Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 89: Cuộc sống mà!




Chương 89: Cuộc sống mà!

Cửu Dực Yêu Tôn mù mờ không hiểu, dò hỏi:

"Ý ngươi là sao?"

Lôi Minh không vội vàng đáp, hắn nhìn hồn anh Thẩm Lãng đang đờ đẫn trong tay, cười nhạt rồi lấy ra lọ nhỏ cất vào.

Làm xong, hắn nhìn tới cái xác của Thẩm Lãng, cười cợt.

Cửu Dực Yêu Tôn ngạc nhiên liếc tới, chỉ thấy từ trong mi tâm Lôi Minh đoàn quang lam bay ra.

Làn khói kia như mờ như ảo, như khói sương sớm mai, đang tụ lại thành hình cầu. Chờ cho thành hình, hóa ra là hồn anh của Lôi Minh.

Cửu Dực Yêu Tôn còn chưa hiểu gì, đã thấy hồn anh của Lôi Minh cười lên hô hố, sau đó tiến nhập vào đầu não của cái xác Thẩm Lãng.

Giờ khắc này thì nó có ngu hơn nữa cũng hiểu rồi, tên khốn Lôi Minh đang đoạt xá Thẩm Lãng. Cơ thể không có hồn phách thủ hộ, rất nhanh đã tiến nhập thành công.

Nhưng điều này lại làm nó nghi ngờ, bởi vì pháp môn đoạt xá có tác dụng phụ.

Thứ nhất, cho dù có may mắn đoạt xá được thân xác có cảnh giới cao hơn, thọ nguyên cũng sẽ không vì thế mà tăng lên.

Thứ hai, cơ thể nguyên bản mới là thích hợp nhất để tăng tiến cảnh giới mau lẹ. Đoạt xá, sẽ làm hao mòn đi tư chất này, thậm chí cảnh giới sẽ vì vậy mà tụt xuống một tầng.

Thứ ba, đoạt xá càng nhiều lần, càng xuất hiện nhiều tác dụng phụ. Đây đều là những nguyên nhân lớn, khiến phần lớn tu giả không muốn đoạt xá.

Từ đó có thể thấy, bình thường sẽ không có tên nào nguyện ý làm vậy.

Nhìn Thẩm Lãng từ từ ngồi dậy, còn thân xác Lôi Minh thì gục mặt xuống đất, Cửu Dực Yêu Tôn âm trầm hỏi ra nghi vấn trong lòng:

"Tiểu tử, đây hẳn là không phải là chân thân của ngươi? Đến cùng, ngươi là ai?"

Thẩm Lãng khoanh chân trên đất, cảm nhận tư vị một cơ thể mới.



Tuy thân xác vẫn là Tam Liên đỉnh phong, nhưng tư chất từ Địa phẩm đã giảm còn Hoàng phẩm. Tiếp nữa, thần hồn của nàng từ đỉnh phong lại giảm xuống Tứ Liên cao giai. Đây là tác dụng phụ của đoạt xá lần hai, nàng biết rất rõ điểm này.

Thẩm Lãng mỉm cười, đưa lên bàn tay vuốt làn tóc mai qua vành tai, cười cười đáp:

"Đoán xem?"

Cửu Dực Yêu Tôn giật giật khóe miệng, quả nhiên nó đoán không sai. Không chỉ thân xác cũ kia không phải chân thân chân chính, mà động tác kia hơi có phần…

Nhưng rồi rất nhanh nó bình tĩnh trở lại, tên này có là ai thì cũng kệ tổ cha nhà hắn, chẳng liên quan đến mình. Cửu Dực Yêu Tôn ngẫm nghĩ, chỉ cần có thể mượn nhờ lực hắn, để bản thân vượt qua thời kỳ khó khăn này là đủ rồi.

Nghĩ đoạn, như hiểu ra ý định của Thẩm Quân, lại nói:

"Ha ha… đâm người Kinh Vũ tưởng rằng có thể mượn kế diệt trừ người xung quanh Trường Khôn, nào biết ông ta tương kế tựu kế sớm ra tay một bước rồi!"

