Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 10: Thú vị chính là như vậy đấy!




Chương 10: Thú vị chính là như vậy đấy!

Chương 10: Thú vị chính là như vậy đây!

Mặt trời ban trưa, ánh nắng chói chang, soi rõ cả khu rừng rộng lớn. Nơi này cây cối thưa thớt, cỏ non mọc đầy.

Trên tán cây cao gần đó, một bầy kền kền đang đưa mắt nhìn về nơi xa, như đang đợi chờ khoảnh khắc.

Cách đó một khoảng, dưới nền cỏ non xanh mơn mởn, một đàn trùng đang tụ lại thành bầy.

Con này bay ra con khác lại tới, trên mỗi cái miệng rộng của chúng, đều vương lại chút máu thịt. Rõ ràng với cảnh tượng trước mắt, đàn yêu trùng này đang phân xác con mồi.

Hồng Liên ngồi gần đó, nàng ta đỡ lấy con trùng lớn nhất, thích thú ngắm nhìn.

Loài Rệp Ma này đầu to thân nhỏ, gần giống ve sầu, chỉ là cái miệng của chúng lại gớm ghiếc như loài lang sói.

"Dùng một cái bí phương đan dược cấp Ngũ Liên, đổi lấy hai món này của Văn Nhã. Tuy rằng có hơi thiệt thòi một chút, nhưng mà tổng thể lãi chứ không lỗ!"

Hồng Liên híp mắt cười tươi, điệu bộ rất là hài lòng. Thế rồi nàng vươn vai, tỏ vẻ khó chịu, lẩm bẩm:

"Bày bố xong xuôi, chờ hơn canh giờ rồi, bọn chúng còn chưa tới sao?"

Nàng vừa nói xong, hai mắt đã lóe lên tinh mang, thân hình choáng thốc lùi lại.

Ngay sau đó uỳnh một tiếng lớn, nơi nàng vừa ngồi đã bị nổ nát, đá văng tứ phương.

Hồng Liên nhìn lên trời, chỉ thấy mấy đạo ngân quang vụt tới. Đến gần, quang hoa tiêu biến, để lộ ra thân ảnh một đám người.

Kẻ đến không ai khác, chính là đám người Âm Thi Quang Tâm, Xích Thi, Hỏa Sát và Bào Ngư.

Bốn kẻ ngự không đứng đó, mắt nhìn Hồng Liên, khóe miệng cười khẩy. Bọn họ đều là những kẻ lúc trước Hồng Liên tìm tới cửa mượn đồ.

"Hồng Liên, ngươi nghĩ có thể thoát khỏi tay chúng ta sao? Hừ… chủ nhân chân chính những món đồ này, đều là bọn ta. Chẳng lẽ chúng ta lạ không có biện pháp, tìm thấy nó?"

Xích Thi cười lạnh, bà ta tay cầm quải trượng, chỉ thẳng mặt Hồng Liên mà nạt lớn:

"Ngươi nếu như giơ tay chịu trói, trả lại toàn bộ bảo vật cho chúng ta. Đồng thời bồi thường danh dự, chuyện này ta có thể đáp ứng sẽ không g·iết ngươi!"



Bào Ngư đứng trong hàng ngũ cười khan, lần này tuy không thể mượn tay trừ đi Tử Yên. Thế nhưng mà, lại có cái cớ này để mà bắt chẹt Hồng Liên.

Gã cũng mong muốn có được pháp môn Mộng Thuật từ nàng ta, chỉ là lúc trước lại không chịu.

"Ha ha… Xích Thi, ngươi vội vàng gì chứ, có biết chiêu vừa rồi suýt nữa đánh trúng ta rồi không?"

Hồng Liên tay chống nạnh, tay chỉ thẳng mặt Xích Thi mà quở trách.

Chẳng qua, hành động quá đỗi bình tĩnh này của nàng, lại khiến cho cả bốn người, thoáng lộ ra tia nghi hoặc.

"Không đúng!"

Trong lòng Xích Thi dâng lên dự cảm không tốt, thầm nghĩ "Nàng ta bị vây bắt, đứng ở thế tất bại mà lại có thái độ hời hợt này sao? Khi nãy nóng lòng truy tìm nàng ta, vội vàng chạy tới, giờ nghĩ lại dường như có gì đó không bình thường…"

Không chỉ bà ta, Âm Thi Quang Tâm nhíu chặt chân mày suy tư, nàng âm trầm quan sát thật kỹ Hồng Liên.

Trước đó cho mượn hai con Nhân Diện Thi, khi này dựa vào tâm thần liên hệ, cảm ứng lại thiếu mất một con.

Như vừa nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nàng biến sắc, kinh hô:

"Ngươi không phải là Hồng Liên!"

"Cái gì? Cô ta không phải…."

"Quang Tâm, chẳng lẽ ngươi cho nàng ta mượn…"

Đám người Xích Thi giật mình, sau như nhớ ra gì đó, sắc mặt đại biến kinh hô.

"Âm Thi Quang Tâm, ngươi hẳn là đã nhìn ra rồi đúng không? Ha ha… chính xác!"

Hồng Liên che miệng chỉ tay cười khúc khích, nàng chẳng hề giấu diếm, cũng biết không giấu nổi chủ nhân chân chính của nó.

Nhân Diện Thi cấp 5 hạ phẩm của Quang Tâm tuy sức chiến đấu cực thấp, thế nhưng lại có tài biến hóa cực lớn.



Nó có thế dựa theo bản thể hóa thành, không có nửa điểm khác thường. Bởi vậy loại Thi này mới còn có danh xưng hình nhân thế mạng, đệ nhất phàm cảnh.

Nói như vậy, đây rõ ràng là cái bẫy!

