Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 80: Đường còn dài, niềm vui còn nhiều!




Chương 80: Đường còn dài, niềm vui còn nhiều!

"Là ta đốt đấy, rồi sao?"

Lời này rơi vào tai Quỷ Lưu, hai mắt gã lóe lên tinh mang, khóe miệng mím lại, hơi thở gấp gáp. Lần đầu tiên trong địa bàn nhà mình, lại có kẻ dám nói với gã lời như thế.

Kích động, gã thập phần kích động.

Không phải là tức giận, mà là phấn khích. Không chỉ gã, mấy chục đôi mắt khác nhìn lại, mồ hôi úa ra.

Lôi Minh thấy gã run rẩy hai tay thì tưởng gã sợ rồi, bèn phất tay hung hăng mắng:

"Ngươi nếu không có bằng chứng, vậy thì cút đi, đừng có cản đường ta!"

Lôi Minh vừa nói tới, Trường Khôn đã vội túm lưng áo giữ lại, nghiêm túc khuyên giải:

"Lôi lão đệ, không nể mặt miếu thì cũng phải nể mặt chùa. Ngươi đừng gây thêm rắc rối nữa…!"

Quỷ Lưu đứng trên đầu Phong Điểu Luân khục khặc cười, gã lẩm bẩm:

"Bằng chứng à? Người c·hết thì không cần bằng chứng!"

Nói đoạn, gã vung lên thanh đao, liên tiếp chém tới ba đoạn kiếm ảnh.

Lần này thì khác, trước đó bị Trường Khôn dùng lực tóm chặt lưng áo, Lôi Minh không tránh né được. Hắn thầm mắng cáo già một câu, bàn tay từ túi càn khôn rút ra hai cây chùy bổng.

Chùy này dài độ thước hai, đầu chùy một cục sắt lớn, vát đều tám cạnh. Cán chùy khảm nạm ngọc bích, toàn thân một màu màu đỏ tía.

Lôi Minh quán xuyến linh nguyên, tung ra ba đạo chùy ảnh.

Hai luồng giao phong v·a c·hạm, ầm ầm mấy tiếng rền vang, âm thanh vọng lại quanh quẩn.

Phá một chiêu này, Lôi Minh quay đến nói:

"Ngươi bỏ tay ra, để ta đến đấu với gã một trận, xem đứa nào c·hết trước!"



Không thể không nói, tính cách bốc đồng của Lôi Minh, đủ để khiến mọi người bái phục.

Nhưng mọi người phải công nhận, hắn có thực lực. Một chiêu kia vừa ra, không ít kẻ cảm nhận hơi thở Tam Liên trung giai rõ ràng.

Quỷ Lưu chỉ là Tam Liên mới tấn cấp, bên nào sống c·hết, kết quả đã quá rõ ràng rồi. Nhưng là, Trường Khôn có váng đầu ông ta mới không đi cản.

Lôi Minh chỉ là ngoại nhân, hắn ta đi rồi thì thôi. Còn gã Quỷ Lưu có mệnh hệ gì, đến lúc đó tên Hắc Hùng kia nào dễ để yên. Thấy vậy, gã bèn nói:

"Hai vị, mọi chuyện có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mỗi người nể mặt ta, dĩ hòa vi quý!"

Trường Khôn tỏa ra uy áp Tứ Liên sơ giai, khiến cho Lôi Minh đang nhao nhao muốn đánh, lập tức ngậm miệng cười duyên.

Về phần Quỷ Lưu, gã bị một chiêu kia chấn lui, loạng choạng mấy bước. Gã hơi chút chần chừ, không phải vì cảnh giới của đối phương cao hơn.

Là vì nhìn ở độ tuổi kia, lại có cảnh giới nọ, hắn chắc chắn không phải hạng tán tu bình thường. Nếu đằng sau hắn có thế lực, đây mới là vấn đề gã đang cân nhắc.

Trường Khôn ban đầu nghiêng về Quỷ Lưu, hiện tại ông ta ra mặt, cũng e là vì điểm này.

Bình thường ở nơi kín đáo thì khó nói, nhưng bốn phía ngoại nhân chú mục, cái này không thể giấu được.

Quỷ Lưu còn định lên tiếng, bên tai gã đã nghe lời truyền âm của Trường Khôn. Hai người âm thầm liếc nhau, bấy giờ Quỷ Lưu mới đáp:

"Hôm nay nể mặt Trường đạo huynh, tha cho ngươi một lần. Có điều lần sau gặp lại, sẽ không đơn giản như vậy đâu!"

Nói xong, gã thu lại trường kiếm. Phong Điểu Luân thét dài một tiếng, hai cánh vỗ mạnh, quay đầu v·út bay về Hắc Thác trấn.

Mắt thấy mọi sự đã xong, Trường Khôn dõng dạc mở lời trấn an mọi người. Ông ta giơ lên khẩu hiệu, năm đầu Truy Phong Vân Tước vỗ cánh bay đi.

"Lôi hiền đệ, không biết quý đại danh…!"

Mọi sự yên ổn, Trường Khôn ngồi lại bên người Lôi Minh, mở lời làm quen.



Lôi Minh gãi đầu gãi tai, cười tươi roi rói mà đáp:

"Không giấu gì Trường đạo huynh, tiểu đệ chỉ là người qua đường. Nhất thời nghe danh Vạn Bảo Thương Thành lộng lẫy xa hoa, kinh đô của hai trăm vạn dặm bên kia. Nên nhất thời nổi hứng, mới đến viếng thăm mà thôi!"

