Chương 9: Đời người như ván cược, thắng bại là chuyện thường xưa nay! !
Nửa ngày sau….
Một số tin tức lan truyền đi chóng mặt, khiến cho nhiều kẻ hữu tâm phải nhíu mày trầm tư.
Tin tức Tử Yên đã tới gặp Hồng Liên, ngỡ tưởng sẽ chiến đấu một trận ra trò, nào ngờ lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Nhất là Hồn Nhân Thánh Tử, gã ta lao tâm suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn chưa hiểu dụng ý lần này.
Trước đó Tử Yên còn nói, muốn đến thị uy với cả đám lang sói kia, cho thấy chiến lực của mình. Nào ngờ, nửa ngày sau đã thấy nàng ta trở về, trên người không hề sứt mẻ miếng nào.
Từ tin tức gã thu được, hai người chỉ nói chuyện qua lại vài câu. Thế… là thế nào?
Đang lúc nghĩ ngợi, từ bên ngoài một cái ngân quang bay đến. Hồn Nhân giơ tay bắt lấy, quang hoa tiêu tán, thì ra bên trong là một tấm phù tin.
"Hử…."
Gã đưa tâm thầm vào trong dò xét, hồi lâu tròng mắt lóe tia tinh mang, khuôn mặt trầm đi nhiều lắm.
Người gửi phù tin không ai khác, chính là Tử Yên. Nàng ta cho mời gã đến gặp mặt, nói về việc bản thân sắp sửa độ kiếp thăng tiên.
Tin tức này sao mà không khiến cho gã bất ngờ chứ, quá bất ngờ là đằng khác. Gã lại càng suy tâm hơn nữa, vì sao lại vào lúc này. Chẳng lẽ…
Không chỉ mình Hồn Nhân Thánh Tử, những kẻ đạt tới Ngũ Liên cao giai và đỉnh phong, nàng ta đều mời hết lượt.
Động thái này khiến cho không ít người hoang mang, nghi kị và tò mò lẫn nhau. Nhưng tất cả đều chung một suy nghĩ, đó là việc đột ngột này hẳn là có liên quan tới chuyện trước đó Tử Yên đến viếng thăm Hồng Liên.
Đương nhiên muốn biết tình huống ra sao, e là phải gặp mặt mới biết được!
Thông cáo Tử Yên muốn độ kiếp thăng tiên này không chỉ đám thập đại kỳ danh, còn khiến cho toàn bộ cao tầng chú ý, con mắt đổ dồn về Tử Linh sơn.
Đừng nói là trong môn phái, tính cả toàn bộ Á Vực, rộng lớn vô biên dặm. Số kẻ có thể độ kiếp thăng tiên, cả trăm năm gom lại cũng không đến mấy người.
Hoàng Liên sơn, một trong thập đại sơn minh phía tây Á Vực. Dãy núi trải dài ngàn vạn dặm, thế cục hiểm trở, đường đi lắt lẻo.
Nơi cư ngụ của rất nhiều thành trấn, cùng với tông phái lớn nhỏ.
Phiêu Diêu Môn, ẩn mình như một con sói chờ mồi. Cho dù là truyền thừa vạn năm, thế nhưng cũng chỉ chiếm một góc mà thôi.
Giờ khắc này, trên một gian đại điện lớn, phòng ốc xa xỉ, trạm trổ tinh xảo, không ít kẻ đã ngồi yên vị trên ghế.
Người ngồi đầu là lão giả phụ nhân, đạo hiệu Xích Thi lão bà.
Ngồi đối diện với bà ta, kẻ này thân hình cao gầy, hai mắt âm lệ, đạo hiệu Độc Chu Đồng Tử. Hồng Nhân Thánh Tử ngồi trên một bậc, đối diện với gã là Lệ Quỷ, nửa khuôn mặt trái xăm hình bọ cạp.
Ngồi gần đó, một thiếu nữ vay đen, đạo hiệu Lục Nhan. Tà áo che đi một nửa đôi thỏ ngọc, lộ ra đường cong mềm mại. Chỉ là khuôn mặt nàng ta có màu xám tro, càng thêm quỷ dị.
