơi khom người thi lễ, mở lời kinh hỉ:
"Đại nhân, người mà ngài muốn, hiện đang ở bên trong!"
Tử Yên bộ dạng khoan thai nhún nhường, biểu hiện trung thành kính cẩn mà không mất đi phong phạm cường giả.
Nào biết, Tà Vô Niệm không vội đi vào, ông ta hời hợt liếc qua, ánh mắt lưu chuyển bốn phía một vòng, sau nhàn nhạt hỏi:
"Nơi này có bày pháp trận, hơn nữa ta lại không nghe được hơi thở của người kia bên trong. Chuyện này là sao đây?"
Tử Yên biết rõ ông ta cẩn trọng, tình huống đã dự đoán từ trước, nàng cười ôn nhu thưa:
"Đại nhân, để đề phòng khi ta không có ở đây, bất trắc có người đến mà nhận ra. Cho nên trước đó ta đã cố ý đặt một cái pháp trận ảo cảnh, để không kẻ nào tra được manh mối có dị tượng bên trong!"
Nói tới lời này, Tử Yên liếc nhẹ một cái, mắt thấy thần sắc Tà Vô Niệm không biểu hiện, nàng nịnh một câu:
"Đương nhiên thủ đoạn của ta có cao minh, cũng không qua được mắt của đại nhân!"
Được mỹ nhân xu nịnh, Tà Vô Niệm bề ngoài gật đầu, mặc dù trong lòng còn hoài nghi không ít. Có điều phải khen pháp trận này cao minh đấy, có thể qua mặt được thủ đoạn trinh sát của mình.
Tử Yên từ sắc mặt đoán ý, nàng nhõng nhẽo ủy khuất:
"Chẳng phải người đang muốn xem thành ý của ta sao? Nếu ngài có hoài nghi, thôi thì để ta vào dẫn người ra cũng được!"
Tà Vô Niệm ha hả cười, tiện tay bẹo má Tử Yên một cái, ánh mắt tà râm lướt qua thân hình, cười thâm ý buông lời:
"Ngươi rất biết khích tướng người khác đấy, nhưng mà ta thích!"
Nói xong Tà Vô Niệm nghiêm túc đi vào. Đối với cảnh giới của ông ta, đứng trước thủ đoạn tạp nham còn kiêng kị sao.
Làm người thì cẩn thận là không sai, nhưng kiêu ngạo thì vẫn phải có, nhút nhát thì không làm được chuyện lớn
Nhưng sĩ diện trước nữ nhân là một loại ngu ngốc tai hại, đặc biệt là trước nữa nhân xinh đẹp.
Tà Vô Niệm đi vào bên trong, chỉ thấy phía cuối hang động đặt tới một cái bình hồ lô. Quang mang từ bên trong nhàn nhạt tỏa ra, rung động từng gợn sóng.
Ông ta vừa nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra, cả người tản mát khí tức âm hàn.
Tà Vô Niệm quay đầu, khuôn mặt ông ta lạnh lẽo thấu xương, lời nói buông ra thâm trầm:
"Ngươi có biết hậu quả khi lừa ta sẽ thế nào không?"
Nào biết Tử Yên đứng đó, ý cười càng đậm. Bộ dạng nịnh nọt không còn, nàng giờ khắc này khinh nhờn nhìn gã.
Giọng nói mang theo một vẻ bất cần, lộ ra mười phần oán niệm mà vạch trần thân phận ông ta:
"Tà Vô Niệm à Tà Vô Niệm, ngươi nổi danh đạo hiệu Tà Dâm Thánh Vương, tưởng ta không biết sao? Chịu c·hết hay đi theo ngươi, có cái gì khác nhau đâu. Bản thân ta xui xẻo gặp phải, thôi thì có được Á Tiên bồi tiếp đi cùng, cũng coi như không uổng kiếp này!"
Nói rồi nàng ngửa đầu cười vang, khuôn mặt đầy vẻ thống khoái.
Tà Vô Niệm bị vạch trần thân phận, ông ta lạnh lẽo trong lòng. Quả nhiên, yếu điểm của bản thân khi gặp phải kẻ có pháp môn đặc thù, vẫn là không che giấu nổi.
Càng nghĩ, Tà Vô Niệm càng khao khát pháp môn ẩn thuật.
Nghĩ là vậy, ngoài mặt Tà Vô Niệm thu lại thủ đoạn che giấu.
Thân hình ông ta biến ảo mấy lần, cuối cùng hiện ra một lão giả gầy ốm, tóc trắng tung bay.
Ông ta nhìn xoáy vào Tử Yên, trong nhãn cầu tỏa ra tinh quang, nói:
"Ngươi nghĩ là chỉ với pháp trận vớ vẩn này, là có thể làm khó ta sao? Ta cho ngươi thời gian, một cơ hội cuối cùng…!"
Vừa nói, hai mắt ông ta tỏa ra quang mang bảy màu trong chớp mắt. Nhưng rồi ông ta hơi khựng lại, có chút bất ngờ...
Tà Vô Niệm ý tứ câu giờ, một mặt giở ra thủ đoạn thôi miên trong tích tắc. Nhưng càng là không ngờ, lại không hề có tác dụng.
Cũng đúng thời khắc thất thần này, bình hồ lô kia lập tức p·hát n·ổ.
Không một dấu hiệu báo trước, Uỳnh một tiếng lớn, kinh thiên động địa phát ra.
