Chương 81: Vận mệnh do người tự tạo, hay thượng thiên vốn đã an bài?
Chương 81: Vận mệnh do người tạo, hay thượng thiên vốn định an bài?
Hơn mười ngày đi qua, đoàn người lặng lẽ tiến nhập Vạn Minh Thâm Uyên càng sâu. Nơi này, cũng là một trong thập đại sơn minh Á Vực, xếp hạng chót bảng.
Dãy núi xuôi dọc phương nam thẳng tiến, trùng trùng điệp điệp. Bên dưới từng mảng cồn cát trắng xóa xuất hiện, giống như một xa mạc giữa dãy núi bạt ngàn.
Đi thêm hơn trăm dặm đường, đã thấy phương xa màu xanh của núi rừng xuất hiện. Ngàn vạn đại thụ cao chót vót, sừng sững hiên ngang trước gió. Trải qua năm tháng tuế nguyệt, trên thân đều phủ một lớp rêu phong niên đại.
Qua thêm một khoảng, bên dưới xuất hiện một dãy bình nguyên trải bạt ngàn, cây cối trở nên thưa thớt, vắng bóng dã thú.
Hơn bốn chục nhân mạng dừng chân, để cho đám Truy Vân Tước Tích nghỉ ngơi lấy sức.
Theo lời Trường Khôn, đã đi được hơn phần quãng đường rồi. Chỉ cần một đoạn nữa đi qua Hoành Sơn dải núi, như vậy đã có thể nói an toàn tuyệt đối.
Lần này vừa xuất hành đã xảy ra rắc rối, tưởng là không mấy thuận lợi, vậy mà thuận lợi không tưởng.
Trường Khôn ngồi giữa đám người, cất lời hàn huyên, ôn lại cố sự năm xưa.
Thì ra, ông ta từng là gia chủ một phương. Sau cùng nội bộ lục đục, chiến sự liên miên. Trường Khôn không nỡ nhìn cảnh tộc nhân tương tàn, ông ta chấp nhận rời đi.
Lôi Minh bấy giờ tò mò hỏi đến một câu, với chiến lực của ông ta, không khó để đầu nhập Vạn Minh Hiên. Cớ sao…
Trường Khôn cười rằng mà đáp:
"Ta cố lắm mới dứt ra khỏi tranh đấu quyền lực, hiện tại bảo đến Vạn Minh Hiên làm trưởng lão khác họ. So với lúc trước, nào có khác gì đâu. Công việc hiện tại, ta lại cảm thấy thích hợp hơn, không lo nghĩ quá nhiều. Chỉ cần không gặp hung hiểm, nói chung cũng nhàn!"
Lời ông ta nói ra, chỉ có vài người đứng tuổi là gật đầu tán đồng.
Khi mà tuổi tác đã cao, cảnh giới không thể tiến bước. Tu giả khi ấy sẽ không còn mặn mà với tiên đạo, mà dần bắt đầu thích hưởng thú vui.
Người thì thích hoàn tất những việc, lúc trẻ còn dang dở. Kẻ thì lại thích sa đọa nhân gian, hưởng thụ dục lạc.
Từng người dựa vào thực lực của mình, đều sẽ đạt được mục tiêu tương ứng. Con đường tiên đạo có gian nan hay không, còn tùy vào chấp niệm của mỗi kẻ.
Mỗi người mỗi con đường, đi được bao xa, cần có nghị lực và trả giá tương ứng. Có một số người, vốn đã bỏ dở giữa chừng từ lâu. Có một số người, tới c·hết vẫn còn lưu luyến.
Lôi Minh rời bỏ chỗ ngồi, hắn đi đến nơi cách đó không xa, ánh mắt nhìn về phương trời vô định. Bàn tay với lấy một mầm trồi non trên cành, ngắm nhìn không thôi.
Vạn vật tuân theo quy tắc nhân quả, nhưng lại được trú định bởi số mệnh có sẵn.
