Chương 90: Nhân ngoại hữu nhân!
Giờ khắc này, Kinh Vũ đã hiểu rõ vấn đề. Hóa ra ông ta đã biết rõ, tất cả chỉ là một vở kịch, hòng lừa lại các nàng mà thôi. Nói như vậy…
Kinh Vũ nhổ ra một ngụm máu, nàng ta đứng hơi khom người, bàn tay ngọc lau đi vệt máu còn vương trên môi.
Ánh mắt kia đã không còn nét ngây thơ, bộ dạng nàng giờ này thập phần ma mị. Đôi con ngươi băng lãnh nhìn Trường Khôn, lạnh lùng hỏi:
"Nói như vậy, ngươi sớm đã biết Lôi Minh không phải h·ung t·hủ gọi bầy thú tới. Mà ngươi chịu nghe theo lời của ta là vì…!"
Kinh Vũ vừa thay đổi thái độ, Nhạc Linh đã dần hiểu ra mọi chuyện. Nàng lôi ra thanh cầm, bộ dáng thủ thế trước hai người.
Khôi Tùng Vân giờ bày ngơ ngác, gã không biết đứng về phe nào. Một mặt gã hận đám người ma môn, nhưng thi độc trong người…
Chỉ có Trường Khôn không để ý, ông ta gật đầu, đáp lại lời Kinh Vũ:
"Để cho các ngươi c·hết được minh bạch, ta sẽ ban ơn mà nói rõ sự tình!"
Trường Khôn lắc lắc cái bả vai, cố ý làm động tác cho Kinh Vũ hiểu. Hóa ra, ông ta chủ ý b·ị t·hương là muốn dụ đánh cho nàng một kích kia.
"Khi ta biết được ý đồ của các ngươi, ta và hắn đã làm một giao dịch. Ấy là cố ý không để Nhạc Linh giá·m s·át hắn, chính là chiêu rút củi đáy nồi đấy. Ha ha ha…!"
Kinh Vũ hiểu rồi. Nàng ta còn tường mình cao thâm mạt trắc, không ngờ so với người, vẫn là trâu bị xỏ mũi thôi.
Trường Khôn cố ý để nàng đẩy bớt đi một đồng đội, thì ra ông ta đã muốn ra tay trước. Sớm biết như vậy, nên ra tay sớm hơn mới phải.
Trường Khôn đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, bàn tay nắm chặt trường đao. Ông ta từng bước đi tới, uy áp Tứ Liên tỏa ra, làm cho sắc mặt mọi người co quắp.
"Còn một điều nữa ta chưa nói, kẻ ngươi cử đi giá·m s·át Lôi Minh, có lẽ giờ này đã thân tử đạo tiêu rồi. Nhưng cũng sớm thôi, ta sẽ tiến các ngươi theo cùng, để hả cơn giận này!"
Trường Khôn kích động, ông ta đợi giờ khắc này lâu rồi. Bọn họ to gan p·há h·oại, chém g·iết người của ông ta. Giờ là lúc đền tội.
Nào ngờ, từ vừa thêm hai bước, sắc mặt ông ta tím tái, miệng phun ra ngụm máu tươi, thân thể gục xuống, một chân quỳ trên đất.
"Ta… ta…!"
Chấn kinh, Trường Khôn hai mắt mở lớn, cực kì không thể tin nổi. Đây là trúng độc, ông ta đã trúng phải thi độc.
Trường Khôn đã đề phòng đám người này cực độ, vì lý gì vẫn bị trúng độc? Vào giờ khắc này, rốt cục ông ta nghĩ đến một tình huống…
Mà phía đối diện, Kinh Vũ vừa ngạc nhiên. Nhưng nhất nhanh nàng ta hiểu rõ nguyên do, không khỏi vang lên tiếng cười mỉa mai.
Từng tràng khúc khích cứ thế nhạt nhòa theo gió cuốn bay.
Nàng cười không ngớt, hai cái đồi non trước người rung rinh vui mắt.
Cười qua một chút, Kinh Vũ vuốt làn tóc mai. Sau đó, chắp tay cúi người thi lễ một cái:
"Đa tạ tỷ tỷ ra tay tương trợ, ơn này sư muội khó quên!"
Diễn biến thật bất ngờ, Trường Khôn đã nhận ra lý do bản thân bị trúng độc. Ánh mắt ông ta chứa đầy căm phẫn, uất hận, khó tin, thất vọng nhìn về phía phó thủ lĩnh của mình.
Lúc này, Nhạc Linh mỉm cười, nụ cười nhạt cùng ánh mắt bình đạm kia, giống như mọi chuyện chỉ là tấm lưới nàng giăng ra.
Nhạc Linh uyển chuyển bước đi qua người Trường Khôn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Nếu không phải ngươi có lệnh bài của sư thúc, lần này ta cũng lười xuất thủ. Haizz…. Ta cố gắng lắm mới an ổn, ẩn cư ở cái nơi nghèo nàn kia, giờ này lại phải kiếm một chỗ khác nương thân rồi…!"
Bộ dạng nàng kiều mi sầu vương, mang theo chút ý tứ trách móc kể nghèo giả khổ. Để cho hai người Hồn Phi và Kinh Vũ chắp tay dạ vâng, không dám oán than một lời.
