Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 82: Nói trước bước không qua!




Chương 82: Nói trước bước không qua!

Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy tên khốn này hình như nghĩ ra cái chủ ý đó, con mắt nó híp lại.

Trước đó, đương nhiên Cửu Dực Yêu Tôn nghe được một chút đoạn hội thoại của ba người kia. Nó làm khó cho Lôi Minh vài lần, mục đích chẳng phải là để lập uy sao.

Phải biết, đây là địa bàn nhân loại. Một con thú hoang như nó, rất khó năn lộn, cải biến vận mệnh. Hiện tại đã bớt khó khăn, khi đôi bên đã kết khế ước tạm thời.

Nghĩ đi nghĩ lại, sao không lợi dụng cái khế ước đó một chút chớ. Nhưng bản thân chỉ là thú loài, bắt buộc phải để hắn kiêng dè mới dễ lợi dụng.

Lôi Minh càng gặp nhiều khó khăn, lúc ấy nó sẽ ra tay trợ giúp nhiều hơn. Về lâu về dài, Lôi Minh sẽ càng phụ thuộc vào nó.

Cửu Dực Yêu Tôn nắm quyền chủ động trong tay, nó sẽ làm chủ cuộc chơi, con đường sau này dễ dàng quật khởi.

Nào ngờ… tên này hình như đã nhìn ra ý đồ của nó, không chịu mắc bẫy thì phải.

Giờ khắc này thấy Lôi Minh không màng mới mình, Cửu Dực Yêu Tôn hết cách, nóng nảy truyền âm:

"Này tiểu tử, tuy rằng hai ta không ưa gì nhau. Nhưng một bên có chuyện, bên kia cũng bất lợi, đó là điều khỏi bàn cãi. Vì thế ta đề nghị, chúng ta hợp tác một chút!"

Lôi Minh liếc mắt, liền hỏi:

"Hợp tác thế nào?"

"Ta sẽ trợ giúp ngươi làm một vài sự tình trong khả năng, tất nhiên đổi lại, bản thân ngươi cũng vậy. Nếu đoạt được lợi ích, chúng ta dựa vào lực xuất thủ hơn mà phân chia. Thế nào?"

Lôi Minh phất phất tay, nói ngay:

"Không có hứng, dù sao không có ngươi hỗ trợ thì cũng chẳng mấy thiệt hại. Ngược lại, không có ta hỗ trợ, đợi khi tiến vào phạm vi Thương Thành, xem ngươi sống c·hết ra sao!"

Cửu Dực Yêu Tôn nắm chặt hai móng vuốt, kiềm phát tức giận. Hai mắt nó tỏa ra hung uy, đáp:

"Nếu như ta đảm bảo, các ngươi không thể tới được bên kia Thương Thành nào đó thì sao? He he… đừng trách ta không báo trước, chỗ này còn chưa phải chân chính địa bàn của nhân loại. Hơn nữa, ta sẽ phanh cái tội trạng của ngươi ra để mọi người cùng biết…"

Cửu Dực Yêu Tôn nói lời chưa dứt, Lôi Minh đã bịt cái mồm nó lại, cười hắc hắc nói:



"Ngươi cứ thử làm đi, đến lúc đó xem ai thiệt thòi. Đừng quên, lúc trước là ai đã giải cứu ngươi!"

Nói đoạn, Lôi Minh liếc tới đó, cười đáp:

"Chẳng qua nể cái khế ước kia, hợp tác cũng là chuyện có khả năng. Ta bảy ngươi ba, không chịu thì thôi!"

"Bảy ba? Đồ cầm thú, lời này ngươi cũng thốt được ra sao? Có tin ta phá luôn khế ước hay không…!"

Hai người lườm nhau, nhe nanh múa vuốt hầm hừ, bộ dáng muốn đánh lộn.

Bỗng lúc này, một thanh âm xao xuyến của nữ từ, dịu dàng vang đến:

"Hai người các ngươi lại gây sự nữa đấy à? Ta nhìn cũng thấy thú vị ghê!"