Vừa nghĩ tới đây, bốn người chưa kịp lùi về. Xa xa bốn phương năm dặm nổi lên mưa gió, thất thải hồng quang bay rợp trời.

Mỗi một cột sáng dưới chân bay thẳng trời cao, tất cả nối liền với nhau. Từ trung tâm vòng xoáy, một màng nước dần hiện bao phủ…

"Pháp trận…"

"Khốn kiếp, là tên ngu nào trao đổi pháp trận với nàng ta?"

Bốn người trông thấy cảnh này, tám mắt trợn ngược nhìn nhau trách mắng.

Đại trận phát động, muốn thoát ra cũng phải trả cái giá lớn, phen này nguy to rồi.

"Ối chà chà… khác lạ rồi nha, đây đâu phải Đi Yên Về Tử đại trận? Đây là Diệt Tuyệt Tinh Môn trận mới đúng mà?"

Ngay cả Hồng Liên cũng bày đặt bộ dáng ngạc nhiên, nàng suy tư, gãi cằm lắc đầu ngẫm nghĩ.

Nhưng mà lời châm chọc này như gáo nước lạnh, tạt vào mặt bốn người.

Tử Yên, đây là đại trận của nàng ta sao…

Trong một thoáng qua, bốn người rốt cục cũng hiểu được, toàn bộ chuyện này.

Thì ra hai người bọn họ cấu kết, đưa cả đám vào bẫy, dùng gậy ông đập lưng ông. Lúc này, thanh âm Hồng Liên một lần nữa vang lên, như vừa phát hiện âm mưu quỷ kế:

"Hóa ra Tử Yên lừa đưa thứ này, chính là tính g·iết luôn cả ta. Nhưng mà không sao, dù gì đây cũng không phải bản thể của…!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân ảnh Hồng Liên vặn vẹo. Từ trên người nàng ta mọc ra muôn vàn gai nhọn, đâm thủng làn da trắng nõn.

Một thoáng chốc biến ảo, Nhân Diện Thi đã hiện nguyên hình dạng. Thân cao hai thước, cả người mọc toàn kim trâm, trên cái đầu của nó lại không hề xuất hiện mặt mũi….

Cũng vào thời khắc ấy, từ trên trung tâm vòng xoáy lớn, pháp trận mở ra. Một đám hắc v·ụ n·ổi lên, cát đen rơi xuống như mưa.

"Khốn kiếp, không kịp rồi!"



Khuôn mặt Âm Thi Quang Tâm rét lạnh, nàng chủ động tự phá cấm chế, hòng chiếm quyền kiểm soát Nhân Diện Thi. Thế nhưng vẫn là chậm một bước, để cho Hồng Liên thôi động pháp trận mất rồi.

"Đám cát đen kia không phải hạng tầm thường, chúng ta cùng nhau liên thủ. Mong là cái giá phải trả không lớn…."

"Đại trận này không người án ngữ, tin rằng rất nhanh sẽ tìm thấy mắt trận thôi. Hừ… Hai kẻ khốn kiếp kia, ra ngoài rồi ta sẽ tính cả vốn lẫn lời một thể!"

Xích Thi nghiến răng, tức tới bể phối. Không thể tin được, Tử Yên và Hồng Liên lại hợp tác với nhau, thật sự khiến người ta phải bất ngờ.

Nhưng kẻ đau nhất lại là Âm Thi Quang Tâm, bị chính thủ đoạn của mình lừa gạt, nàng ta gào thét trong lòng. Đúng là tham quá thì thâm, thâm quá thì đen, âu cũng là dụ hoặc Hồng Liên đưa ra quá lớn!

Chống đỡ một hồi, rất nhanh bốn người nhận ra. Đại trận này vốn là một tử địa, mắt trận lại là điểm khởi động tuôn ra hằng hà mưa sa.

Mọi người chỉ có thế gắng gượng cùng nhau, chờ đợi thời cơ….

Khi này, tại một hẻm núi khác, cách nơi đó ngàn dặm phạm vi. Hồng Liên tung tăng vui đùa, bàn tay nàng nắm một quả Hỏa Sát Tương Tiên, to bằng trái hồng.

Nàng vừa đi vừa khẽ ngân nga, bỗng một cơn nhức đầu truyền tới. Một tay nàng ôm lấy đầu, tay kia vẫn nắm chặt trái Hỏa Sát Tương Tiên.

Hồi lâu sau, cơn đau dần trôi qua, nàng mới bần thần một câu:

"Tử Yên khốn kiếp, nàng ta đúng là muốn g·iết cả ta diệt khẩu mà. Còn may, ta có úng đầu thật mới tin lời nàng ta!"

Phỏng chừng với đại trận này, dù không có Hồng Liên, Tử Yên cũng đã có suy tính loại bỏ đám người kia từ lâu rồi!

Hai người tuy giao dịch với nhau, nhưng đều không hề quên đi, bản thân là tử địch của nhau. Chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ âm thầm thò tay chọc gậy bánh xe, cho đối phương nằm đo đất!

Hồng Liên lại ngân nga ca hát, theo bước chân đi tới giữa cánh rừng già, nơi này từng rặng cổ thụ cao chót vót.

Nàng chui vào nơi hang ngầm gần đó, cốc động này cũng chẳng phải nơi hẻo lánh gì cho lạ. Tu giả bên ngoài thường xuyên tới lui, coi như nơi dừng chân ở tạm.

Càng đi cốc động càng mở rộng, xung quanh thật giống một đáy động khổng lồ. Trên đỉnh hang động, từng cây thạch nhũ phản quang, chiếu sáng cả góc nhỏ..

Đi được một đoạn, Hồng Liên chép miệng quay đầu, hai tay chống nạnh hô lớn:

"Định theo ta tới bao giờ, còn không ra mau?"