Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 88: Bất ngờ chưa ông già =)))




Chương 88: Bất ngờ chưa ông già =)))

Trường Khôn trông thấy cảnh nọ, ông ta gật đầu với Kinh Vũ, tin tưởng rằng rất nhanh sẽ tìm được chứng cứ thôi.

Ông ta nào biết, trong đầu Kinh Vũ lại nghĩ khác.

Trước đó nàng đã ám toán Trường Khôn thành công, vậy thì không cần phải dùng kế vu oan giá họa nữa. .

Cho nên cứ trực tiếp g·iết đi hắn là xong!

Lôi Minh vụt đi như gió, hắn len lỏi vào khu rừng rậm rạp, bước chân thoăn thoắt. Hai con Điểu Ngữ phía sau sải cánh quá rộng, không thể bay sát mặt đất.

Tức giận, đôi cánh liên tục càn quét, phá tán vài cây cản đường, khí lực tiêu hao nhanh. Cứ như vậy, hai con Điểu Ngữ gầm lên một tiếng. Đạo âm thanh như kinh phong, quét thẳng một đường phía trước.

Lôi Minh nghe tiếng mà đoán, hắn uyển chuyển đổi hướng, dễ dàng tránh thoát.

Sau sáu bận tám lợt, hai con Điểu Ngữ không thể làm gì, lập tức thét lớn. Nhất thời cả hai vỗ cánh bay thẳng lên bầu trời, ý định quay lại.

Lôi Minh ở bên dưới tán cây nhìn lên, khóe miệng hắn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ý vị.

Cắt được đuôi hai con hung thú, Lôi Minh ngồi trên phiến đá há miệng thở dốc.

Hắn lau qua chút mồ hôi, chờ lát nữa quay lại là vừa tầm.

Bỗng, đột nhiên ánh mắt hắn nổi lên dị sắc, thân hình nghiêng người tránh né.

Ruỳnh một tiếng lớn, nơi hắn vừa đứng nổ tung trong phút chốc. Nhìn kĩ, một đạo kiếm quang xoẹt qua, phá tan một đường tạo thành rãnh lớn.

Lôi Minh nhìn lên, kẻ này đứng cách hắn ba chục thước, ngự ở trên cây. Kẻ này thân hình gầy gò, đầu đội ngũ quan, tay cầm trường kiếm.

Hai người đối mắt nhìn nhau, mái tóc Lôi Minh bay bay, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ có ánh mắt vô cảm hời hợt.

Thẩm Lãng nhìn xuống, góc áo phiêu phiêu, ánh mắt gã trầm lặng, như nhìn n·gười c·hết trước mắt.

Lôi Minh ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích:

"Một tên kiếm tu ngu ngốc mà thôi, xuống đây!"

Lôi Minh vừa ngoắc tay, hắn đã vội vã cắn răng, nhảy ra khỏi chỗ đứng. Ruỳnh thêm một tiếng nữa, ngay chỗ hắn vừa đứng, một thanh kiếm to cắm xuống.

Lôi Minh trông thấy kiếm này, miệng ngoác lớn hô:

"Kiếm ý hóa minh, tùy tâm sở dục? Hay đấy!"



Nói đoạn, hắn rút ra Phượng Lung thủ thế.

Lại uỳnh thêm một tiếng nữa, Lôi Minh ngã khụy, một chân quỳ trên đất.

Trước mặt hắn, Thẩm Lãng kém xuống một kiếm. Trường kiếm hạ xuống ngang vai, máu tí tách chảy. Thanh giản của Lôi Minh văng ra thật xa, cắm xuống tảng đá.

Lôi minh giờ này giơ tay đỡ lấy thanh kiếm, hai bàn tay hắn run rẩy cố sức. Chỉ là, lực đạo của Thẩm Lãng mạnh mẽ đè ép, thanh trường kiếm của gã càng nún sâu hơn.

Nhìn máu tươi từ bả vai Lôi Minh men theo lưỡi kiếm, lõm bõm rơi từng giọt trên nền đất. Thẩm Lãng mặt lạnh như tiền, khinh thường không nói.

Lôi Minh phun ra ngụm máu, hắn hỏi:

"Ngươi g·iết ta, chẳng lẽ không sợ Trường Khôn nghi kị?"

Đối với n·gười c·hết như Lôi Minh, Thẩm Lãng cười nhạt không nói. Thấy vậy, Lôi Minh thở dốc lấy hơi, dòng máu đào tuôn trào ra miệng, giọng của hắn thều thào:

"Ngay cả người sắp c·hết ngươi cũng lười nói sao?"