Người đến không ai khác, đúng là Nhạc Linh. Trước ấy được Trường Khôn truyền âm, vài ngày qua Nhạc Linh mon men đến làm quen với Lôi Minh.

Đôi bên qua lại mấy lời, tựa như đã quen từ kiếp trước, nhanh chóng rôm rả nói chuyện.

Thấy Nhạc Linh đi tới, Lôi Minh thu lại bộ dáng, truyền âm lời cuối cho nó:

"Được rồi, đôi bên cùng hợp tác. Đến lúc đó có đồ vật, ai xuất thủ nhiều thì sẽ nhận phần nhiều. Nhưng ta có điều kiện, ta phải được chọn trước. Ngươi không đồng ý, vậy thì quên đi!"

Truyền âm xong, Lôi Minh tung tăng đến chỗ Nhạc Linh. Bàn tay hắn nhéo nhéo gò má phúng phính của Cửu Dực Yêu Tôn, cười đáp:

"Linh đạo tỷ, ta và nó đang đùa nghịch với nhau ấy mà. Trên đường không gặp phải gì hung thú, có chút hơi buồn chán…!"

Nhạc Linh cười duyên, nàng biết hai người ký khế ước bản mệnh, cho nên không thể dùng lẽ chủ tớ bình thường nói chuyện.

Ban đầu nhìn thấy Cửu Dực Yêu Tôn, cấp bậc ngang ngửa Lôi Minh, nàng thật là phải mở to mắt nhìn.

Đừng nói là hắn, dù là Tứ Liên cao cường như Trường Khôn, vẫn chưa có nổi một con hung thú cấp 3 trung giai.

Từ đó, địa vị của hắn trong lòng hai người càng tăng, âm thầm đoán định, tên này có gia thế khủng bố phía sau.



Nhưng nghe được lời Lôi Minh đùa giỡn, nàng cười âm hiểm, bàn tay nhanh kéo tới tai hắn, mắng:

"Ngươi có phải là mong chúng ta gặp phải thật nhiều hung thú, rồi c·hết ở chỗ này mới vui đúng không?"

"Đau đau, đạo tỷ hiểu sai ý ta rồi. Ý ta là, ta chưa từng thấy đạo tỷ xuất thủ có bộ dáng thế nào, cho nên….!"

Đôi bên đùa nghịch vui vẻ, mặc cho Cửu Dực Yêu Tôn hậm hực nhìn lại.

Ngay từ đầu hắn đã có thể đáp ứng, vậy mà… tên khốn kiếp này, rõ ràng là rất thích trêu đùa kẻ khác. Nhưng thôi không sao, hắn đã đồng ý, nó cũng chẳng thèm đôi co.

Chuyện hợp tác đã thành, đây là tốt rồi, Cửu Dực Yêu Tôn truyền âm tới cho hắn một lời:

"Tiểu tử, cho ngươi biết trước một tin. Tới lúc đó, ta phải được phần hơn…!"

Lôi Minh đang vui đùa với Nhạc Linh, bề ngoài không mấy chú ý. Nhưng là, lời truyền âm của Cửu Dực Yêu Tôn có chút hay ho.

Thời gian rất nhanh trôi đi, mọi người lại tiếp tục hành trình lên đường. Năm đầu Tước Tích bay lên, nhằm thẳng hướng đông mà bay.

Trải qua thêm nửa ngày, bây giờ trời đã dần về cuối ngày.

Chớm đông, từng cơn gió heo may thổi qua, mang theo cơn hơi lạnh. Phương xa sau lưng chân trời đỏ rực, áng mây chiều hững hờ trôi xa.

Đột nhiên, Trường Khôn thét lớn:

"Mọi người chú ý, phía sau có hung thú tập kích!"

