Chương 87: Song kế hợp bích!
Kinh Vũ âm thầm cười lạnh, nàng không nói ra tên ai, nhưng nhắm mắt cũng biết là ai.
Ở trong đoàn người này, Kinh Vũ tuy tỏ ra có ý với Trường Khôn, năm lần bảy lượt liếc mắt trao tình. Nhưng ông ta đều khiêm nhường tránh né, chưa rõ ràng nguyên do.
Như vậy, càng đừng nói thái độ của ông ta với người khác thế nào.
Cho nên nếu nói tin tưởng, có lẽ chỉ có một người, ấy là Nhạc Linh. Nàng ta là phó thủ lĩnh, là người trong binh đoàn của ông ta.
Dựa theo Kinh Vũ tính toán, bước đầu tạo ra nghi ngờ, vu oan giá họa cho Lôi Minh. Bước thứ hai nghĩ cách tách Lôi Minh ra khỏi đám người, để Nhạc Linh có thể dễ dàng theo dõi.
Từ đó âm thầm làm ra hành động, tin chắc rằng Nhạc Linh sẽ bị che mắt. Từ đó nhận định Lôi Minh là kẻ phản trắc, hắn phen này không có tội cũng phải nhận tội.
Kế hoạch Kinh Vũ đưa ra tỉ mỉ chu toàn, nào biết lại nghe Trường Khôn truyền âm đến:
"Kinh cô nương, nếu quả thật Lôi Minh là kẻ phản trắc, chúng ta phải có bằng chứng xác thực. Ban đầu ta định để Nhạc Linh theo dõi, nhưng ngẫm nghĩ lại không ổn!"
Ngoài dự liệu, Kinh Vũ vẫn mỉm cười. Trong lòng như có vạn con hươu chạy loạn, nhưng nàng ta lại truyền âm nói:
"Trường đạo huynh không cần giải thích, ta tin tưởng huynh!"
Chỉ là Trường Khôn vẫn bộ dáng cũ, truyền âm giải thích:
"Kinh Vũ cô nương có điều không rõ, Nhạc phó lĩnh của hội ta tuy cảnh giới cao, nhưng chiến lực thấp hơn bình thường. Nếu để nàng ta theo dõi Lôi Minh, chỉ sợ hắn phát hiện ra rồi chạy mất. Hơn nữa, Nhạc Linh lại là người của hội ta, để nàng ấy làm chứng, đến lúc đó người khác sẽ nói ta mượn công thù tư….!"
Trường Khôn thấy Kinh Vũ gật gù, ông ta dừng lại một nhịp mới tiếp tục truyền âm:
"Như vậy, nhờ đến một người ngoài thì sẽ công tâm hơn, hắn sẽ không thể chối tội. Nhưng người này cảnh giới phải đủ cao, để cho hắn không thể phát hiện, càng không thể chạy!"
Nghe được lời của Trường Khôn, Kinh Vũ cảm thấy hợp lý.
Nhìn phong cách của Nhạc Linh thì rõ, nàng ta chỉ thích hợp hỗ trợ đồng đội phía sau. Bảo nàng ta đơn chiến, đây là làm khó thật rồi.
Hơn nữa, từ góc nhìn của Trường Khôn mà thấy. Ông ta rõ ràng chỉ biết, ngoài trừ Nhạc Linh, những kẻ ở đây đều chẳng có quan hệ gì với nhau.
Nếu không có lý do chính đáng mà đã g·iết Lôi Minh, mọi người sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, nghi kị lẫn nhau.
Trong khi đường đi tới Vạn Bảo Thương Thành còn một đoạn xa, mọi người còn cần phải đồng tâm hiệp lực.
Như vậy Trường Khôn tính toán thật hợp lý, Kinh Vũ càng thêm tán thưởng, không có bất kì sơ hở.
Đến đây, lại nghe ông ta truyền âm:
"Như vậy Kinh Vũ cô nương nhìn thử giúp ta xem, là ai thích hợp với loại việc này. Dù sao, hôm nay bọn họ đã nhận ân tình của ngươi, càng liên quan tới tính mạng lẫn nhau. Có lẽ sẽ không thể làm ngơ đâu….!"
Kinh Vũ cười thầm trong lòng, tuy rằng khác với dự liệu của nàng. Nhưng lời này của Trường Khôn, lại giúp cho nàng một bước tiến lớn.
