Chương 8: Kẻ thù nguy hiểm nhất là kẻ thù hiểu ta nhất!
"Ha ha ha… ta nói Tử Yên sư muội đừng nóng, nếu muội nghe ta, đến sớm một chút, thì đâu gặp cảnh này!"
Trên tầng mây cao v·út, hai bóng người ẩn hiện trong đó. Ánh trăng roi rõ cảnh đêm, phản chiếu nguyệt quang xuống khắp thế gian.
Hồn Nhân Thánh Tử tay cầm ly rượu, hai mắt híp lại, nhìn về khung trời phương xa.
Bên cạnh, Tử Yên trầm tư không nói, nàng đang theo đuổi suy nghĩ trong lòng.
"Đêm nay trăng sáng rõ
Ngày mai ánh dương tỏ
Một kẻ gan quá nhỏ
Chẳng thể làm chuyện to!"
Tử Yên mỉm cười, nàng ngước nhìn trăng ngân nga. Bàn tay với lấy chén rượu nhấp xuống một ngụm, trên khóe miệng vẫn còn vương lại huyết dịch.
Hai người nắm được tin tức, trước đó nửa ngày Hồng Liên đã tới tìm cơ số trưởng lão, đổi lấy trợ giúp. Một mẹo bỏ xe giữ tướng này của nàng ta, khiến hai người ngoài ý muốn.
Với tính cách của nàng ta, chịu đả kích lớn như vậy, sẽ tức giận tới mất kiểm soát. Nàng ta giận quá mất khôn, sẽ không thò mặt ra ngoài mới đúng chứ.
Xem ra, đúng như lời đồn, Hồng Liên bị sét đánh, đã thay đổi tính nết thật rồi.
"Hừ… Dù sao nàng ta đã mất một cảnh giới lớn, không còn ở thời đỉnh phong nữa. Cho là có mượn được bảo vật, cũng không thể phát huy hết năng lực vốn có. Cuối cùng, chỉ là một đám lợi dụng lẫn nhau mà thôi!"
Hồn Nhân Thánh Tử nghe được lời này, gã trầm đi không ít. Xưa nay nói Tử Yên tài trí song tuyệt, đi trước đồng lứa, quả là không sai.
Hồng Liên mượn bảo vật, chủ yếu là đối phó, đề phòng Tử Yên. Nhưng chuyện này… cũng làm lợi cho đám cáo già kia.
Hai người sống mái một trận, Hồng Liên c·hết hay không thì chưa biết, thế nhưng chiến lực Tử Yên sẽ tụt giảm là cái chắc.
Bọn chúng tọa sơn quan hổ đấu, lại còn được hưởng lợi, không làm cũng có ăn.
Thật ra nói đâu xa, bản thân gã khi ấy cũng có lợi một chút. Tử Yên yếu thế, ắt sẽ phải nương nhờ nơi gã nhiều hơn.
Hai mắt Hồn Nhân híp lại, gã ta hứng thú quan sát. Với tình cảnh này, Tử Yên sẽ đối phó ra sao đây?
Chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ cười nhạt, thần sắc âm lãnh đáp:
"Bọn họ chờ ta xuất thủ mà hưởng lợi, ta lý nào lại không đến, để bọn họ vất vả ngóng trông chứ?"
Hồn Nhân Thánh Tử cau chặt chân mày, nàng ta nhìn ra huyền cơ, lại cố ý đâm đầu vào, thế là làm sao?
"Ý nàng ta là…" Hồn Nhân vội nhận ra, Tử Yên nào phải dạng mềm yếu nhu nhược. Có lẽ nàng định mượn chuyện này lập uy, để cả đám kia chứng kiến chiến lực của mình!
Trong lúc nhất thời, gã nhận ra một điều. Nếu có thể phá hủy hết đống bảo vật Hồng Liên vất vả đi mượn về, đây là tốt lắm sao!
Bọn họ mất đi bảo vật, ắt chiến lực tổn hao chẳng kém gì nàng ta. Tử Yên làm vậy, chính là gậy ông đập lưng ông.
Ôm tâm tư này, Hôn Nhân không cần chờ lâu, qua hai ngày hôm sau, gã đã biết kết quả....