Vậy sự cố gắng của ta, có thật sự là do ta đã cố gắng mà đạt được, hay đó chỉ là số mệnh an bài sắp đặt?
Hay rằng một trong hai cái kia, có một cái là giả, hoặc còn có gì đó mà ta chưa biết?
Lôi Minh phất tay áo, cái gì khó quá thì bỏ qua. Bước chân rời đi tới bụi rậm nơi xa, hắn muốn giải quyết nỗi buồn.
Từ khi chuyển nữ thành nam, một số đan dược ức chế sự tình kia, đã không cần phải phục dụng hàng tháng nữa rồi. Không cần trang điểm, yểu điệu thục nữ gì đó, có hơi không quen nhưng mà trải nghiệm thú vị ra phết.
Giải quyết xong xuôi, Lôi Minh vươn vai vui vẻ đi ra. Thân thể nam nhân, cũng thật có nhiều cái mới mẻ hay ho.
Hắn lại tò mò nhìn xuống đũng quần của mình mà thầm nghĩ, không biết cái cảm giác khoái cảm của nam nhân thì khác với nữ nhân như thế nào nhỉ?
Lôi Minh gãi cằm ngẫm nghĩ, có lẽ đợi khi nào đến Vạn Minh Thương Thành, phải đi Vạn Hoa Lầu một phen mới được!
"Cái thứ đó của ngươi cũng quá ngắn đi, nhớ lại năm xưa…!"
Cửu Dực Yêu Tôn ngự trên vai trái của Lôi Minh buông lời chễ giễu.
Hung thú sau khi đạt tới cấp 5, hoàn toàn có thể thay hình đổi dạng, hóa thành nhân hình.
Cửu Dực Yêu Tôn thầm nhớ lại phong quang năm nào, đầu dựa đùi mỹ nhân, tay vung năm ngón, chém gió thành thần.
Nào biết, Lôi Minh vỗ vỗ đũng quần, lại nói:
"Cái thứ đồ chơi này muốn lớn cũng dễ thôi, sau này có dịp luyện tới một viên Cự Dương đan, chẳng phải là giải quyết được vấn đề hay sao? Còn muốn trải qua giai vị lâu hơn, làm thêm một viên Phong Tình đan là xong. Đây chẳng phải là đồ chơi tốt, cho mấy lão già "về hưu" kia sao?"
Hai lời của Lôi Minh triệt để phá vỡ nội tâm Cửu Dực Yêu Tôn, quả nhiên người chơi thì không gì không biết.
Phải chơi phải biết, phải trải qua mới thấm nhuần đạo lý, để mà còn giảng giải cho người ta chứ.
Bội phục!
Ngẫm được lời đạo lý này, Cửu Dực Yêu Tôn thầm than thở, bản thân đã bị nhốt quá lâu, thua kém thời đại mất rồi. Bỗng, tai nó giật giật, liền nói:
"Nơi xa có tiếng người, hình như còn có cả tiếng hung thú!"
Lôi Minh lườm nó nghi ngờ hỏi:
"Phải không đấy, nghe trộm người khác nói chuyện là không tốt đâu!"
Lôi Minh rón rén bước về hướng Cửu Dực Yêu Tôn chỉ tay, đôi chân nhẹ nhàng thanh thoát. Tới khi cách bọn họ còn gần trăm trượng, hắn đột nhiên dừng lại.
Tuy rằng thính lực không thể so sánh cùng con dơi này, chẳng qua ở khoảng cách này, đã có thể thấy loáng thoáng bóng dáng ba người.
Kẻ đầu tiên là gã nam nhân, tuổi chừng trên dưới ba mươi, y phục xa hoa. Người này toát lên khí chất bình phàm, bàn tay cầm một thanh kiếm đen.
Kẻ thứ hai cũng là nam nhân, thân cao bốn thước có dư. Khuôn mặt người này âm lãnh, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn. Từ thân thể gã có thể cảm thấy được, khí tức khiến người ta không muốn tiếp xúc.