Dưới cùng xem kẽ nhưng thân ảnh khác, tất cả ngồi đây đều không phải ma nữ thì là ma nam!
Thời gian mặc dù chưa tới, thế nhưng bọn họ đều đến đông đủ. Cả đám âm trầm đưa mắt nhìn về một phương, nơi chủ vị bên trên.
Trước kia Hồng Liên là kẻ đi đầu, có thiên tư lớn nhất thăng tiên. Thế nhưng bây giờ, nàng ta như hổ sa đầm lầy, bị bầy cẩu xung quanh khinh nhờn, kết cục coi như xong. Cho nên kẻ ngồi trên kia, chính là người có cơ hội lớn nhất, Tử Yên!
"Chư vị, mọi người hẳn đang thắc mắc, vì sao ta đi gặp Hồng Liên lại không xảy ra mâu thuẫn. Thậm chí hiện thời ngồi đây, tuyên bố chuẩn bị độ kiếp thăng tiên?"
Tử Yên chậm rãi nhìn cả đám phía dưới, nhàn nhạt ý vị cất lời.
Nàng mặc một bộ hồng phấn, mái tóc đen dài thả xõa, trên đỉnh cài trâm phượng. Bộ dáng diễm lệ này, khiến cho không ít kẻ muốn nhìn nhiều hơn.
Chỉ là Tử Yên ngồi đó, ánh mắt bình thản, khóe môi anh đào khẽ mỉm, ung dung tự tại. Sâu trong con mắt, sắc quang lóe lên…
Dưới kia, ai cũng đều là đại địch nguy hiểm. Mỗi kẻ âm độc xảo quyệt, từng bước ám toán lẫn nhau. Nàng có thể nhìn ra được bọn chúng, hiện thời cực kì bấn loạn, khó chịu cỡ nào.
Thế nhưng chỉ cần độ kiếp thăng tiên thành công, bọn họ rồi cũng chỉ là mấy con chó nhỏ, ngoan ngãn liếm chân cho nàng mà thôi.
Cũng trong lúc ấy, khi Tử Yên cất lời, giãi bày bí ẩn cho mọi người cùng biết.
Hồng Liên đã xuất hiện tại một đại thành rộng lớn, nàng nheo mắt nhìn nơi phồn hoa đông đúc, ý cười càng thêm nồng.
Thì ra cùng lúc Tử Yên phát ra tin tức động trời, khiến cho mục quang tất cả chú ý vào nàng ta. Kéo đi rất nhiều kẻ địch, cơ hội này thật tốt để Hồng Liên âm thầm rời đi.
Nàng dù sao vẫn là trưởng lão môn phái, đặc quyền sử dụng truyền tống đại trận còn đó. Đương nhiên, nếu cho như vậy là an toàn, vậy thì Hồng Liên sống uổng hai kiếp người rồi.
Nàng khi này tung tăng đi đến quảng trường, nơi đặt pháp trận truyền tống di hình. Chủ ý rất đơn giản, sử dụng truyền tống nhiều lần như vậy, hi vọng sẽ kéo dài chút thời gian.
Hồng Liên mỉm cười đi trước, ánh mắt nàng đảo quanh như rang lạc, khóe miệng liên tục cười tà, dường như trò chơi trốn tìm này khiến nàng rất vui…
Trở lại đại điện Tử Linh sơn, nơi này hiện thời thập phần yên tĩnh.
Sau khi nghe được lý do từ miệng Tử Yên, không ít kẻ híp đôi tròng mắt, lim dim suy tính.
Theo lời Tử Yên thì biết, nàng sở dĩ không ra tay với Hồng Liên, chính là vì nhận được chỗ tốt.
Hai người giao dịch một phen, nàng ta dùng trải nghiệm thăng tiên lần trước đổi lấy mười năm bình yên từ nàng.