Lại nói về Hồng Liên, nàng ngoài trừ tu luyện, tập pháp cho thuần thục, còn có một vài thú vui khó bỏ.
Mới sáng sớm, nàng đã bắt được một con thú hoang. Con lợn rừng này bị chạc cây xuyên thẳng qua miệng, nằm yên trên đống lửa, cả người tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Hồng Liên khoanh chân ngồi đó, tay cầm chén rượu, miệng khẽ hát ca.
"Tình yêu đến ta không mong đợi gì, tình yêu đi ta không hề hối tiếc…!" (1)
Bỗng nhiên bên cạnh nàng, vang lên giọng nói mỉa mai, thanh mảnh như Yến như Oanh, thánh thót tựa Sơn Ca:
"Ha…. Hồng Liên, ngươi vẫn còn có thể ngồi đây ung dung ca hát, thật sự là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn đấy!"
Hồng Liên hờ hững liếc lại, chỉ thấy trên không trung cách nàng ta mấy chục trượng, vô vàn dải lụa đong đưa.
Từ trên dải hồng sắc, một thiếu nữ mỉm cười mà đến. Nàng ta răng trắng môi hồng, đôi mắt như giọt lệ châu, lông mày cánh phượng.
Nét đẹp vô ngần, yểu điệu thục nữ này, trong ma môn ngoài Tử Yên ra, nào còn ai khác.
"Ha…. Kẻ thù cũ của ta, ngươi để ta chờ hơi lâu đấy!"
Nói rồi, Hồng Liên quay người, nàng vung ra vài ánh loan nguyệt. Con lợn rừng thoáng chốc chia năm xẻ bảy, xương ra xương, thịt ra thịt, gọn gàng nằm trên một đĩa lớn.
Nàng lại vung tay cái nữa, một bát rượu lớn bay tới. Tử Yên mỉm cười giơ tay bắt lấy, nàng ta hạ xuống ngồi yên vị, đối diện với Hồng Liên.
"Ha ha ha…. Không nghĩ tới, kẻ thù một mất một còn, tranh nhau từng chút. Nay lại ngồi đối ẩm cùng nhau, thú vị lắm đúng không?"
"Phải, rất thú vị. Nhưng mà xem rõ, đây là lần đầu, cũng là lần cuối!"
Hai người nhìn nhau cười lên hả hả, thế rồi vung tay ngửa đầu uống cạn.
Chén rượu vừa hết, hai người vung lên một quyền. Kình khí nổ ra, áp bức hai người lui lại vài bước.
Hồng Liên yếu thế, nàng lùi bước dài về sau, chếnh choáng suýt ngã. Tới khi đứng vững, nàng lại tức giận quát lớn:
"Tử Yên, ngươi làm cái trò gì vậy, có biết công sức cả buổi sáng của ta không…."
Chính giữa nền gạch, đất đá trộn lẫn cùng với thịt lợn, tất cả thành một đống hổ lốn.
Chỉ thấy Tử Yên cười lạnh đáp:
"Ngươi nghĩ... ta thật đến là để ngồi chung mâm ăn uống với ngươi à?"
Nói xong, nàng ta âm hiểm, nheo mắt hỏi:
"Hồng Liên, lần này thật không ngờ, ngươi lại có thể nghĩ ra một bước này, không sợ ta già néo đứt dây sao?"
Hồng Liên nhìn đống thịt trên mặt đất, ủ rũ ca thán:
"Một khi ngươi tới đây ra tay, dù tử hay bại, người thiệt sau cùng vẫn là ngươi. Ta cho ngươi một đại lễ, ngươi nào ngu ngốc mà không nhận chứ!"
Tử Yên khóe miệng cười tà, gian xảo nói:
"Hừ…. Ngươi mà tốt tính như vậy sao? Nên nhớ một khi ra tay, ta dù có tổn thất cũng sẽ không tổn hại tính mạng giống như ngươi!"
"Ha ha…. Ngươi sẽ không làm vậy đâu! Bọn họ mong cho chúng ta đánh tới thân tử đạo tiêu, chính là có lợi cho bọn họ nhất. Ngươi hiện tại đã là kẻ số một, có cơ hội thăng tiên lớn hơn tất cả."