Cho dù suy tính có thay đổi đôi chút, thì lợi ích nhìn tới chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Có điều, Kinh Vũ không thể quá dễ dàng đáp ứng, nhanh quá ông ta sẽ sinh nghi.
Kinh Vũ thủng thẳng nhâm nhi miếng thịt, mãi sau hồi lâu giả như phân vân suy tính, Kinh Vũ truyền âm lại:
"Ý của Trương đạo huynh, Kinh Vũ sẽ cố gắng hết sức. Nhưng để tìm ra người thích hợp, xin thư thả cho ta thời gian!"
Trường Khôn đồng ý, ông ta âm thầm gửi lời, nếu có trợ giúp xin cứ dặn dò.
Kết thúc truyền âm, mỗi người ngoài mặt giả tảng, khách khí với người bên cạnh một phen.
Về phía Kinh Vũ, nàng vẫn âm thầm dò xét Trường Khôn. Ngẫm nghĩ trong suốt đoạn đường kia, không hề xảy ra sai sót nào, khóe miệng nàng mỉm cười.
"Trương Khôn, người này kinh nghiệm phong phú, nhưng chắc chắn sẽ không thể ngờ kết cục kia được." Nghĩ là vậy, Kinh Vũ âm thầm truyền âm cho Khôi Tùng Vân:
"Vân đạo hữu, ta nghe nói Khôi gia nổi danh về Khôi Lỗi Thuật. Chắc hẳn trên người đạo huynh có mang theo một hai con chứ? Nếu có thể chờ khi tới Thương Thành, không ngại giao dịch với ta đôi chút…!"
Khôi Tùng Vân đang ăn miếng thịt, hắn nghe được lời truyền âm của Kinh Vũ. Về điều này cân nhắc, gã truyền âm lại mở lời đáp ứng.
Cứ như vậy hai người truyền âm hàn huyên vài câu. Cảnh tượng này rơi vào trong Lôi Minh thì không có ý vị, nhưng đổi lại là Trường Khôn thì khác.
Ông ta âm thầm quan sát nãy giờ, Kinh Vũ truyền âm cho Khôi Tùng Vân, chẳng lẽ là chọn gã ta sao? Nhưng sau đó, ông ta lại phát hiện Kinh Vũ tiếp tục truyền âm cho Hồn Phi, cuối cùng là Thẩm Lãng.
Trường Khôn không biết, ông ta không đoán ra được nội dung, nghe lén truyền âm chỉ có tiên giả trong truyền thuyết mới có thể.
Cho nên Trường Khôn chỉ phỏng đoán rằng, Kinh Vũ đang mượn chuyện tán dóc, cố ý thăm dò, từ đó xem ai phù hợp với nhiệm vụ kia hơn mà thôi.
Nghĩ là vậy, Trường Khôn cụp xuống mi mắt, ông ta yên tâm gặm nhấm miếng thịt.
Trường Khôn nào biết ông ta đang dần bước trúng kế.
Quả nhiên như Kinh Vũ dự liệu, nàng ta biết Trường Khôn vẫn đang âm thầm quan sát mình. Từ đó nàng ta cố ý truyền âm Khôi Tùng Vân trước tiên, mục đích trước tiên là để cho Trương Khôn nhìn thấy.
Sau đó nàng lại tiếp tục truyền âm cho hai người Hồn Phi và Thẩm Lãng, mục đích thứ hai là để ông ta không thể đoán ra thật giả.
Trường Khôn khi này sẽ bớt đi cảnh giác, nàng sẽ đạt được mục đích cuối cùng.
Từ đây, Kinh Vũ dễ dàng ngồi ngay trước mắt Trường Khôn trao đổi với đồng bọn mà không sợ ông ta nghi ngờ.
Trước là dùng tới họa thủy đông dẫn, sau là giấu trời qua biển.* Quả là diệu kế!
Lôi Minh nhắm mắt điều tức đã lâu, một màn bày mưu tính kế của bọn họ, hắn lại chẳng biết gì cả.
Thời gian trôi nhanh, qua đến ngày thứ hai, đã có diễn biến phát sinh.
