Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 86: Nghi kị!




Chương 86: Nghi kị!

Lôi Minh khôn lỏi một phần là nhờ trên người có pháp khí, có phù bảo hỗ trợ, cùng với kinh nghiệm sâu dày kiếp trước. Hơn nữa, hắn biết cách lợi dụng tình thế, biết dựa vào kẻ khác hỗ trợ, tạo thành lợi thế cho bản thân sử dụng.

Nhưng ưu điểm này rơi vào mắt đám người Hồn Phi, lại là cái ròi trong xương.

Bọn họ tính kế Trường Khôn, đương nhiên sẽ phải nghĩ cách loại hết đám người bên cạnh ông ta, càng nhiều càng tốt.

Ba người Nhạc Linh và Lôi Minh, còn có một gã Khôi Tùng Vân kia nữa, luôn chiến đấu phối hợp cùng nhau. Muốn tách bọn họ ra, thật là khó khăn nhường nào.

Kinh Vũ nhìn qua hai người Hồn Phi và Thẩm Lãng, âm thầm lắc đầu, bọn họ có thiên phú tu hành, nhưng về khoản mưu kế thì đúng là phế vật.

Còn may, nơi này có nàng thao túng. Trước đó, tiếp cận Trường Khôn chỉ là một nửa kế hoạch. Hiện tại còn một nửa nữa, nàng trù tính từ lâu, bây giờ có thể hiển lộ được rồi….

Trời về đêm khuya, mỗi người đều có chuyện của riêng mình. Phần người nghỉ ngơi, phần người điều tức, có người trị thương.

Qua thêm một ngày, khí lực mọi người gần như an ổn, riêng phần Kinh Vũ chưa thể đạt tới đỉnh phong. Nhưng càng ở trong thâm uyên lâu, nguy hiểm càng lớn.

Từ nơi này cách đếm ngoại vi bên kia, đã không còn xa nữa rồi. Nương theo tiếng gọi của Trường Khôn, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.

Một đầu Tước Tích bay đi, chao liệng ngữa bầu trời. Hơn nửa ngày sau, nơi xa xa rơi vào trong tầm mắt bảy người.

Chỉ thấy rừng rậm xanh mướt, đại thu cao v·út, lá vàng xum xuê. Trường Khôn ra lệnh cho hung thú hạ xuống bên dưới. Thấy mọi người khó hiểu, ông ta dõng dạc nói:

"Chúng ta đã đến phạm vi rừng Tuyết Tùng, nơi này đặc thù có một loài hung thú gọi là Điểu Âm Phong Ngữ. Bọn chúng là vua của bầu trời này, từ nay chúng ta buộc phải đi bộ. Nếu như không có vấn đề gì, sau ba ngày nữa là coi như an toàn tuyệt đối rồi!"

Nghe được lời khích lệ của ông ta, mấy người dần phấn chấn, ánh lên vui vẻ.

Bắt đầu từ đây, bảy người dùng một phương thức đi bộ, tiến vào rừng Tuyết Tùng.



Qua nửa ngày sau, trên tay mỗi người cầm tới năm khối linh thạch, bước chân phóng đi như bay, tốc độ khỏi bàn.

Căn bản đi bộ bình thường so sánh, một ngày sẽ không quá trăm dặm. Muốn nhanh phải dùng tới linh nguyên phụ trợ, tăng lên tốc độ.

Nhưng nỡ gặp phải hung thú, linh nguyên trong đan cầu không đủ, nguy hiểm càng lớn. Trường Khôn liền đưa ra ý tưởng, vừa đi vừa hấp thu linh thạch.

Có như vậy, vừa nhanh lại vừa an toàn, hiệu quả cực cao. Điều này đơn giản, không cần dùng tới nhất tâm nhị dụng vẫn có thể làm được, mọi người đều khen hay, gật đầu thán phục trước kinh nghiệm tài ba của ông ta.

Hai ngày cứ thế trôi qua, bảy người dừng chân trong một hang nhỏ vừa dựng. Lần này Kinh Vũ mang ra một con Phi Trư Cương Dương cấp 2 trung giai, cười mà nói rằng:

"Chỉ còn hơn ngày nữa thôi, chúng ta đã qua nguy hiểm cả rồi. Lần này ta đặc biệt mời tới mọi người, thay đổi một chút khẩu vị!"

Nàng ta vừa lấy ra nửa cái con thú, Nhạc Linh đã tỏa sáng hai mắt:

"Vũ cô nương, ăn được Phi Thiên không chỉ giúp thương thế ổn định, còn giúp tu giả hấp thu linh khí nhanh hơn linh thạch thông thường!"

Nhạc Linh hồ hởi, thịt Phi Trư rất đắt, nàng ta cũng từng có may mắn nếm qua chút xíu. Lần này nhìn thấy rất nhiều, đủ thấy Kinh Vũ chơi lớn cỡ nào.

"Tất nhiên rồi, thương thế của ta đều là nhờ nó một phần, hiệu dụng ngang ngửa đan dược tam cấp. Nay coi như cảm tạ mọi người đã giúp đỡ, chư vị cứ tự nhiên….!"

Kinh Vũ cười nói, mặt khác hai người cùng nhau chất củi đốt lửa.

Thịt Phi Trư Cương Dương rất hiếm, thường là các đại môn hào tộc mới có dịp thưởng qua. Quả như danh bất lưu truyền, mùi hương từ thịt tỏa ra, đã khiến cho tu giả nao nao.