Mọi người nhốn nháo đứng lên, cặp mắt hướng lại về sau. Rất nhiều người hít hơi khí lạnh, đầu lưỡi tê dần.

Nơi xa xa, một đàn lớn hung thú bay đến, đen cả góc rừng.

Trường Khôn cấp tốc quát lớn, đánh nhau trên không trung bất lợi. Ông ta lệnh cho năm đầu Tước Tích hạ xuống, mọi người dựa vào cây cối để thủ thế.

"Mọi người hay chung tay đoàn kết, cảnh giới cao lên trước, thấp hơn ở sau. Cố gắng giữ vững trận địa, đừng để lạc nhau!"



Trường Khôn có kinh nghiệm bề dầy, ông ta ngạc nhiên rất nhiều. Đàn hung thú này đột ngột xuất hiện, chắc hẳn có dị tượng phía sau. Hi vọng là, trong bầy không có thú vương.

Vừa nghĩ tới đây, một ngọn giáo dài phóng sượt qua người ông ta, bay thẳng tới ngực một gã thanh niên.

Gã nam tử xấu số quỳ mọp trên đất, hai mắt mở lớn. Từng dòng máu đỏ chày ra, xuôi theo ngọn giáo tí tách chảy xuống.

"Cẩn thận!"

Gã vừa thét xong, một loạt hung thú lao lên, nhanh như mưa đá, oanh tạc trận địa.

Lôi Minh ở trong đám người, hắn rút ra song kiếm. Trước mắt hắn là một đàn Bách Điểu Nhân, nhiều tới mấy chục, lao đến ầm ầm.

Từng con vung lên ngọn giáo đánh tới, đôi cách phía sau vỗ tan thân cây, trận địa nhất thời hỗn loạn.

Trường Khôn ở trong đám hỗn chiến lao ra, ông ta cùng với Thừa Càn phó tướng, phối hợp tạo thành song sát. Hai người đi tới đâu, chém g·iết hung mãnh tới đó.

Đàn thú này quy mô tuy lớn, nhưng hung thú mạnh nhất chỉ có tam giai. Qua vơn bất ngờ, ông ta lấy lại phong thái cường giả rất nhanh, nhằm đám đầu đàn g·iết tới.

Đàn hung thú mất đi phương hướng, dần dần r·ối l·oạn, nhiều con bắt đầu bỏ chạy tứ tán.

Đương thời khắc này, một tiếng đàn thánh thót vang lên, vọng tới mấy dặm.

Nghe được tiếng đàn, tâm chí rất nhiều người thanh tỉnh, bình tĩnh trở lại. Thì ra, Nhạc Linh dùng cầm gảy đến, hỗ trợ đồng đội.

Qua nửa giờ sau, đàn Bách Điểu Nhân đã rời đi. Trên mặt đất ngổn ngang xác thú, lẫn lộn xác người.

Rất nhiều tu giả b·ị t·hương, ngồi la liệt gấp gáp trên đất. Trường Khôn điểm lại quân số, ông ta phân phó người thu dọn chiến lợi phẩm, mặt khác hô lớn:

"Mọi người, nơi này tràn ngập máu tanh, rất nhanh đám hung thú gần đây sẽ chạy đến. Chúng ta mau chóng tập hợp, qua nửa nén nhang nữa bắt buộc phải rời đi!"

Lôi Minh ngồi ở cách đó không xa, hắn ngó tới xác một con thú.

Bách Điểu Nhân, thân cao bảy thước, bộ dáng nhân hình, đằng sau cánh lớn như Ưng. Hai tay cầm thanh giáo dài, làm từ ngọc thạch, uy lực bén nhọn.

Bọn chúng thường săn g·iết hung thú theo bầy đàn, thức ăn chủ yếu là loài Yêu Mãng to lớn.

Tu giả săn g·iết được nó, thân thể không mấy tác dụng. Nhưng mà đôi cánh kia, chính là tài liệu luyện chế pháp khí phi hành rất tốt.