Kì thực, nếu không có Nhạc Linh tương trợ, Kinh Vũ cùng Hồn Phi kiếp này coi như bỏ.
Khôi Tùng Vân có cảm giác đau đầu, một pha quay xe này làm gã lúng túng, không kịp tiếp nhận.
Nhưng giờ khắc này, rốt cục gã cũng biết nên đứng về phe nào rồi.
"Thì ra… ngươi…!"
Trường Khôn chỉ tay mắng lớn, nhưng máu tươi trong miệng ông ta càng chảy ra nhiều hơn. Trường Khôn phong bế kinh mạch, hồn anh cảm thấy cực kì đau đớn.
Thi độc giống như trùng vân, len lỏi xuyên qua kinh mạch đi vào đan cầu của ông ta. Có linh nguyên Tứ Liên phụ trợ, đàn trùng thi này sinh sản cực nhanh. Đan cầu xanh màu lam ngân của ông ta, giờ khắc này đã đen kịt một mảng lớn, đàn trùng núc nhúc bơi lội giữa biển linh nguyên.
"Thủ lĩnh, thật xin lỗi. Ta muốn an ổn ẩn cư, nhưng sự đời khó liệu. Việc của sư môn quan trọng hơn, chỉ đành làm khó ngài mà thôi!"
Trường Khôn không nói nổi câu gì, đàn trùng thi này kinh tởm, phát triển nhanh quá. Đây không phải là mới trúng thi độc vài ngày, mà là rất lâu rồi.
Thế mà ông ta lại không biết, đây không phải thủ đoạn nàng ta cao siêu, mà là đàn thi trùng này có thiên phú dị chủng.
Trường Khôn ọc thêm máu tươi, ánh mắt tràn đầy tơ máu.
Ông ta không dám thôi động linh nguyên, đàn trùng đã gặm đến thành vách đan cầu rồi. Làm như vậy đan cầu sẽ sụp đổ, ông ta cũng mất cái mạng già này.
Xem ra chỉ còn một cách…
Trường Khôn lảo đảo đứng dậy, ông ta nhìn đến ba thân ảnh. Thế rồi trực tiếp gầm lên một tiếng, trên đầu của ông ta xuất hiện một làn khói xanh, lấy tốc độ nhanh nhất bay ra.
Trăm tính vạn tính, Trường Khôn không thể ngờ nổi. Nhạc Linh chỉ chờ có vậy. Nàng ta rút ra một tấm lưới, mạnh mẽ quăng đến.
Hồn anh của Trường Khôn vừa ra ngoài, chưa kịp thoát thân đã bị vây lại. Ông ta ở bên trong thét vang từng tiếng, không ngừng dùng hết thủ đoạn, vậy mà vẫn không thoát khỏi, càng quẫy lướt sát càng chặt.
Kinh Vũ hai người yên lặng quan sát, không dám động tâm, gương mặt tràn vẻ kính sợ.
Sư tỷ tuy tu vi ngang bằng, nhưng chiến lực ẩn tàng mạnh mẽ. Nàng nhìn tấm lưới kia, ánh mắt tham lam.
Nghe nói, Thiên La Địa Võng là pháp khí một đôi đi chung, một cái bắt hồn, một cái bắt xác.
Mà cái Địa Võng này, lại là pháp khí thượng phẩm, được sư tôn Nhạc Linh ban cho. Có nó, hồn anh dưới cấp Ngũ Liên, vô lực phản kháng.
Nhạc Linh dễ dàng tóm lấy hồn anh của Trường Khôn trong tay, cười mỉa mai đáp:
"Thủ lĩnh à, chúng ta không vội vàng xuất thủ, chính là đang chờ ngươi sa bẫy đó. Hi hi…!"
Trường Khôn kêu gào thảm thiết, ông ta vội vàng cầu khẩn:
"Nhạc phó lĩnh, à không Nhạc đạo hữu. Người có thể nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, để cho ta một con đường sống hay không…. Ta lấy đạo tâm mà thề, sẽ theo ngươi làm thân trâu bò!"
Nhạc Linh cười cười không đáp, nàng nhìn về phía cái xác Trường Khôn.
Hồn anh vừa xuất khiếu, thân thể của ông ta vô lực, nằm ở dưới đất từ lâu. Nhạc Linh liếc qua, bàn tay vẫy đến một cái.
Trên cái xác ông ta, trước ngực một lỗ nhỏ xuật hiện. Ban đầu chỉ là mấy chấm nhỏ li ti, sau cùng lan ra như một bàn tay.
Đàn thi trùng nhanh chóng tụ hợp, tạo thành hình dáng một con đỉa nhỏ, bay tới lòng bàn tay Nhạc Linh.
Hồn Phi nhìn tới, trong lòng nổi tia tham lam. Kia là Trùng Mẫu Âm Thi, có được nó chiến lực tăng cao một tầng. Tuy không thích hợp chiến đấu, nhưng thích hợp ám toán thủ đoạn.
Chỉ là Hồn Phi không dám tơ tưởng, gã biết cái giá phải trả thế nào. Lúc này Nhạc Linh gọi đến tên gã, cất lời:
"Cái xác này tuy hao tổn một chút, nhưng để luyện ra Thi Cương Tướng cao giai là không vấn đề. Việc của ta ở đây đã xong, các ngươi tùy ý mà làm đi!"
….