Chương 92: Thành sự tại Thiên!
Tạm thời bỏ qua Thẩm Lãng tại Thâm Uyên rừng rậm.
Khi này sự tình tam trưởng lão Vạn Thâm Hải bỏ mạng, cùng với Bạch Phượng Phi m·ất t·ích trong Thâm Uyên, đã khiến cho cao tầng Vạn Minh Hiên như ngồi trên đống lửa.
Vạn Tùy Tiên tọa trên chủ vị, ông ta vung tay sáu ngón, tiếng thét vang khắp đại điện.
Hơn năm ngày trôi qua, không nghe bất kì tung tích nào truyền về.
Bất đắc dĩ Vạn Thương Hành gọi ra hai đại tướng đắc lực của mình, điều tới Thâm Uyên tra xét.
Trong lúc đó ở cách thủ phủ không xa, tại quảng trường đại truyền tống trận. Nơi này tấp nập ra vào, thương đoàn đội quán liên miên không dứt.
Tử Yên lặng lẽ đứng ở một góc, trang phục kín người.
Nàng yên tĩnh ngước đôi mắt đẹp nhìn lên, rất nhiều luồng thanh quang chiếu thẳng trời cao, chợt đến chợt đi, vô tung mông lung.
Ánh mắt nàng bình đạm như mặt hồ phẳng lặng, không chút lăn tăn gợn sóng. Vạn sự thế gian xoay vần, thay đổi vô thường biến ảo. Khóe miệng nàng mỉm cười, chỉ coi đó là hoài niệm.
Bỗng nhiên bên tai nàng truyền đến thanh âm, tiếng bước chân chậm rãi lại gần. Thân ảnh này được áo bào che đi phân nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc xảo.
Thấy thân ảnh bước gần về phía mình, chỉ còn cách hơn thước, hời hợt tựa lưng về góc tường gần cạnh. Duy chỉ có đôi mắt kia nhìn nàng, lạnh tới thấu tim gan.
"Ngươi mang tới thứ ta cần chứ?"
"Trước tiên, ta muốn thấy được sư muội của ta!"
Chỉ nghe âm điệu này đã rõ, người đến đúng là Bạch Phượng Phi. Nàng dựa theo ước định, tìm kiếm thuốc giải Hóa Cốt Âm Thi đan, sau đó tới đây.
Nào biết Tử Yên cười nhạt, đáp:
"Ta chưa có thứ ta cần, ngươi cũng không dễ có thứ bản thân mình mong muốn đâu. Nhưng nể vào phần tình cảm của các ngươi, ta sẽ phá lệ đưa đến trước một tin tức!"
Tử Yên cúi cúi người phủi bụi dưới gấu áo, miệng nhỏ anh đào vẫn liên tục truyền âm:
"Chắc hẳn ngươi rất thắc mắc, vì sao ta lại nhắm vào ngươi chứ? Thật ra, đây là nhiệm vụ mà Âm Minh Võng đưa tới….!"
Tử Yên gian tà, phịa bừa ra lý do.
Bạch Phượng Phi ở tại phút đầu nhíu mày, thì ra mọi chuyện là như thế. Một kẻ g·iết thuê cho Âm Minh Vong đổi lấy thù lao, nói rõ g·iết người không muốn mang danh, phần nào tác phong của chính đạo đây rồi.
Nói xong hết thảy, Tử Yên lạnh lùng giơ tay.
Bạch Phượng Phi hiểu, nhưng nàng gạt phăng đi, đáp:
"Việc có kẻ muốn g·iết ta, ta vốn đã đoán ra phần nào. Đây không thể xem là lễ vật được, ta muốn nhìn thấy Huyên Linh nguyên vẹn, không có bất kì tổn thương!"
Tử Yên sớm đã tính toán một màn này, bâng quơ trả lời:
"Cái ta cần là thuốc giải, không phải là tính mạng của sư muội ngươi, đừng để ta nói lại lần ba!"
Bạch Phượng Phi run run nắm tay, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ đưa tới, lại truyền âm:
"Hóa Cốt Âm Thi đan không có khả năng giải trừ một lần sẽ hết, về phần ngươi muốn kiểm chứng thế nào, ta không quan tâm!"