Nói đoán, ánh mắt Hồng Liên lạnh lại, hàn khí tỏa ra, môi hồng mỉm cười:
"Nhưng mà.... nếu hôm nay ngươi dám liều, ta cũng không ngại thử một chút!"
Tử Yên thâm trầm không đáp, quả thật trước khi đến đây, nàng đã hiểu dụng ý của Hồng Liên rồi.
Hồng Liên tạo ra tình cảnh này, không phải cùng nàng đối chiến.
Hồng Liên muốn lợi dụng nàng để rời khỏi môn phái, tránh đi nguy hiểm tương lai. Mà với khả năng này, một mình Hồng Liên thì không thể làm nổi, phải có nàng âm thầm trợ giúp.
Nhưng vì sao Tử Yên phải trợ giúp Hồng Liên, tất cả bởi vì trên người nàng ta đang cầm rất nhiều bảo vật của đám người kia.
Nói một cách khác, bọn họ mất đi cơ số vật này, khác nào nhất thời cụt mất một tay.
Cho dù có pháp môn Hồng Liên trao đổi, cũng không thể một sớm một chiều bù đắp nổi đâu.
Khi ấy, Tử Yên bỏ xa đám người kia, yên vị đứng đầu. Càng chính là ứng cử viên tốt nhất cho tước vị thánh nữ ma môn.
Còn xử lý Hồng Liên thì sao? Ha ha…
Người đời đều kết thù vì danh lợi, thì tất cả cũng sẽ vì danh lợi mà hóa giải. Trừ phi là hại cha g·iết mẹ, thù sâu như biển, bằng không tất cả chỉ là phù phiếm mà thôi!
Hồng Liên khi này chỉ còn vẻ bề ngoài, trước sau gì cảnh giới sẽ tàn lụi.
Một kẻ sắp c·hết mang theo hơi tàn, giúp Tử Yên kéo dài thêm thời gian, vậy thì tội gì phải ham thắng bại trước mắt.
Hồng Liên bên này nhoẻn miệng cười tà, đây chính là thú vui mà nàng theo đuổi. Đời người muốn vui thú phải chấp nhận mạo hiểm, có như vậy mới đặc sắc chứ!
Hai người nhìn nhau, tinh mang lóe lên trong mắt, nhất thời cùng cười ha hả. Người đời thường nói, kẻ địch nguy hiểm nhất là kẻ địch hiểu ta nhất!
Từng cơn gió nhẹ thoáng qua, bay bay làn tóc Hồng Liên. Đôi mắt nàng dửng dưng, lạnh nhạt, ý vị bất cần.
Váy áo Tử Yên phiêu phù trong gió, con ngươi màu lam nhạt lạnh lẽo, ưu nhã mà đa đoan.
Lâu sau, Hồng Liên là người lên tiếng trước:
"Hừ… Tử Yên, nghe nói ngươi có một cái pháp trận Đi Yên Về Tử, sao còn không đưa cho ta mượn?"
"Hừ…. Vì sao ta phải cho ngươi mượn?"
Hàn quang trong mắt hai người lạnh léo, Hồng Liên lại nói:
"Ta mà b·ị b·ắt, tất nhiên không cần khai ra ngươi thì mọi người cũng biết. Tới lúc đó, kẻ chịu thiệt không cần nghĩ cũng biết!"
Nghe ra lời uy h·iếp, Tử Yên lại cười khẩy đáp trả:
"Ta cho ngươi mượn dùng pháp trận, cũng khác nào không đánh mà khai, chuyện chúng ta hợp tác?"
"Ha ha ha, khác chứ! Bởi vì ta có thể khiến cho không kẻ nào có thể nhận ra! Tử Yên, từ bao giờ ngươi lại sợ hãi, nhát hơn cả ta như vậy?"
Nhìn Hồng Liên hai tay che miệng, híp mắt cười tà, hành động này lần đầu nàng gặp, đúng là khác lạ. Thế nhưng, Tử Yên nào có dễ dàng tin tưởng, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Ha ha…. Ngươi không cần phải khích ta, nhưng ta chấp nhận đánh cược. Dù sao ta có bị lộ cũng còn đỡ hơn là ngươi… sẽ c·hết!"
Nói rồi Tử Yên tung ra một túi càn khôn nhỏ, nhắm thẳng người Hồng Liên bắn tới…..
….