Chương 83: Liên tục tập kích!
Mỗi một trận chiến qua đi, sẽ để lại tài nguyên cho người còn sống. Đây chính là ý nghĩa của c·hiến t·ranh, cho dù là loại chiến gì chăng nữa, điều này vẫn không thay đổi!
Nhìn tài liệu pháp khí phi hành, Lôi Minh không có hứng thú. Hắn tranh thủ thời gian, lấy ra vài miếng linh thạch hấp thu.
Lôi Minh không b·ị t·hương quá nặng, bù lại hắn tổn hao đến năm phần linh nguyên. Nếu hiện tại gặp tới một bầy khác mữa, ắt phải c·hết không thể nghi ngờ.
Đây là điểm yếu chí mạng của tu giả tư chất thấp, bọn họ buộc phải cân nhắc bù trừ khi chiến đấu. Nhất là một trận quần chiến, càng cần phải giữ lại phòng bị.
Lôi Minh hăng hái như vậy, đúng là một tên dở hơi trong mắt kẻ khác.
Sau nửa nén nhang, năm đầu Truy Vân Tước Tích chao lượn dưới tầng trời thấp, thuận lợi vỗ cánh bay đi.
Trường Khôn đứng trên lưng một con Tước Tích, bắt đầu kiểm kê quân số.
Trong trận chém g·iết lần này, đàn hung thú c·hết tới bảy phần. Tu giả toàn đội thiệt hại không nhỏ, c·hết gần bốn phần.
Ngoại trừ một gã tán tu Tam Liên m·ất t·ích, còn lại đa số là Nhất Liên, Nhị Liên c·hết tới sáu người.
Năm mươi hai người đi ra, hiện tại chỉ còn ba mươi bảy người còn sống. Trong đó, hơn một nửa b·ị t·hương, mười kẻ nguy tới tính mạng.
Nhạc Linh đi qua từng người, mở lời hỏi thăm sức khỏe. Trong số tu giả t·ử n·ạn, thủ vệ Tứ Hải đoàn đội của các nàng, c·hết mất ba người.
Khác với tán tu xung quanh, bọn họ chiến đấu rời rạc, không có đoàn kết nhất định. Đám người binh đoàn này thường xuyên trải qua rèn luyện, ăn ý phối hợp. Chiến lực có thể dùng lượng bù chất, hỗ trợ bài bản.
"Hiện tại thì đúng như ý ngươi rồi đấy, tên miệng quạ!"
Nhạc Linh đi qua người Lôi Minh, buông lại một câu trách mắng.
Hắn cười gượng gạo mấy tiếng, phản kháng yếu ớt:
"Có lẽ là tình cờ mà thôi, ha ha…!"
"Hừm…. Tốt nhất để đề phòng hung hiểm, ngươi nên cố gắng hồi phục đi. Lần sau, có thể không may mắn vậy đậu…!"
Tuy rằng hời hợt nói, nhưng là ngữ khí Nhạc Linh nghiêm túc. Làm cái nghề này, tối kị nhất chính là nói lời không hay.
Lôi Minh gật đầu, không chút nào ngơ ngác khó hiểu. Cùng một câu chuyện, hôm qua vui vẻ, hôm nay giận hờn. Phụ nữ chính là như thế, sáng nắng chiều mưa sao... hắn có như thế đâu?
Đằng trước, đi qua mỗi người, Nhạc Linh đều để lại một viên đan dược. Dù rằng không đáng mấy xu, nhưng kiểu quan tâm khách hàng này, rất tốt cho quảng bá về sau.
Mỗi một lần đi qua Thâm Uyên, chắc chắn là một lần sinh tử, không có lần nào dễ dàng. Gần nhất lần trước, còn c·hết tới hơn hai chục mạng.
Trời dần về đêm, trăng treo đỉnh đầu, phương xa, áng mây lững thững phiêu dạt.
Trăng thanh gió mát nhớ cố hương
Chẳng qua nơi đó có người thương
Giờ này phương kia liệu có nhớ
Hay đã cùng ai ở trên giường….
Đoàn người dừng chân nghỉ lại qua đêm, bốn góc vắng lặng, cây cối thưa thớt. Xung quanh trăm trượng đều đặt pháo khí, đề phòng hung thú bất ngờ tập kích.
Lôi Minh ngồi trong góc lều bạt, toàn thân bao phủ một tầng quang tráo.
Thương thế hắn đã đỡ phần nào, có điều lượng linh nguyên trong đan cầu chưa đủ, chỉ đạt tới năm phần.
Tu giả tư chất càng cao, kinh mạch sẽ lớn, hấp thu linh khí nhanh hơn. Tu giả tư chất thấp, thời gian tu hành đã chậm lại tốn nhiều hơn.
Cỗ thân thể này chỉ là Hoàng phẩm, lượng linh nguyên trong đan cầu cao nhất chỉ đạt sáu phần. Đã vậy để tăng tiến cảnh giới, lại còn dùng đến bí pháp ma đạo trùng kích.
Cho nên tuổi tác Lôi Minh chưa lớn, cảnh giới đã đạt xấp xỉ thiên tài.
Nhưng đổi lại, đường tương lai càng thêm hạn hẹp, chắc chắn sau này không thể đạt tới Tứ Liên cao giai.
Vừa hay, Lôi Minh b·ị t·hương, biến chứng liền bắt đầu hiển lộ.
Khả năng khôi phục chập chạp, hắn phải dùng tới đan dược cấp tứ phẩm, mới miễn cưỡng an ổn phần nào.