Mặc dù Hồng Liên độ kiếp thất bại, nhưng mà những kinh lịch thực tế đó, cực kì đáng giá với người sau. Nhất là khi, nàng ta vẫn còn sống sót đi ra sau tai kiếp, tỉ lệ này thấp hơn cả thăng tiên thành công.
"Hừ… ngỡ tưởng sẽ có một trận đại chiến nảy lửa, để cho chúng ta được lợi chứ. Xem ra, ta đã quá coi thường Hồng Liên rồi!" Xích Thi lão bà ở bên chau mày, kế hoạch mượn đao g·iết người của bà ta thất bại.
Một số kẻ khác đều là như vậy, bọn họ không vội động tới Hồng Liên, cũng bởi sư tôn nàng ta còn đó. Vạn Hoa Nương Tử, bà ta là tiên giả hàng thật giá thật, vuốt mặt cũng nên nể mũi.
Chỉ có duy nhất Tử Yên chính diện tranh phong nhiều năm, là có lý do chính đáng nhất. Cả đám âm thầm dấm dúi tính kế, hòng mượn tay nàng ta, ai ngờ sôi hỏng bỏng không.
Sự tình vẫn còn chưa hết, để một số kẻ bàng hoàng thêm lần nữa. Khi này mấy đạo ngân quang từ nơi xa bắn vào, cơ số kẻ giơ tay bắt lấy.
Đạo phù tin truyền đến, Hồng Liên đã rời khỏi môn phái, đi ra đại thành ngoài kia.
Sắc cả đám không tốt, còn có nét giận dữ ẩn hiện, nghiến răng kèn kẹt. Hồng Liên bỏ trốn, bọn họ mất đồ.
"Tử Yên, ta có việc gấp, cáo từ!"
Xích Thi lão bà không nhịn được, đứng dậy rời đi đầu tiên. Theo sau bà ta, chính là Âm Thi Quang Tâm.
Khuôn mặt nàng ta vốn đã xanh xao do luyện pháp, nay lại càng đen thêm một mảng. Hồng Liên mượn đi hai con Nhân Diện Thi, là bảo bối hình nhân thế mạng của nàng.
Tử Yên ngồi trên, nàng lặng lẽ nhìn cả đám rời đi, khuôn mặt bình thản.
"Tử Yên, chẳng lẽ đây mới thật sự là giao dịch của sư muội và Hồng Liên sao?"
Đại điện thanh vắng, chỉ còn lại hai người ngồi đó, khi này Hồn Nhân Thánh Tử mới âm trầm hỏi thăm.
"Không có, ta chỉ trao đổi như vậy với nàng ta mà thôi. Sư huynh không tin?"
Tư Yên lắc đầu, nàng nhìn gã hỏi lại.
"Đương nhiên, trước đó người nói muốn đến chiến với nàng ta một trận là muội. Nửa ngày sau, tình thế đảo lộn nghiêng trời lệch đất. Hơn nữa việc Hồng Liên rời đi vào lúc này, xét về mặt nào, người có lợi nhất vẫn là sư muội, cho nên ta không thể không nghi ngờ!"
Tư Yên gõ gõ ngón tay lên bàn, nàng nhìn Hồn Nhân Thánh Tử, lại nói:
"Ha ha... Huynh nói sai rồi, dù ta chiến hay không chiến, người được lợi nhất vẫn là ta. Ta chỉ là chọn cái lợi ích nào lớn hơn mà thôi. Sư huynh, người không định đuổi theo nàng ta sao?"
Hồn Nhân đứng dậy bước đi, chưa được vài bước, gã quay đầu nói lời cuối:
"Hi vọng không phải sư muội làm chuyện này, bằng không con đường tiếp theo của muội thật gian nan đấy!"
Tư Yên nhìn gã rời đi, khuôn mặt băng thanh ngọc khiết lại càng thêm trầm lạnh, ánh lên sắc bén.
"Kẻ có thể biết ta làm chuyện này sẽ sớm thôi, không còn tồn tại trên thế gian này nữa…!"
…