Bạch Phượng Phi thân người chính đạo, nàng biết đưa ra trước sẽ thiệt thân. Nhưng là bản tính đường hoàng đã quen, không hợp tiểu đạo gian xảo.
Tử Yên cầm đồ vật trên tay, lộ vẻ âm trầm. Chỉ dò xét qua đồ vật. Lấy tính cách Bạch Phượng Phi phần nào so sánh, có lẽ không giả.
Nhưng điều mà Bạch Phượng Phi nói càng không sai, muốn xác minh thì vẫn phải thử.
Ở đời vạn sự không có gì chắc chắn, nàng lừa người ta, tất nhiên cũng sợ bản thân bị người ta lừa lại.
Nhưng rồi Tử Yên bật cười, canh bạc này nàng chấp nhận đánh cược.
"Thứ ta muốn đâu?"
Bạch Phượng Phi sốt ruột, lạnh lùng liếc đến, ngờ đâu Tử Yên đáp:
"Ta đang ở trên địa bàn của người, làm sao biết được ngươi có lật lọng hay không!"
Nói rồi Tử Yên không chờ cho Bạch Phượng Phi đáp trả, Tử Yên lẳng lặng bước đi.
Nàng bước tới tế đài pháp trận, một tay giơ ra cho gã thủ vệ tấm ngọc bài đăng ký, tốc độ bước đi không đổi.
Bạch Phượng Phi chỉ biết nhìn theo, đôi mắt ánh lên, phảng phất muốn g·iết đi đối phương. Nhưng không thể nào làm ra hành động, nàng chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Tử Yên đứng trong tế đài pháp trận, nàng đứng xen kẽ còn hơn mười người trước mặt. Chờ cho tới khi quanh người nổi lên linh quang, bàn tay nàng mới phóng ra một vật.
Bạch Phượng Phi trong chớp mắt lao đến chụp lấy, trên tay cự thủ đã thành hình nhanh chóng, mạnh mẽ đánh tới một quyền.
Uỳnh một tiếng lớn, pháp trận nổ tung, bụi đá rơi đầy.
Hành động quá mau lẹ, một đám người đứng ở gần đó, bất ngờ bị kình khí thổi quét, hộc máu văng xa.
Bạch Phượng Phi lạnh lùng bước đi, nàng tiến vào bên trong làn khói bụi. Ánh mắt nàng ta băng sương lãnh nguyệt, tới khi nhận ra truyền tống đã hoàn thành, nàng bất lực thở dài.
Kẻ này hành sự xảo quyệt đa đoan, để nàng ta truyền tống tới nơi khác, rất khó mà tìm ra.
"Có kẻ gây náo loạn nơi này….!"
Bấy giờ trôi qua nửa khắc, đám thủ vệ mới hồi phục tinh thần, thét lớn hô to chạy đến. Tức thì bên ngoài, hơn trăm hộ vệ ầm ầm vây chặt như nêm cối, trên tay nắm chặt khí giới.
Gần ngàn người có mặt nơi quảng trường nhìn lại, vố số kẻ r·úng đ·ộng. Không biết là thần thánh phương nào, dám hủy đi truyền tống pháp trận trên địa bàn Vạn Minh Hiên chứ?
Đột ngột bên tai mấy người siu siu hai tiếng gió nhẹ, ba thân ảnh từ nơi nào vọt đến.
Vài người chợt nhận ra, nhất thời kinh hô.
Vạn Tùy Tiên đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn nơi trong màn khói bao phủ. Ông ta không vội động thủ, bình tĩnh đứng đó như pho tượng.
Rất nhiều thủ vệ nhìn thấy ông ta, lập tức quỳ xuống hành lễ. Vạn Tùy Tiên không nhìn lấy một lần, ông ta chỉ hơi phất phất tay áo.
Tới khi bóng dáng một kẻ đi ra, rơi vào tầm mắt ông ta. Người này bóng dáng nữ nhân, da thịt trắng nõn, trên thân ẩn hiện tầng quang tráo, bụi trần khó nhiễm.
