Chương 84: Một ngôi sao rơi xuống....
Điện mang cầu vọt đi trong đêm, kéo theo một đạo tàn ánh sáng phía sau, chớp lóe lên từng hồi.
Điện quang cầu rơi thẳng vào trại doanh, nơi đám người trị thương còn đang ẩn nấp.
Uỳnh một tiếng vang trời, từ quả điện quang nhỏ bé, hóa thành điện cầu khổng lồ, bao trùm phạm vi hơn mười trượng. Vô vàn tia điện văng ra bốn phía, va đập vào thân cây, đì đùng ánh lửa.
Vài tu giả gần đó, xui xẻo bị tia điện văng trúng. Cả người bị giật, hai mắt trợn ngược. Quang điện lách tách vang lên, đánh nát cả hồn phách bên trong.
Lôi Minh vừa hay ở đằng xa, hai tay hắn bịt chặt đôi tai, quay người phi thân bỏ chạy.
Trên sườn núi, ánh lên ngọn lửa khổng lồ, mảng rừng lớn bùng bập.
Trường Khôn thét lớn, ông ta phi thân lao lên, đối mặt cùng với Mão Liệt Túc Nga. Hung thú này bộ dáng y hệt đồng loại, chỉ khác có đôi cánh ở đằng sau.
Dưới ánh lửa, đôi cánh thiên nga trắng muốt hiện ra. Hai sải cánh dài tám thước, liên tục vỗ tung, hình thành gió lốc quanh người.
Lông vũ rơi rụng được gió cuốn đi, bay lả tả giữa đêm trăng thanh lệ.
Trường Khôn ngần ngại, ông ta có cảnh giới cao hơn. Nhưng đối mặt với gió lốc quanh người nó, nhất thời ông ta khó mà tiếp cận.
Bên dưới, đàn Mão Nguyệt Túc liên tục càn quét. Tiếng chém g·iết phát ra, kêu la thảm thiết.
Hơn nửa khắc đồng hồ, tình trạng nháo nhào mới dần ổn định.
Tu giả qua cơn kinh hãi, bắt đầu tụ tập cùng nhau chiến đấu. Pháp khí bay lượn, đã có tiếng đàn thánh thót vang lên, chém g·iết càng thêm kịch liệt.
Ở cách đó không xa, Thừa Càn bị đàn thú quần công, gã ta buộc phải vọt khỏi vòng vây, lao ra bên ngoài.
Gã bị ba con hung thú đuổi theo, vây g·iết không bỏ.
Thừa Càn chạy được một đoạn thì giật mình, biết là đã cách xa trận doanh rồi. Vừa định quay lại, trước mặt gã ta xuất hiện ba con Mão Nguyệt Túc tam giai.
Gã lùi hai bước thủ thế, bàn tay nắm chặt trường thương, mồ hôi chảy lạnh ướt áo.
Ba con hung thú chia ra ba hướng, từ từ áp sát.
Thừa Càn tiến không được mà lùi không xong, gã cắn răng vung lên trường thương, quét tới một đường.
Tiếng thét hòa cùng hung thú, vang lên trong đêm.
Qua nửa chén trà, thương thế trên thân Thừa Càn chồng chất. Máu tươi lấm tấm chảy qua kẽ tay, tí tách rơi xuống.
Trước mặt gã, hai con hung thú nằm đó, hơi thở thoi thóp. Cơ thể giật giật, bốn con ngươi mở lớn trợn trừng. Trong ánh mắt kia, tràn đầy tuyệt vọng…
Thừa Càn cầm trường thương thủ thế, trước mặt gã vẫn còn một con Mão Nguyệt Túc gầm gừ tiến đến.
"Không ổn, phải mau chóng quay lại. Tập hợp cùng mọi người, mới mong thoát khỏi cảnh này…!"
Thừa Càn tự nhủ, linh nguyên trong người gã đã hao hết hai phần ba.
Nếu mà chiến đấu thêm với nó, chỉ sợ gặp cảnh trâu c·hết bò cũng hết hơi.
Bỗng ánh mắt ông ta liếc tới nơi sau con thú…. Cách nó một khoảng, thân ảnh màu đen từ lúc nào lặng lẽ xuất hiện.
Nhìn cảnh này, Thừa Càn vui mừng. Cùng là lúc đó, Mão Nguyệt Túc giật mình quay lại, nhe nanh cảnh giác.
Thân ảnh bóng đen kia từ từ bước ra, người này là một nam tử, toàn thân phá ra khí tức âm lệ. Thấy được gã tới, Thừa Càn hồ hởi cười:
"Thì ra là Hồn Phi đạo hữu, hôm nay có ngươi xuất thủ, tại hạ cảm kích!"
Hồn Phi không trả lời, bàn tay tỏa ra từng dòng âm khí, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mão Nguyệt Túc, bước đi trầm lặng.
Cùng lúc đó, bên tai hai người vun v·út tiếng gió quét tới.
Thừa Càn chỉ kịp ngửa đầu ngước nhìn, đã thấy hơn trăm đạo thanh kiếm phóng xuống.
Mão Nguyệt Túc thấy đoàn kiếm v·út đến, liền lanh lẹ di chuyển, nhảy vội lên cao. Nhưng là, trăm đạo kiếm bay đến như thác lũ, chặn ngang đường đi của hung thú.