Thẩm Lãng lạnh lẽo nhìn hắn, cuối cùng buông lời:

"Trường Khôn đã như con cá trong rọ, ngươi không cần quan tâm!"

Lời vừa dứt đột nhiên Thẩm Lãng thấy Lôi Minh cười, giọng cười trào phúng. Gã khó hiểu, lại thấy Lôi Minh ngửa đầu nhìn mình, cười hỏi:

"Ngươi không thấy là ta thua quá dễ dàng à?"

Chỉ một câu này, lần đầu tiên Thẩm Lãng sắc mặt biến đổi. Gã bây giờ mới nhận ra, từ người Lôi Minh từ lúc nào phát ra khí tức Tam Liên đỉnh phong, không hề kém gã.

Phải biết trước đó, mọi người đều rõ ràng Lôi Minh vì c·hết đi bản mệnh thú mà thụ thương, giảm xuống cảnh giới.

Một khắc nghi ngờ này, đủ khiến Thẩm Lãng cực kì khó hiểu. Nào biết Lôi Minh thản nhiên nhìn gã, lấc cấc mở lời:

"Khó hiểu à? Vậy ngươi nhìn đằng sau thì biết!"

Thẩm Lãng vốn không tin, gã cho rằng Lôi Minh đang lừa gạt.

Gã và hắn đang ở khoảng cách quá gần, chỉ cần một cái quay đầu, tên Lôi Minh này hoàn toàn có thể bất ngờ đánh lén.

Nào biết trong khoảnh khắc này, hai mắt Thẩm Lãng mở lớn. Rõ ràng bên tai gã nghe thấy tiếng gió, khí lực của hung thú tam giai phát ra.

Điều này nghĩa là… Lôi Minh cảnh báo gã không giả.

Thẩm Lãng định vung lên trường kiếm, quay lại đón đánh. Nhưng là, khắc này gã chợt nhận ra, thanh kiếm của mình đang bị Lôi Minh giữ lại.



Thời gian chớp mắt qua đi, Thẩm Lãng đã hiểu tất cả, đây là cái bẫy, Lôi Minh cố ý b·ị t·hương để cho kẻ đằng sau đánh lén.

Gã mở to hai mắt, nhất thời đã nhận ra câu hỏi đầu tiên của hắn.

Lôi Minh hỏi vậy, lẽ nào hắn cùng Trường Khôn...

Bên tay gió giật càng mạnh, chớp mắt trôi qua, tiên cơ ứng phó vụt mất.

Khắc này Thẩm Lãng không thể không quay đầu. Chỉ là ngay một khắc vô vàn suy đoán ập đến này, cùng với cái buông tay quay người của gã, Lôi Minh đã nhanh tay như chớp, c·ướp lấy thời cơ.

"Mộng Thuật, Hồn Lìa Khỏi Xác!"

Lôi Minh chuẩn bị đã lâu, hắn nhanh lẹ vung tay. Một chỉ kia rơi trúng vào đầu Thẩm Lãng, xuất kì bất ý.

Thẩm Lãng chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc quay cuồng.

Sau một hơi thở trôi qua, gã trấn an trở lại, hai mắt đã nhìn rõ ràng. Gã cảm thấy nhẹ nhõm, thật may không thấy có thương thế cảm giác truyền đến.

Có điều ngay giây phút này đôi mắt gã mở lớn, thế nào thân xác của mình lại nằm ở dưới đất thế kia?

Nhưng rồi gã nhận ra, chính bản thân gã đang xảy ra dị biến, ngỡ ngàng. Quá nhiều bất ngờ đến trong thời gian ngắn, động tác của gã gần như trì trệ.

Tới khi gã hồi tỉnh, một bàn tay đã chụp lấy hồn anh của gã.

Lôi Minh giờ khắc này đã đứng lên, khóe miệng mỉm cười. Bàn tay hắn tóm chặt hồn anh của Thẩm Lãng, mạnh mẽ không buông.

Mà trước mặt hắn, Cửu Dực Yêu Tôn tung cánh bay đến, lộ ra cái nanh cười tà.

"Ta đã nói rồi, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, không hơn không kém!"

Hồn anh Thẩm Lãng liên tục cựa quậy, gã muốn thoát ra. Tình thế quá tà ma, gã không chấp nhận nổi.

Nào biết, Lôi Minh cười gian. Bàn tay hắn tỏa ra linh quang, một hấp lực lớn bóp nghẹt lấy hồn anh của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng rú lên thành tiếng, âm thanh the thé:

"Ngươi mà g·iết ta, Âm Môn Tông sẽ không tha cho ngươi đâu. Đồng bọn của ta sắp đến, ngươi dám…!"