Trường Khôn nhìn một đàn, hơn chục con Điểu Âm Phong Ngữ hung tợn bay đến. Ông ta nhận ra, Kinh Vũ dự liệu như thần, nói quả không sai.
Liếc đến Kinh Vũ, mắt thấy nàng ta gật đầu, ông ta dõng dạc hô lớn:
"Mọi người cẩn trọng, phong bế thính lực, tác chiến như lần trước!"
Grao….
Ông ta vừa dứt lời, một đạo âm thanh gầm rú truyền đến. Sóng âm lan đi trong không gian, từng gợn sóng rung động mạnh mẽ áp đến.
Kình khí phá tan một đường, dài tới năm chục thước hơn. Cuồng phong oanh tạc, phá tan hai bên đường đi, cành cây rơi rụng lả tả…
Trường Khôn hung hăng phóng người nhảy lên nghênh chiến, theo sau ông ta Kinh Vũ cùng hai người Hồn Phi, Thẩm Lãng.
Mặt khác như mọi khi, Nhạc Linh rút ra thanh cầm, khoanh chân an tĩnh gảy đến. Lôi Minh và Khôi Tùng Vân như được thêm trợ lực, hai người thủ hộ hai bên tả hữu.
Điểu Âm Phong Ngữ rú lên thành tiếng, âm thanh từ miệng chúng nó phát ra oanh liệt mà cuồng bạo. Chỉ một con nhị cấp cao giai, đã khiến cho Lôi Minh phải lùi lại mấy bước, tóc tai tán loạn.
Đàn hung thú này thực lực không quá lớn mạnh, nhưng mà sức quần công mạnh mẽ, mỗi chiêu thức phát ra, thổi quét diện rộng. Khác hẳn với hung thú loại khác, công kích phạm vi nhỏ hẹp.
Cũng vì điều này, ba người không dám đứng quá gần nhau, sợ rằng rơi vào phạm vi ảnh hưởng.
Xoạt một tiếng lớn, Trường Khôn vung lên đoản đao, chém tới hai chiêu. Năm đường ánh quang bắn phá, một con Điểu Ngữ tránh né không kịp, bị đao quang gọt thành năm đoạn, máu huyết xác nhục rơi vãi xuống đất.
Ông ta vừa lùi lại, ba người khác vọt lên trợ lực. Đàn Điểu Âm Phong Ngữ hung tợn không buông, nhất thời tiếng gầm gừ vang lên liên tiếp.
Trường Khôn càng đánh càng hoài nghi, đàn Ngữ Điểu này không có thú vương tứ giai tọa trấn, lại dám hung hăng quấn lấy không buông. Ông ta rất nhanh nhìn ra bất thường, rõ ràng là có người đã giở trò quỷ.
Nhất thời, ánh mắt ông ta ngước về phía Lôi Minh. Chỉ thấy hắn bị hai con Điểu Âm Phong Ngữ càn quét, đẩy dồn về một góc.
Lôi Minh quả thật bị hai con hung thú dồn ép, hắn nhìn qua Khôi Tùng Vân, gã ta cũng vậy. Ngẫm nghĩ cứ cái đà này sẽ lưỡng bại câu thương, Lôi Minh phóng cước rời đi.
Nào ngờ cảnh này rơi vào trong mắt Trường Khôn, ông ta liếc về phía Kinh Vũ một cái.
Kinh Vũ hiểu được ý tứ, nàng vội truyền âm cho một người.
Cùng lúc đó, ba đạo kiếm ảnh quét qua, chém cho một con Điểu Âm Phong Ngữ đoạn thành bốn khúc. Thẩm Lãng nhanh như chớp, nhắm hướng Lôi Minh đuổi theo…
…
*Họa thủy đông dẫn, hiểu đơn giản là chuyển hướng chú ý của kẻ địch ở trên người mình lên người kẻ khác, từ đó tránh đi hiềm nghi.
Điển tích này trích từ sự kiện c·hiến t·ranh thế giới, bạn đọc muốn biết rõ ràng hơn có thể tra tìm gg!
*Giấu trời qua biển là một trong 36 kế của binh gia Tôn Tử, còn gọi là mãn thiên quá hải.
Hiểu đơn giản nghĩa là lợi dụng hoàn cảnh để làm chuyện gian trá, lừa gạt trước mặt mà đối phương không biết!
*
....