Kinh Vũ thấy thịt đã chín, nàng nhẹ nhàng rút ra chủy thủ, cắt cho mỗi người một khoanh. Riêng phần Lôi Minh, hắn lại từ chối lần nữa.

"Đa tạ ý tốt của cô nương, tại hạ tu hành công pháp đặc thù, không màng ăn uống từ lâu. Chư vị xin cứ việc….!"

Lôi Minh giơ tay từ chối lần nữa, hắn quyết định nhắm mắt điều tức, cẩn thận hấp thu linh khí.



Đối với lời bày, mọi người đã quen từ lâu, chỉ mời ba lần rồi thôi. Kinh Vũ không màng, nàng cắt phần to nhất đưa đến cho Trường Khôn:

"Trường đạo huynh, người hãy ăn nhiều thêm một chút. Chuyến đi lần này có đạo huynh giúp đỡ, ân tình này muội thật không quên!"

Trường Khôn động tâm trước miếng mồi béo này, vô thức giơ tay nhận lấy, ông ta gật đầu khiêm nhường:

"Có được diễm phúc thưởng thức mỹ vị nhân gian, tại hạ không dám khách khí. Đa tạ….!"

Trước đó mọi người ở chung, gia thế mỗi người đều kể.

Kinh Vũ vốn dĩ đệ tử của Bách Tinh Tông, phái nhỏ tọa lạc trên vùng tây bắc. Lần này đi qua Thương Thành, chủ yếu là vì một vật trong hội đấu giá sắp tới.

Về phần Thẩm Lãng, hắn là đệ tử nội môn chân truyền của Thông Linh Tông, tiện đường đi qua.

Kẻ tiếp theo là Hồn Phi, gã mang danh thế hào môn, trên thân có lệnh bài kiểm chứng. Người cuối cùng là Khôi Tùng Vân, gã là đệ tử Khôi gia, trên thân có chính sự.

Riêng phần Lôi Minh, mọi người đều biết. Hắn là con em thế gia hào tộc nào đó, đang muốn ngang qua Thương Thành mà thôi, tên này rất kín tiếng.

Nhưng là, chỉ có hắn lại không thể đưa ra lệnh bài kiểm chứng thân phận. Thành ra, mọi người dần tỏ ra không mấy thiện cảm với hắn.

Sau ba lần bảy lượt bị hung thú vây sát, mối nghi ngờ trong đội có kẻ phản trắc càng nổi rõ hơn.

Từ thân thế của Lôi Minh không mấy minh bạch, đã có người ở sau thầm dị nghị cho Trường Khôn. Giờ khắc này, hành động lạc bầy của hắn lại càng khiến người ta thêm chú ý.

Trường Khôn cắn từng miếng thịt, ông ta âm thầm liếc tới Lôi Minh thầm nghĩ.



Trước đó nếu như sự cố của Hắc Lang hội là do Lôi Minh gây ra, vậy thì đàn hung thú lần này, rất có khả năng là hắn đưa đến.

Tiếp nữa, lần nào gặp phải hung thú, hắn cũng là kẻ ít thương tổn nhất. Mới đầu thì không chú ý, càng về sau càng lộ.

Ngẫm nghĩ, Trường Khôn đã bắt đầu hoài nghi…. Bỗng, ông ta nghe tiếng truyền âm của Kinh Vũ:

"Trường đạo huynh, ta nghi ngờ hắn là ma đạo tán tu, là kẻ chủ mưu gây ra vụ này. Chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, âm thầm cử người theo dõi kẻ này….!"

Trường Khôn cảm thấy chủ ý này khá tốt, thật giả thử qua là biết.

Thấy vậy ông ta cắn một miếng thịt, miệng nhai nhồm nhoàm, thật ra lợi dụng hoàn cảnh, dễ dàng truyền âm lại:

"Ồ? Kinh Vũ đạo hữu đã nghĩ ra cách nào chăng?"

Bên này Kinh Vũ nhỏ nhẹ cắn tới miếng thịt, khẽ khàng nhai ở trong miệng. Khuôn mặt vui vẻ thưởng thức, phần khác lợi dụng truyền âm:

"Nếu ta đoán không lầm, trước sau gì cũng sẽ có hung thú tập kích lần nữa, khi ấy đạo huynh hãy cử một người theo dõi hành tung hắn ta là được. Tin rằng, rất nhanh sẽ phát hiện ra thôi….!"

"Không biết Khinh Vũ cô nương cảm thấy, nên cử người nào thì thích hợp hơn?"

Mắt thấy Trường Khôn truyền âm hỏi lại, Kinh Vũ hơi giật mình.

Một câu này hai nghĩa, có thể ông ta đang dần tin tưởng mình, cũng có thể ông ta đang thăm dò.

Kinh Vũ ngoài mặt cắt thịt Phi Trư, mời tiếp tới mọi người một lượt nữa, trong lòng như có vô vàn suy tính.

Mãi hồi lâu sau, nàng mới truyền âm trở lại:

"Về phần này, ta không có ý kiến. Trước đó nói lời, chỉ hi vọng Trường đạo huynh cảnh giác. Giúp cho huynh, cũng là giúp cho ta an toàn. Cho nên, việc còn lại huynh cứ tự mình quyết định, ta tin tưởng!"

Kinh Vũ thông minh, nàng ta biết rằng đến bản thân mình cũng là ngoại nhân. Tiến cử bất kì ai sẽ không hề có lợi, thậm chí phản lại tác dụng.

Loại chuyện đề cử này, cứ để ông ta tự quyết định thì hơn…

….