Cửu Dực Yêu Tôn cười khẩy, giờ này có lẽ Trường Khôn đã xuất thủ, triển khai bất ngờ… khoan!

Nghĩ thì là thế nhưng đột nhiên Cửu Dực Yêu Tôn nhận ra điểm khác thường, nó vội hướng Thẩm Lãng hỏi dồn:

"Chờ đã, ngươi đã ngầm hợp tác với Trường Khôn, hiện lại ông ta cũng ra tay, ắt đã chiếm được tiên cơ. Ngươi lại ngu ngốc chọn lựa bên thất thế sao?"

Trường Khôn đi trước chiếm tiên cơ, chứng tỏ ông ta đang thắng thế. Thế sao Lôi Minh lại bất ngờ đoạt xá Thẩm Lãng chứ…

Thẩm Lãng đứng dậy, hắn nhặt lên túi càn khôn đeo lại bên người. Sau đó, lại nhặt tiếp đồ vật trên thân xác Lôi Minh, rồi mới cười tà đáp:

"Ngươi là con dơi ngu ngốc, toàn hỏi những câu vớ vẩn. Hiện tại không có việc gì, hộ pháp cho ta một chút đi. Dù sao phải làm quen với cỗ thân thể này, lát nữa mới dễ dàng lừa gạt!"

Ý của Thẩm Lãng rất rõ, người thông minh tự nhìn hành động sẽ hiểu, kẻ ngu dốt nói nữa cũng chả thông.

Cửu Dực Yêu Tôn nghe được ý tứ, tức tới run run bả vai, chỉ muốn nhảy lên cào rách mặt hắn.

Nhưng là, Thẩm Lãng lúc này đã nhắm mắt khoanh chân rồi. Cửu Dực Yêu Tôn giận tím mặt, thân thể nhỏ nhỏ rung lên từng chập. Bản tôn là thánh thú, được mọi loài sùng kính, đã bao giờ…



"Thôi thôi, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, haiz… âu cũng là cuộc sống mà!" Cửu Dực Yêu Tôn thở dài thì thào.

Bình tâm trở lại, nó liếc tới Thẩm Lãng một chút. Trước đó rất lâu, hắn và Trường Khôn đã ngầm liên hệ, âm thầm vạch trần m·ưu đ·ồ của đám người Kinh Vũ.

Hiện tại Trường Khôn tương kế tựu kế, để Lôi Minh dụ một trong số họ ra ngoài. Nói như vậy thì, vì sao Lôi Minh còn muốn thay đổi toan tính, chẳng lẽ….

Cùng lúc Lôi Minh giao chiến với Thẩm Lãng, khi này trận chiến ở chỗ đám người Trường Khôn đã dần đi về cuối.

Một bầy Điểu Âm Phong Ngữ không có vương thú tọa trấn, rất nhanh bị mấy người hợp lực đánh cho tan tác.

"Trường đạo huynh, người không sao chứ?"

Kinh Vũ nhìn vài con Điểu Ngữ nháo nhác bay đi, nàng ta vội vàng phi thân tới gần Trường Khôn mà hỏi thăm. Khi nãy, Trường Khôn nhất thời sơ xuất, bị cánh Điểu chém rách bả vai.

"Thương thế của ta không sao!"

Trường Khôn phất qua tay áo, cười bồi đáp. Nhưng mà, mấy khi có cơ hội tiếp cận lấy lòng ông ta, Kinh Vũ nào có chịu bỏ qua, nàng liên tục giục:

"Trường đạo huynh không cần khách khí, ta biết một phần y dược, có thể giúp huynh băng bó trị liệu!"

Kinh Vũ thông minh, nhìn ánh mắt của Trường Khôn mà đoán ý. Nàng âm thầm truyền âm:

"Trường huynh yên tâm, Thẩm đạo hữu ắt sẽ tìm ra bằng cớ, lát nữa tên kia không thể chối tội!"

Ngoài mặt Kinh Vũ lại tỏ ra lo lắng, lên tiếng hỏi thăm thương thế.

Qua ba lần bốn lượt từ chối, cuối cùng Trường Khôn đành phải gật đầu. Ông ta ngồi đến một tảng đá, tự nhiên để cho Kinh Vũ bước tới gần hơn.

