Chương 85: Từng bước tiếp cận!
Thẩm Lãng bước đến, hắn mặc kệ Hồn Phi đang xử lý cái xác Thừa Càn, lặng lẽ giơ tay khởi động linh nguyên.
Lồng kiếm vây nhốt con thú, dẽ dàng phân tách ra. Sau đó cảnh tượng đẹp đẽ xuất hiện, hơn trăm thanh kiếm rung rinh bay lượn, một đường bay vào túi nhỏ càn khôn của Thẩm Lãng.
Kiếm trận vừa thu lại, bốn đạo phấn hồng tiêu tan. Từ bên trong Mão Nguyệt Túc bước ra, hai con ngươi màu lãnh huyết, từ khi nào chuyển một màu đen vô hồn.
Có điều, nó chậm rãi bước đến cạnh Kinh Vũ, cúi đầu cọ lên chân nàng, bộ dạng lấy lòng.
Kinh Vũ hi hi cười, vuốt ve con hung thú, ánh mắt đáng yêu ghê…
Đoạn, Kinh Vũ quay lại nói:
"Loại chuyện này cũng không thể cứ tiếp tục tiếp diễn. Trường Khôn là loại cáo giá, không thể khinh thường. Ông ta một khi nhận ra có người giở trò, khi ấy con mồi ngon nhất sẽ chạy mất đấy!"
Thẩm Lãng thu lại trận kiếm, khoanh tay đứng ở một chỗ, hời hợt đáp:
"Vậy thì giải quyết hết một lượt cho xong đi!"
"Đúng là đám kiếm tu khô khan, đầu óc cũng ấu trĩ. Nếu cả ba chúng ta có thể giải quyết được hết, thì cần gì dụ tới hung thú, chia lẻ bọn chúng ra làm gì?"
Hồn Phi mượn cơ hội đả kích một phen, gã âm hiểm nói tiếp:
"Trường Khôn không chỉ có kinh nghiệm sâu dày, ông ta còn có chiến lực Tứ Liên sơ giai. Ba chúng ta muốn g·iết, khó khăn hơn g·iết Thừa Càn rất nhiều!"
Vừa dứt lời, Thẩm Lãng đã nói:
"Chỉ có ngươi là muốn có ông ta mà thôi, còn bọn ta không có cũng được!"
Kinh Vũ hết cách, một tên thì ngu ngốc, một tên thì tự coi mình là chủ. Hai cái tên này như cẩu với miêu, nàng rốt cục đã hiểu bố trí của trưởng lão khi cho mình đi theo rồi.
Kinh Vũ thở dài, đứng ở giữa niềm nở phân giải:
"Thẩm Lãng, chuyện sau này khi đến Vạn Bảo Thương Thành có thể nguy hiểm vạn phần. Chiến lực của Hồn Phi tăng lên, hai ta cũng an toàn hơn nhiều. Cho nên, phải hết sức giúp nhau, đừng quên mệnh lệnh của người kia!"
Nói đoạn, Kinh Vũ lại nhìn Hồn Phi nói tiếp:
"Làm nhiều ắt sẽ nghi ngờ, cho nên lần sau không thể tiếp diễn. Trước mắt phải gây ấn tượng tốt cho ông ta mất đi cảnh giác, có như vậy mới tiếp tục được. Ta nghĩ sau lần này, đã lọai bỏ được không ít người rồi!"
Thẩm Lãng yên lặng không nói, nhưng mà ánh mắt thập phần hung hiểm.
Quả thật như Kinh Vũ dự đoán, trời sớm tinh mơ, hạt sương còn đọng trên khóm lá. Đâu đó vang lên tiếng chim gọi bầy, lại phảng phất tới mùi máu tươi nồng đậm.
Trải qua một đêm hung hiểm, đàn Mão Nguyệt Túc rời đi. Trên nền đất, xác người hòa lẫn xác thú, ngổn ngang la liệt.
Thời gian qua nửa nén nhang tập hợp, rốt cục chỉ còn chưa tới hai mươi người.
Trong số này, tu giả Tam Liên ngoại trừ Nhạc Linh và ba người Kinh Vũ, kẻ còn lại chỉ có Lôi Minh và một người nữa.
Trường Khôn ảm đạm thất sắc, phó thủ lĩnh của ông ta đ·ã c·hết, t·hi t·hể bạt vô âm tín…
Nhạc Linh thở dài, thương thế lần này không nhẹ. Đội thủ vệ đi theo c·hết hơn quá nửa, tính ra lỗ vốn quá nhiều.
Tu giả làm bất kể nghề nào, cũng đều là một canh bạc với số phận!
Trường Khôn hiểu rằng tình cảnh này không thể tiếp diễn, rất nhanh phải ổn định tâm trạng, ông ta ra lệnh gấp rút lên đường.
Hai đầu Truy Vân Tước Tích bay lên, nhằm hướng hừng đông nơi xa v·út đi. Bên dưới biển rừng xanh thẳm bạt ngàn, đẹp mà tràn đầy hung hiểm.
Đoàn người bay đi, quãng đường ngắn lại, không ai nói với nhau một lời.
Hơn hai ngày sau, không có sự tình gì quá lớn phát sinh. Một số hung thú đơn lẻ chạy đến, đều bị ông ta tỏa ra hung uy đuổi đi!
Lôi Minh ngồi trên lưng hung thú, khuôn mặt hắn buồn rười rượi. Trước đó gặp phải truy kích, bởi vì cứu hắn Cửu Dực Yêu Tôn đã quyên sinh bỏ mạng.