Tà Vô Niệm quá gần không kịp trở tay, ông ta bị cuốn vào vòng xoáy v·ụ n·ổ.
Một luồng ánh sáng hung uy, v·út bay tận trời cao trăm thước. Kình khí quang quyển mãnh liệt phát ra, quét sạch mọi thứ trên đường.
Vô số cây lớn b·ị đ·ánh nát, cổ thụ văng đi thật xa, đá bụi nghiền ép.
Kình khí quét đi thật lâu, nhưng dư âm ầm vang vẫn còn lưu lại, quanh quẩn bốn phương.
Hơn nửa khắc giờ trôi qua, mây đen trên trời cuộn lại, giống như sắp có giông bão qua đây.
Bên dưới hơn mấy chục dặm bị san bằng, bụi khói liên miên chưa dứt...
Thế rồi đâu đó từ trong bụi khói bay ra, Tà Vô Niệm chật vật thở dốc. Ông ta chân vừa chạm đất, thân thể lảo đảo không vững, máu tươi từ khóe miệng trào ra.
Bị bất ngờ một kích, thủ đoạn kia mạnh mẽ bá đạo, khiến cho ông ta xây xát khắp người.
Hai mắt Tà Vô Niệm híp lại răng nghiến kèn kẹt, nữ nhân này quỷ dị, khó đoán thật sự.
Kiểu người này mà lại cam tâm chịu cảnh đồng quy? thật khiến người ta hoài nghi…
Nhưng thời gian không để cho Tà Vô Niệm suy tính lâu, quang mang bốn phía dần hiện, trăm đạo cột sáng hướng thẳng trời cao tụ hội.
"Pháp trận…!"
Tà Vô Niệm rất nhanh nhận ra, pháp trận này hiện thời đã bắt đầu khởi động.
Trước là dụng thủ đoạn kết hợp tự bạo, tạo thành uy lực cực lớn. Bây giờ lại đến pháp trận hiển uy.
Tà Vô Niệm hừ một tiếng thật dài, hai tay ông ta xuất ra xong phay, lưu quang xoay chuyển.
Thế rồi ông ta bay lên, thân hình v·út đi như mũi thương, rạch phá trời không…
Nương theo âm thanh của Tà Vô Niệm, quanh quẩn không dứt…
Ông ta xuất ra hai đạo phong mang, đánh mạnh vào tâm pháp trận. Đạo phong mang này uy lực cực đại, phảng phất có thể chém bay được một tu giả đỉnh phong.
Thế mà hai đạo đao mang kinh thế kia tiến tới pháp trận, lại lặng lẽ biến mất, dư âm không còn.
Tà Vô Niệm bất giác thử thêm vài chiêu, qua một hồi ông ta dừng lại, lần đầu tiên khuôn mặt ngưng trệ.
Pháp trận này quỷ dị, chiêu thức phát ra đều bị nó thu lấy, biến thành năng lượng vận hành.
Điều này có nghĩa, kẻ bên trong thi triển càng nhiều chiêu thức, uy lực pháp trận phát ra càng mạnh.
Vận hành cao thâm, lấy lực đả lực.
Cuối cùng Tà Vô Niệm ngộ ra một điều, Tử Yên không phải vô duyên tự bạo, nàng ta làm vậy là cố ý.
Ý định ngay từ đầu đã rõ ràng, rằng dâng hiến bản thân để cho pháp trận này trở lên mạnh hơn.
Hiểu được điểm này, kính ý trong mắt Tà Vô Niệm dâng lên. Tu giả có thể khiến ông ta nể phục, thật không có mấy ai.
Điều Tà Vô Niệm sợ nhất, chính là dạng người thủ đoạn âm hiểm, lại bất cần đời này.
Hối cũng đã không kịp, giờ khắc này ông ta tập trung tinh lực, hòng nghĩ cách phá trận.
Vạn pháp biến hóa, tương sinh tương khắc, đạo vô hoàn mỹ, tất phải có điểm yếu xuất hiện ở đâu đó.
Trong lúc Tà Vô Niệm trăn trở, chưa biết phá trận thế nào. Khi này ở ngoại vi Vạn Thương Thành, Bạch Phượng Phi và Vạn Tùy Tiên dã xuất phát được một thời gian.
Bạch Phượng Phi v·út đi như bay, thân hình len lỏi qua những rặng cây.
Nhờ có Minh Đăng Phù, Bạch Phượng Phi nắm chắc chắc Huyên Linh chưa c·hết. Có điều Tử Yên đã đi rồi, không thể đảm bảo nàng ta sẽ không để lại hậu chiêu.
Bạch Phượng Phi nóng lòng, cước bộ càng tăng. Theo sau nàng ta, Vạn Tùy Tiên yên lặng đuổi theo.
Ông ta vừa theo vừa nghĩ, ban đầu là trưởng lão Đa Tiên Các, hiện giờ là đệ tử Thiên Phủ. Sự tình càng ngày càng rắc rối, khiến ông ta rối tung rối mù.
Hai người đi được nửa ngày, Bạch Phượng Phi dừng lại cước bộ.
Trước mặt nàng là một hạp cốc hẻo lánh, xung quanh đại thụ chót vót, một vài tia nắng len lỏi qua kẽ lá, tỏa chiếu long lanh.
Bạch Phượng Phi vừa dừng cước bộ, Vạn Tùy Tiên ở bên đã nói:
"Đạo hữu, có vẻ nơi này có cạn bẫy…!"
....