Ngay từ khi bắt đầu khởi hành, Lôi Minh đã chú ý tới gã, nay gặp ở đây, hắn cố ý nhìn thêm gã một chút.
Kẻ cuối cùng là một nữ nhân, thân thể mảnh khảnh, ngũ quan đoan trang. Hai mắt phong tình, khóe miệng luôn nở nụ cười.
Khi Lôi Minh nhìn thấy, hắn chú ý nữ nhân nọ động tác như đang thôi miên con hung thú trước mặt nàng.
Con hung thú kia hai mắt đờ đẫn, tư thế phòng thủ dần dần thu lại.
Lôi Minh trông thấy cảnh này, lập tức quay người tiến về nơi tập kết. Cửu Dực Yêu Tôn trên vai, tỏ ra vài phần khen ngượi:
"Càng tiếp xúc với ngươi, ta lại thấy tuy ngươi khùng khùng điên điên, nhưng lại rất có giới hạn. Đặc biệt, cực kì mẫn cảm với nguy hiểm!"
Nếu khi nãy tiến thêm một đoạn, đám người kia chắc chắn sẽ phát giác ra. Xung quanh bọn họ, khí tức một số hung thú trinh sát mờ mờ ẩn hiện.
Lôi Minh cười nhạt, liếc nó một cái, không phủ nhận mà đáp:
"Ranh giới của kẻ điên và thiên tài rất mong manh, thật thú vị làm sao khi ta lại có cả hai thứ đó!"
Hắn lắc đầu cười, dùng hung thú trinh sát tuy lợi hại, nhưng trong hoàn cảnh cần giá·m s·át, hung thú lại rất dễ bại lộ khí tức. Ngược lại dùng dã thú vô hại, biết đâu sẽ khiến người ta mất đi cảnh giác.
Nói đoạn, hắn nhìn Cửu Dực Yêu Tôn, híp mắt truyền âm thăm hỏi:
"Hẳn là ngươi đã nghe được bọn chúng nói gì, nên mới cố ý dụ dỗ ta tới đó chứ gì? Đừng hòng hố ta một lần nữa, nói mau!"
Cửu Dực Yêu Tôn ngoài mặt tức giận, phản kháng truyền âm lại đáp:
"Ngươi nghĩ ai cũng khốn nạn như ngươi à? Đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, bổn tôn lại thèm làm loại chuyện đó sao?"
"Ta nhổ vào cái lòng dạ quân tử của ngươi! Đừng tưởng ta không biết, cái người nữ nhân kia là một thuần thú sư. Còn kẻ phát ra hàn khí bên cạnh, thật ra nói cho chính xác, phải là tử khí!"
Nghi ngờ thân phận kẻ này, khiến Lôi Minh mơ hồ nghĩ tới một loại sự tình.
Con đường giải trừ thiên địa phản trách gian nan, cần có một thân thể hoàn toàn mới thay thế.
Lôi Minh bước đầu lấy được pháp khí truyền thừa của Tô Mạt Nhược, bước tiếp theo sẽ là nằm ở Vạn Minh Thương Thành.
Có điều so sánh thời gian kiếp trước, so kiếp này vẫn còn chưa tới. Biết đâu kẻ này đi vô tình đi ngang qua thì sao…
Khoan…
Lôi Minh lại nghĩ, từ việc Tiêu Diêu Phái diệt vong sớm quá thời hạn. Vậy thì, chuyện này biết đâu cũng không theo quỹ tích, xảy ra sớm hơn thì sao.
Nghĩ như vậy, Lôi Minh cân nhắc thăm dò, khóe miệng dần mỉm cười.
Cửu Dực Yêu Tôn cảm thấy tên khốn này hình như nghĩ ra cái gì đó, con mắt nó híp lại, bĩu môi đáp:
"Vậy thì cũng chả nói lên điều gì, ta thấy ngươi mới là kẻ đáng nghi đấy!"
….