"Ngươi có nghĩ, đây là do người ta cố ý gọi đến hay không?"
Cửu Dực Yêu Tôn treo ngược ở bên, hai cánh khép lại, ánh mắt lim dim, mở lời truyền âm.
Lôi Minh đình chỉ tu luyện, hắn thở ra một ngụm uế khí. Vươn vai mấy cái, hắn có thể liệu ra bản thân khôi phục được tám phần mười rồi.
Lúc này gãi gãi cái cằm, Lôi Minh nhìn tới quanh lều bạt. Hơn mười người như một, lặng lẽ khoanh chân điều tức. Hắn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
"Ngươi cứ đa nghi, gì có kẻ nào ngu ngốc làm như vậy!"
Cửu Dực Yêu Tôn chép miệng không nói nữa, quả thật nếu không phải đã đề phòng, quan sát Lôi Minh thật kỹ. Nó ắt sẽ nghĩ, lần này biết đâu lại do tên khốn bày trò thì sao.
Nhưng đâu đó trong lòng nó vẫn dâng lên cảm giác, phải cảnh giác với con người này.
"Tự thái độ đến mà suy đoán, rõ ràng kẻ khốn này có biết gì đó mà bổn tôn không biết. Hoặc là, hắn đã có kế sách ứng phó rồi!" Cửu Dực Yêu Tôn thầm tính toán trong lòng, đến cùng là gì đây…
Bỗng một bên tai nó giật giật, hai mắt lập tức mở lớn, truyền âm cho Lôi Minh:
"Có hung thú đến!"
Cửu Dực Yêu Tôn vừa nói, bên ngoài một tiếng uỳnh vang lên. Tiếp theo sau đó, là giọng thét lớn của Trường Khôn, vang khắp quanh doanh địa:
"Có hung thú tập kích, mọi người đề phòng chiến đấu!"
Lôi Minh đi ra, hắn đã thấy lều vải đằng trước b·ốc c·háy. Hơn bảy tám thân ảnh cấp tốc vọt ra, trên thân ngọn lửa còn đang thiêu đốt.
Lôi Minh liếc quanh bốn phía, hắn thấy rất nhiều cặp lam quang lập lòe trong đêm. Tới khi tiến đến gần hơn, thân thể ẩn hiện trong ánh lửa, vài tu giả nhận ra, sắc mặt trắng bệch.
Grao…
Thân thể bọn nó rất nhỏ, cao chưa tới một thước, mặt hổ thân báo. Bàn chân ba ngón, ngoe ra móng vuốt hình bán nguyệt, phản chiếu sắc xanh đặc trưng.
Lương theo tiếng gầm, cả đàn dồn dập t·ấn c·ông. Thân hình bọn chúng nhỏ bé, linh hoạt dị thường. Vừa có thể leo trèo như khỉ, lại chạy nhanh như báo.
Một đòn vừa tung ra, ba cái móng hình bán nguyệt cào đến con mồi, rách toác một đường. Móng vuốt như móc câu, đâm xuyên qua máu thịt, mắc chặt ở trong xương.
Một con kéo lấy tên tu giả xui xẻo chạy đi, tiếng hét của gã vang lên thất thanh. Bóng dáng gã vừa khuất sau ánh lửa, tiếng thét khô khốc vang vọng rồi im bặt.
Tu giả trong trận doanh nhìn đến, lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, tim đập rộn rã, hai tay cầm đao run rẩy…
Cùng là chiến đấu, nhưng cảm giác trở thành con mồi, luôn tạo cho người ta áp lực cực lớn, sinh tử cận kề.
Trường Khôn không hoảng, ông ta đứng đầu trận doanh hô to tập hợp. Hơn mười thủ vệ theo chân ông ta, đột phá vòng vây.
Trong bầy hung thú này, nhất định là có thú vương. Chỉ cần g·iết được nó trước, sẽ không quá lo ngại về sau.
Hơn mười người một đường đi ra, ánh kiếm sáng loáng v·út đi. Mấy con hung thú không kịp trở tay, b·ị c·hém bay đầu. Máu tươi từ cổ chảy ra, phun xối xả…
Ông ta giở ra thủ đoạn trinh sát, hai mắt lập lòe tinh mang. Nhìn khắp bốn phía, Trường Khôn thấy thật nhiều hung thú, núc nhúc mò đến.
Nhưng là ông ta tìm hoài không thấy, trong bầy cao nhất chỉ là tâm cấp trung giai cảnh. Bỗng, Trường Khôn cảm thấy như có thứ gì lặng lẽ đang đến, rình rập quanh đây.
Trên không trung màn đêm yên tĩnh, đột nhiên có ánh sáng lập lòe. Trường Khôn vừa nhìn thấy, gã vội vàng hét lớn:
"Là… là Mão Liệt Túc Nga. Khốn kiếp, toàn đội chú ý đề phòng cả trên không!"
Nhưng là, nương theo tiếng thét của ông ta, hiện đã không kịp rồi.
Ánh sáng lập lòe, dần dần tỏa phát tinh quang. Một điểm sáng nhỏ biến lớn, to hơn nắm tay. Xung quanh quang cầu, điện mang tí tách chớp giật, nhảy múa không thôi.
Ánh sáng hiện rõ trong đêm, trước quả cầu nhỏ, một con hung thú gầm gừ há miệng.
Mão Liệt Túc Nga rú lên một tiếng vang trời, nó hung hăng đẩy quả cầu điện mang bay đi.
...