Thế kiếm vun v·út lao đi, Mão Nguyệt Túc càng tránh càng hoảng. Cuối cùng vẫn chạy không thoát, bị gần năm chục thanh kiếm cắm xuống, kết thành cầu lớn, vây chặt nó ở bên trong.
Mão Nguyệt Túc gầm rú, hai chân trước vung lên, ý định phá tan lồng kiếm.
Có điều lồng kiếm phảng phất liên kết mãnh liệt, khó mà phá được.
Thừa Càn kinh hãi trong lòng, đây là kiếm trận.
Vừa nhận ra, bên tai ông ta vang lên giọng một thiếu nữ thanh trần thoát tục.
"Hi Hi….!"
Nương theo tiếng cười bá mị, bóng dáng một người xuất hiện ngay cạnh ông ta.
Nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, tay cầm tẩu thuốc. Bàn chân ngọc uyển chuyển bước đi, dáng người mỹ lệ uốn éo, khiến gã vô thức nuốt nước miếng.
"Khúc khích… đã làm Thừa phó thủ lĩnh kinh sợ rồi!"
Tiếng nàng ta như oanh yến, líu lo bên tai. Thừa Càn đê mê, hai mắt lim dim. Ông ta âm thầm hít sâu một hơi, muốn thưởng thức hương thơm mĩ vị kia lâu thêm một chút…
Hương vị nồng làn chảy sâu vào huyết quản, Thừa Càn hưởng thụ, quên đi cảm giác đau đớn ngoài da.
Đến khi người ta đi qua trước mặt, ông ta mới tỉnh táo, chắp tay cúi người đáp:
"Đa tạ Kinh Vũ cô nương giúp đỡ, đa tạ hai vị tương trợ….!"
Chỉ là gã cúi đầu chưa nói hết, hai mắt đã mở lớn. Gã nhìn thấy rõ, một mũi kiếm từ mi tâm của mình chui ra, cứ thế cắm thẳng xuống đất.
Tư thế của của gã từ cúi thành quỳ, bị thanh kiếm dài ba thước xuyên thẳng qua đầu, ghim chặt xuống đất. Thần hồn của gã bị giữ lại, không thể xuất não ra ngoài.
Ông ta cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến, choáng váng cả đầu óc.
Những giây cuối cùng trong cuộc đời, Thừa Càn chỉ biết lại có thêm một kẻ khác tiến đến. Sau đó, hai mắt ông ta vô hồn, động tác ngưng trệ.
Hồn Phi vừa thấy kẻ nọ hiện ra, trên tay gã cầm một tấm ẩn phù cấp 3. Từng mảnh phù văn đang tiêu tán, hóa thành tro tàn.
Nhất thời, Hồn Phi âm lạnh mở lời:
"Thẩm Lãng, đã nói không được phá hủy hồn phách, có như vậy luyện chế Thi Cương, chất lượng mới thật vẹn toàn!"
Thẩm Lãng không liếc tới Hồn Phi, hắn đi tới trước người Thừa Càn, bàn tay nắm lấy thanh kiếm từ từ rút ra.
Thanh kiếm vừa rút ra, ngay ở mũi kiếm còn vương lại một chút hồn phách, giống như một làn khói xanh bồng bềnh, phiêu phiêu chưa tan…
Khi này, Thẩm Lãng mới nhìn Hồn Phi, lạnh nhạt mở lời:
"Kẻ này nếu không trúng phải mê hương của Kinh Vũ, đừng nói là g·iết c·hết. Muốn ám toán cũng khó, ngươi có giỏi thì lần sau ra tay một mình đi!"
Từ người Hồn Phi tỏa ra khí lãng âm hồn, xung quanh cây cối ủ rũ, nhanh chóng héo úa…
Thấy vậy, Kinh Vũ khúc khích cười, nàng ta đứng ở giữa hai người, khuyên giải cất lời:
"Đây chỉ là chuyện nhỏ, hai ngươi cũng đừng có vì đó mà xích mích!"
Kinh Vũ lại nhìn Hồn Phi nói:
"Thời gian còn lại, chúng ta tranh thủ thu gom một vòng, ngươi cũng tự đi làm việc của mình đi!"
Kinh Vũ nói xong, nàng ta yểu điệu từng bước tiến đến nơi con thú bị giam.
Cảm nhận được nguy hiểm, Mão Nguyệt Túc càng cố dùng móng vuốt, phá đi lồng kiếm. Cuối cùng bất lực, con thú ngửa cổ gầm lên một tiếng lớn, âm thanh thê lương quanh quẩn, vang đi thật xa.
"Đừng kêu nữa, sớm thôi ngươi sẽ cảm thấy thật vinh dự, khi làm thú nô cho ta!"
Kinh Vũ cười nhạt, bàn tay nàng ta vung lên. Từ hai bàn tay bay ra bốn làn khói hồng, cứ thế tiến nhập qua khe hẹp, quấn lấy thân thể con thú.
Mão Nguyệt Túc giẫy giụa kịch liệt, tiếng gào thảm thiết vang lên. Nhưng qua hồi lâu, cổ họng như bị bóp, tiếng kêu của nó nghẹn dần rồi tắt lịm…
….