"Ha ha… ta hiểu, ta hiểu. Đã như vậy hiền đệ cứ yên tâm, một đường này chắc chắn bình an!"

"Hi vọng là vậy!"

Lôi Minh cười như không cười, thâm tình ý vị đáp.

Hỏi không ra tung tích người này, Trường Khôn nói thêm dăm câu rồi quay lại chỗ ngồi ban đầu. Ông ta ngẫm nghĩ một hồi, kẻ này tra không ra, vậy thì…

Nghĩ tới đây, ông ta nhìn đến Nhạc Linh đằng xa, miệng thầm mấp máy truyền âm mấy lời.

Lôi Minh không biết, hắn quay sang bắt chuyện với vài người bên cạnh. Hắn là người hướng ngoại, hơn nửa tháng ngồi yên một chỗ thì thật buồn chán.

Nhưng đáp lại hắn, cũng chỉ có mấy người thực lực yếu kém, không muốn đắc tội cường giả. Một số người khác thì lạnh nhạt im lặng, phảng phất như không nghe thấy gì.

"Ngươi không thể ngậm mồm lại được hay sao, phiền c·hết đi được!"

Từ trên người Lôi Minh, Cửu Dực Yêu Tôn bò ra. Nó ngồi ung dung trên vai hắn, lạnh nhạt truyền âm.

Truyền âm vốn chẳng phải pháp môn gì cao siêu, đó chỉ là dạng khi đạt cảnh giới tương ứng là có thể làm được.

Đối với lời khiếm nhã vừa rồi, Lôi Minh chẳng thèm để tâm. Hắn tóm lấy con thú trong tay, từ từ đưa đến trước mặt, cất lời gian xảo:

"Này con Dơi khốn nhà ngươi, đừng có giả bộ thanh cao trước mặt ta. Lại tưởng đây không biết gì sao? Chính mi là kẻ báo tin cho Tô Mục, để gã nhanh chóng chuồn đi. Sau đó lại để lại ký hiệu cho tên nhãi vừa nãy tìm đến. Ngươi phá hỏng kế của ta, có tin ta nướng ngươi lên ăn không?"

Cửu Dực Yêu Tôn nghe được lời này, nó ho khụ khụ hai tiếng, lấp liếm truyền âm:

"Là ta thấy thương cho cái tên đó, nên mới mủi lòng mà nhắc nhở!"

Nói đến đây, Cửu Dực Yêu Tôn lại gào lên. Nhe hai nanh vuốt, bộ dạng không ngán mà quát:

"Còn về ký hiệu gì, đừng có mà ngậm máu phun người. Không tin chúng ta quay lại đối chất, xem là tên nào làm ra!"



Miệng nói, Cửu Dực Yêu Tôn lại nghĩ tổ cha hắn.

Cái tên khốn này biết mình đang hố hắn, vậy mà lại dửng dưng như không thấy, phần này tâm trí…. quả thật âm hiểm.

"Bỏ đi, dù sao nhờ tên nhãi kia đến gây chuyện mà khiến ta nhận ra. Trong cái binh đoàn này, kẻ nào có thể làm thân được!"

Cửu Dực Yêu Tôn máy động, tim nó đập nhanh một nhịp, mơ hồ hỏi:

"Ngươi lại định làm gì, đừng có mà nghịch ngu, vui thôi chớ vui quá. Trong cái Thâm Uyên này, ẩn tàng rất nhiều hung thú bậc cao. Không có bọn họ chủ tọa, đừng mong đi qua dễ dàng!"

Lúc trước Cửu Dực Yêu b·ị t·hương khi giao chiến với Tử Yên, sau đó lại bị hung thú nhầm tưởng tranh đoạt địa bàn mà công chiến. Một phen thê thảm chật vật đủ đường, sau mới bị đám binh đoàn kia bắt nhốt.

Bởi vì có thù với Hùng Lang đội, nó mới định lợi dụng Lôi Minh.

Nào biết tên này lại có chiêu gắp lửa bỏ tay người. Tính cách tên khốn ấy cứ âm hiểm mà tỏ vẻ ngây thơ, nó đã dần thấu chân diện mục rồi.

Đến lúc này, hai mắt Yêu Tôn linh hoạt, truyền âm một lần nữa:

"Dù sao hiện tại ta và ngươi đều cột chung một thuyền, đôi bên buộc phải giúp đỡ lẫn nhau. Xem ngươi là kẻ có tài phú, trên người có đan dược gì thì đưa đây. Ta mạnh lên, sẽ có thể giúp ngươi nhiều hơn!"

Lôi Minh cười nhạt, hất hàm đáp:

"Giúp ngươi mạnh lên, lúc ấy đối với ta mà nói hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa chẳng phải ngươi luôn miệng xưng hô bản tôn sao, quên cái ý định đào mỏ ấy đi!"

Nói xong, Lôi Minh mỉm cười, tiếp lời dạy dỗ:

"Chỗ ta có một câu tâm đắc rất hay dành cho ngươi. Đó là có làm mới có ăn, không làm thì chỉ có…!"

Lôi Minh còn chưa nói hết câu, Cửu Dực Yêu Tôn trong tay hắn hai mắt bốc nộ hỏa, gào lớn:

"Bà mọe ngươi, bản tôn xé xác ngươi!"

Nói đoạn, Cửu Dực Yêu Tôn xoay người, nhanh chớp thoát khỏi bàn tay Lôi Minh. Thân hình chớp mắt vọt đến, tiện tay vung lên hai cự chảo, quạc thẳng mấy đường lên mặt Lôi Minh…

….