"Đạo hữu, ngươi vì sao làm loạn nơi này, còn xin cho một lời giải thích!"
Vạn Tùy Tiên nhìn nữ tử mở lời, giọng nói ôn tồn không mang theo uy h·iếp. Nhưng là, thập phần uy mãnh.
Có điều lời này rơi vào tai mọi người, không ít kẻ trợn mắt. Đường đường là thành chủ một phương, tu vi cao thâm mạt trắc, sao mà nói lời khách khí đến thế.
Chỉ có hai vị trưởng lão bên cạnh mới hiểu rõ sự tình, nữ nhân kia tuổi tác rất trẻ, cảnh giới còn cao hơn Bạch Phượng Phi khi trước tới đây, đủ hiểu không chút nào tầm thường.
Nào biết Bạch Phượng Phi chân thật đứng kia, nàng bực tức chưa nguôi, chẳng buồn nói nhiều. Bàn tay chớp lóe linh quang, một vật hiện ra trên tay, ném bay thẳng đến chỗ ba người.
Vạn Tùy Tiên nhíu mày rồi bắt lấy, bàn tay ông ta cảm giác lạnh buốt liền biết là vật quý. Quả nhiên, vừa nhìn một chữ trên lệnh bài lộ ra, Vạn Tùy Tiên đã vội vàng nắm lại, tránh người nhìn thấy.
Trước ấy không lâu, từ ba người Thanh Quan báo về, ông ta đã biết mơ hồ sự tình. Mọi sự giờ đã được kiểm chứng, tức thì ông ta hướng nữ tử truyền âm:
"Đạo hữu, xin hỏi ngươi và Bạch đạo hữu có quan hệ gì. Còn nữa, tung tích của người đó hiện ra sao…?"
Bạch Phương Phi đưa ra lệnh bài chỉ muốn tránh tới rắc rối, tình thế cấp bách hiện tại là phải dựa theo dấu vết đi tìm Huyên Linh gấp.
Nhưng đi chưa được ba bước, cước bộ nàng dừng lại. Nhìn Vạn Tùy Tiên đứng ở trước mặt, để cho nàng bình tĩnh phần nào.
Bạch Phượng Phi cầm đồ vật trên tay, đây là một tấm Truyền Ảnh Khứ Thanh phù, khi nãy Tử Yên đưa tới.
Rồi nàng không chút nghĩ ngợi, miệng nhẩm chú ngữ, bàn tay tung lá phù lên.
Tấm phù vừa bay lên ba thước, bỗng hóa thành vô số điểm ảnh.
Một bóng người hiện ra, nàng ta ngồi trên phiến đá, bốn phía có một màng nước ngăn trở.
Theo đó, trong đầu Bạch Phượng Phi hiện ra một địa điểm.
Bóng dáng kia vừa hiện, Vạn Tùy Tiên nhận ra ngay, kia rõ ràng là Bạch Phượng Phi. Ông ta không rõ chuyện gì, nhưng minh chứng nàng ta bình an vô sự, đã phần nào xua tan đi lo lắng trong lòng.
Chỉ có Bạch Phượng Phi ngược lại đứng đó là trầm mặc, hai mắt híp lại, như có điều suy tư.
Nhất thời nghĩ đến lần giao chiến nọ, Bạch Phượng Phi nhất thời sáng ngời hai mắt, rốt cục nàng đã có manh mối để có thể lần ra danh tính đối phương rồi.
Nhưng đoán được đối phương là ma đạo đang lẩn trốn, nàng bất giác giật mình.
Ma đạo hành tung ắt sẽ cực kì cẩn thận, lẽ nào sẽ cố kị mà giữ lời chứ? Như vậy...
Trực giác của nữ nhân mách bảo, sự tình tiếp theo về sau sẽ không đơn giản như vậy.
Nghĩ tới đấy Bạch Phương Phi nhìn đến Vạn Tùy Tiên mở lời:
"Vạn thành chủ, ta cần ông đi theo ta một chuyến!"
….