Nào ngờ Kinh Vũ chỉ tới cách ông ta một thước, môi cười còn chưa kịp mở lời, khuôn mặt đã nổi dị sắc.

Trường Khôn ra tay bất ngờ, nhanh như chớp ông ta vung quyền, nện thẳng vào ngực Kinh Vũ. Quyền thủ này mang theo lực đạo uy mãnh, đánh cho Kinh Vũ miệng phụt máu đỏ, thân thể văng đi thật xa.



Một màn bất ngờ này, khiến cho cả đám giật mình.

Kẻ phản ứng đầu tiên là Hồn Phi, theo bản năng gã giơ lên động tác thủ thế. Theo sau đó là Nhạc Linh, nàng ta rất nhanh phi thân đến bên cạnh Trường Khôn, ánh mắt ác ý nhìn qua. Chỉ có Khôi Tùng Vân là ngơ ngác, đứng yên tại chỗ.

Trước hoàn cảnh này, Hồn Phi cố gắng không để bại lộ, gã âm trầm hỏi:

"Trường Khôn đạo hữu, tất cả chúng ta đồng cam cộng khổ, hợp tác với nhau cùng lòng vượt qua Thâm Uyên. Nàng ta khi nãy giúp ngươi băng bó, càng đừng nói tâm ý trước nay. Vậy mà ngươi lại đánh lén, chẳng lẽ gần tới nơi rồi nên Tứ Hải hội muốn c·ướp c·ủa g·iết người?"

Trường Khôn không đáp, khuôn mặt ông ta tự tin, khinh thường nhìn về phía Kinh Vũ.

"Tại sao? Trường huynh, ngươi quả thật muốn qua cầu rút ván sao…"

Kinh Vũ ôm ngực đi tới, khuôn mặt nàng tái nhợt. Một kích kia mạnh mẽ ngang tàn, quả là một chiêu cực hiểm.

Đối mặt với lời trách móc của Kinh Vũ, cùng ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Linh, Trường Khôn ha ha cười sảng khoái, ông ta đáp lời:

"Ngươi không cần phải giả bộ làm gì, cái kế hoạch của các ngươi ta đã nhìn ra từ lâu. Một đám ma đạo Âm Môn Tông nít ranh chưa ráo máu đầu, lại muốn qua mặt ta sao?"

Vừa nói ra lời này, hai người Nhạc Linh và Khôi Tùng Vân biến sắc. Âm Môn Tông, ma đạo c·hết tiệt.

Chỉ có Kinh Vũ trong lòng đột ngột dâng lên bất an, ngoài mặt nàng ho ra máu, bộ dạng thảm thiết minh oan:

"Trường đạo huynh, ngươi có bằng chứng gì nói chúng ta là người của ma môn. Nếu người muốn c·ướp đồ, ta nguyện ý để lại, còn xin đừng dùng lời vu oan!"

"Ha ha ha…. Kinh Vũ à Kinh Vũ, ngươi diễn giỏi lắm, nhưng không qua nổi mắt ta đâu. Nếu còn chưa phục, để ta nói cho mà nghe!"

Trường Khôn cười vang, tiếng cười của ông ta vọng lại, trầm đục mà giễu cợt. Ông ta liếc qua người Hồn Phi, lại nói:

"Ban đầu ngươi tiếp cận ta, để chờ thời cơ thích hợp ám toán ta có đúng không? Nhưng là bị ta xa lánh, ngươi lại nghĩ tới cách khác. Tối hôm qua, ngươi hồ hởi mang ra thịt Phi Trư trân quý. Ý đồ định hạ thi độc trên người chúng ta, phòng ngừa hậu hoạn có đúng không? Nói cho ngươi biết, số thi độc đó chẳng là gì cả, sớm đã bị ta giải trừ rồi. Ha ha ha…!"

Giọng Trường Khôn sang sảng vang lên, ông ta khoái chí cười tới bao nhiêu, khuôn mặt của Khôi Tùng Vân đen sạm bấy nhiêu…

Đêm qua… gã ăn nhiều lắm!

…..