Tiếng thét của gã vội vã mà the thé, giọng nói về cuối không phát thành lời, chỉ có âm thanh kêu gào đau đớn vang lên.



Đạo âm thanh này như ma khóc quỷ hờn, vừa đau đớn vừa ghê rợn, liên miên không dứt.

Bàn tay Lôi Minh rung lên kịch liệt, tới khi âm thanh rên rỉ nhỏ lại, theo đó mà tần xuất rung động giảm dần.

Cửu Dực Yêu Tôn đã bay đến chỗ t·hi t·hể Thẩm Lãng từ bao giờ, nó mặc kệ Lôi Minh làm gì, tùy ý lục lọi túi càn khôn của gã.

Qua vài hơi thở, hai mắt ánh lên rực rỡ, đôi cánh xoa xoa vào nhau:

"Phát tài, lần này phát tài thật rồi. Tiểu tử, nhớ lời giao kèo, lần này ta sáu ngươi bốn đấy. Hé hé hé…!"

Lôi Minh vừa sưu hồn Thẩm Lãng xong, hai mắt hắn tỏa sáng. Thì ra, mọi chuyện là như vậy, đúng như những gì hắn dự liệu.

Có điều… Lôi Minh nắm lấy hồn anh Thẩm Lãng trong tay, khóe miệng mỉm cười. Hắn nhìn Cửu Dực Yêu Tôn đáp:

"Lần này ta ba ngươi bảy cũng được, nhưng mà sự tình vẫn chưa xong đâu. Ngươi còn cần phải giả c·hết thêm một đoạn thời gian nữa…!"

Cửu Dực Yêu Tôn nghe vậy bực bội, quay lại vồn vã mắng:

"Tên khốn kiếp, bắt bổn tôn ở trong cái túi rách kia lâu như vậy thì không nói, lại còn phải ở chung với đám Kim Linh Phong hôi hám. Hiện tại lại muốn để bổn tôn chui vào lần nữa, không có cửa đâu!"

"Ngươi không chui cũng được, có điều tới lúc đó bị bại lộ. Cũng đừng bảo là ta hại ngươi!"

Lôi Minh cười nói, hắn tung tăng bước đến chỗ cái xác Thẩm Lãng xem xét, mặc kệ Cửu Dực Yêu Tôn hai mắt đảo quanh.

Quả nhiên túi càn khôn của kiếm tu, bên trong toàn kiếm. Những tài liệu khác bên cạnh tạp nhan lẫn lộn, thêm một hai tấm ngọc thạch.

Cửu Dực Yêu Tôn thu lại tâm tình, nó đổ hết ra đất, bắt đầu lựa chọn đồ tốt. Có kha khá dược liệu, vậy là có thể luyện chế đan dược rồi.

Vừa lựa đồ, Cửu Dực Yêu Tôn không quên nói:

"Ngươi sưu hồn xong rồi thì g·iết đi, giữ lại làm gì? Hơn nữa, giờ phải tính sao đây. Đừng quên, hiện tại ngươi quay lại, đồng bọn của gã sẽ nhận định ngươi là h·ung t·hủ. Trước mặt có thể không dám, nhưng sau lưng nguy hiểm tràn chề…!"

Cửu Dực Yêu Tôn một mặt nói ra, nó vốn đã đoán ra ý đồ bọn người từ lâu.

Ba tên kia lùa đến hung thú, lợi dụng tình cảnh âm thầm ám hại từng người. Có lẽ, mục tiêu lớn nhất của họ là Trường Khôn.

Nghĩ tới đây, khóe miệng nó cười cợt, ông ta là tài liệu tốt để luyện ra Thi Cương Tướng đấy!

Nhưng rồi Cửu Dực Yêu Tôn tắt cười, nó nhớ lại câu nói khi nãy của Thẩm Lãng.

Gã nói Trường Khôn đã, như cá trong rọ, bọn họ g·iết Lôi Minh mà không sợ ông ta nghi ngờ. Điều này có nghĩa, ông ta đã bị ám toán.

"Không đúng, như vậy thì khác nào đi vào chỗ c·hết, ngươi còn tính quay lại làm gì?"

Lôi Minh cười cười, hắn có trí nhớ kiếp trước, chỉ cần nhìn thấy người Âm Môn Tông đến Vạn Bảo Thương Thành, là đại khái hiểu rõ sự tình. Cho nên sưu hồn Thẩm Lãng chỉ củng cố thêm cho nhận định của mình trước đó mà thôi.

"Không hẳn, chúng có khi còn cần ta trợ giúp rất nhiều đấy!"