Nhạc Linh ở bên phân ưu, nàng ta nói qua vài lời an ủi, vỗ vai mấy cái.
Mất đi hung thú bản mệnh, cảnh giới của Lôi Minh giảm xuống một tầng, chỉ còn Tam Liên sơ giai. Trên thân hắn phát ra, hơi thở cực kì không ổn định…
Trường Khôn tiến lên mở lời vài câu động viên, ông ta khẳng khái hiên ngang, khí thế mãnh liệt.
Trước đó từng đáp ứng lời của Quỷ Lưu, âm thầm điều tra Lôi Minh, cho Hắc Lang hội một cái công đạo.
Nhưng giờ điều cấp bách là phải an toàn, từ giờ cho đến lúc tới được Vạn Bảo Thương Thành, trong giờ khắc nguy nan, mọi người nên bảo hộ lẫn nhau. Cái gì đáp ứng Quỷ Lưu, ông ta liền quẳng hết qua một bên.
Sang đến ngày thứ tư, bọn họ lại đụng phải một bầy Phỉ Hầu Lâu.
Đàn này trên dưới năm chục con, toàn bộ hai màu đen đỏ, thân dài ba thước, mắt nộ hung quang.
Có điều lần này Trường Khôn được hai người Hồn Phi và Kinh Vũ hỗ trợ, bốn người dễ dàng đánh bại Phỉ Hầu Vương, xua tan đàn thú.
Có được tài liệu hung thú cấp Tứ Liên, đây coi như là an ủi phần nào, mặt khác Trường Khôn đã bớt hoài nghi và bất an.
Cứ thế đoàn người quân số chưa đến hai mươi, kiên trì gồng gánh mà đi.
Nhưng sau bốn ngày đường, tiến vào phạm vi núi Thượng Thủy, đoàn người tiếp tục đụng đến một bầy Tam Sắc Nhạn Hào.
Gần hơn trăm con vây sát, nhị cấp nhiều không đếm xuể, trong bầy còn có một đầu tứ giai tọa trấn.
Cả đội bị quần công, tử thương thảm trọng. Lôi Minh theo sát Nhạc Linh, chống đỡ cho nàng ta gảy đàn phù trợ.
Về phần ba người Hồn Phi cùng Thẩm Lãng, sát cánh hiên ngang cùng Trường Khôn, vừa thủ vừa công. Riêng phần Kinh Vũ, nàng ta triển lộ thân phận Phù Sư, liên tục phóng ra phù văn, khiến cho đàn thú hoảng loạn.
Lần này số người thương tổn giảm đi đáng kể, hầu hết là Nhị Liên. Lôi Minh và Nhạc Linh thương thế không lớn, hắn theo sát nàng ta, thành ra giảm đi đáng kể rắc rối.
Có điều đám người Trường Khôn thì không, ông ta thân thủ cao nhất, đứng ở đầu sóng ngọn gió, thiệt hại hơi nhiều. Nếu như không có Kinh Vũ đỡ hộ một cự thủ của Hào Vương tứ giai, Trường Khôn e là trọng thương lớn rồi.
Ông ta thì không đáng kể, Kinh Vũ lại có vẫn đề. Để lấy lòng tin của Trường Khôn, nàng ta trả giá không ít.
Có điều rất đáng giá, thời gian đi qua, dần dần hai người trở nên thân nhau…
"Trường đạo huynh, người ăn thử một chút ta làm, mùi vị rất ngon!"
Ngồi ở tại trong hang nhỏ, Kinh Vũ đưa miếng thịt nướng tới. Tiếp đến nàng ta ho lên hai tiếng, Trường Khôn vừa vội đỡ, nàng ta đã nhẹ nhàng ngả vào lòng ông ta.
"Kinh Vũ đạo hữu, ngươi không sao chứ?"
Trường Khôn sáng suốt hỏi thăm, trên đoạn đường này ai cũng nhận ra, nàng ta đang liếc mắt đưa tình.
Kinh Vũ tuổi đời đôi mươi, là đóa hoa chớm nở, ai chẳng muốn ngửi một lần. Riêng phần Trường Khôn, ông ta đã qua tuổi ngũ tuần, da dẻ có vẻ nhăn nheo.
Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao… tất nhiên không!
Đối với tu giả mà nói, tất cả chỉ là lớp da người phủ ở bên ngoài mà thôi. Chỉ cần có thực lực, điều đó không là trở ngại.
Cho nên đối với hành động của nàng ta, năm người còn lại coi như mắt điếc tai ngơ, ngây thơ không biết gì.
"Kinh Vũ đạo hữu, miếng thịt này người cứ giữ lại. Thương thế của người cần được tẩm bổ, còn ta đã có phó lĩnh chuẩn bị cho rồi!"
Trường Khôn uyển chuyển từ chối, ông ta thản nhiên cầm lấy miếng thịt Nhạc Linh đưa tới, lặng lẽ ngồi ăn.
Kinh Vũ bẽn lẽn ở bên, nghe lời dặn bảo của ông ta, hai mắt sầu thảm. Đây không phải lần đầu ông ta từ chối ý tốt, ông ta quan tâm tới sức khỏe của nàng, nhưng lại luôn né tránh tâm ý.
Lần này thảm hại quá lớn, trên người ai cũng có thương tích. Trường Khôn quyết định ở lại nghỉ ngơi ít nhất hai ngày, chờ khi khí lực ổn định mới lại đi tiếp.
Đoàn người hiện tại chỉ còn có bảy, mà kẻ yếu nhất lại chính là Lôi Minh.
….