Chương 79: Là ta đốt đấy!
Lôi Minh nhìn trời quang mây tạnh, sáng sớm một dải thanh minh rực rỡ. Hắn đứng giữa quảng trường, vươn ra hai vai.
Bên cạnh hắn, có tới gần ba chục người. Bọn họ đều là khách nhân, cùng chuyến đi Vạn Bảo Thương Thành lần này.
Chờ thêm giây lát, nơi trong đại điện có ba người đi ra. Kẻ dẫn đầu là một gã trung niên, đầu đội kim quan, áo lụa đai ngọc. Ông ta là Trường Khôn, hội trưởng Tứ Hải đội.
Kẻ đi thứ hai là một nam tử gầy gò, làn da đen xạm nhợt nhạt. Bàn tay gã luôn đặt trên đai, nơi đó giắt tới một thanh chủy thủ.
Cuối cùng là một nữ nhân, thiếu nữ độ ngoài hai mươi, tú lệ xuân xanh. Trên vai nàng ta xuất hiện một con tắc kè, dài độ một gang.
Trường Khôn nhìn đám người bên dưới, gã cất cao giọng, âm thanh ồm ồm:
"Chư vị, tại hạ là đoàn trưởng, lần này đích thân hộ tống. Có điều chuyến đi này nhất định thập phần hung tai, nhưng chỉ cần tất cả chúng ta đồng lòng chung tay. Mỗi người vì nhau một chút, san sẻ gánh nặng, ta tin mọi gian khó đều có thể vượt qua!"
Trường Khôn vừa nói hết lời, bên dưới nhao nhao vỗ tay khen hay. Lôi Minh vỗ lên to nhất, lời ba xạo mà nói ra lẫm liệt như vậy, rất xứng đáng để hắn vỗ tay
"Chư vị, giới thiệu một chút. Lần này cùng đi, còn có hai vị phó thủ lĩnh. Vị này là Thừa Càn, tu vi Tam Liên đỉnh phong. Người bên trái ta là Nhạc Linh, đều thuộc Tam Liên đỉnh phong. Chuyến đi lần này dự kiến một tháng hành trình, chư vị cân nhắc chuẩn bị thật kỹ….!"
Trường Khôn nói tới đâu, bên dưới hai hàng hưởng ứng tới đó. Mặc kệ là ai, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ hướng cặp mắt lên, lia trên thân thể Nhạc Linh một vòng.
Nữ nhân này đậm nét xuân phong, lời nói nhu tình, đưa đẩy không ngừng. Quả bậc giai nhân, từng kinh qua không ít tình trường.
Lôi Minh gãi cằm đưa ra nhận xét, cùng là thân phận nữ lưu với nhau, cái nhìn sẽ chuẩn hơn rất nhiều.
Bên trên Trường Khôn còn nói tiếp một hồi, tới khi mặt trời ló rạng đằng đông, gã mới buông lời khởi hành. Vừa vung tay, hơn mười dàn pháo đỏ nổ vang, xác pháo rơi đầy mặt sân, mọi người phấn khởi.
Nương theo tiếng huýt dài của gã, trên trời cao, năm con hung thú to lớn xuất hiện hạ xuống. Khí lưu càn quét một đường, mọi người thi nhau lùi lại.
Có người nhận ra lai lịch, thì ra là năm con Truy Vân Tước Tích.
Thể hình của chúng to lớn, hai cánh dài gần ba chục thước. Cảnh giới nhị cấp cao giai, có thể chở hơn mươi người.
Dựa theo phân phó của bọn họ, Lôi Minh theo sau Nhạc Linh nhảy lên một con. Vừa ngồi, hắn đã cảm thấy lông vũ ấm áp mềm mại, đẹp không tì vết.
Trung bình một con Vân Tước sẽ có ba tên Tứ Hải đội đi theo, Lôi Minh ngồi gần sáu đồng bạn khác.
Chỗ hơi chật chội, vừa khoanh chân đã chạm tới nhau. Cảnh này thật bất đắc dĩ, mỗi tấc trên này một tấc tiền, ai lại không chịu tận dụng chứ.
Năm đầu hung thú theo lệnh hô của Trường Khôn, tung cánh khởi hành, phóng đi như bay.
Với tốc độ này, chỉ qua tới vài hơi thở, Hắc Thác trấn sẽ chỉ còn là một chấm đen nhỏ.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng rống rền vang, quanh quẩn trên bầu trời. Phía sau xuất hiện một đầu Phong Điểu Luân, cấp tốc hướng đoàn người bay đến.
Năm con Truy Vân Tước Tích không hoảng không loạn, bĩnh tĩnh tung cánh chao lượn trên bầu trời, mọi người nháo nhác nhìn lại.
Trường Khôn nhận ra đầu hung thú này, gã lập tức phất tay cho đoàn người dừng lại.
Mọi người giương mắt nhìn theo, thấy trên đỉnh đầu Phong Điểu Luân có một nam tử bễ nghễ đứng đó. Cả đám không khỏi mở to hai mắt xem, đến cùng là thần thánh phương nào.
Người đến bộ dạng lộ ra hung uy, từ thân thể phát âm lãnh. Không phải ai khác, đúng là Quỷ Lưu.
"Quỷ Lưu lão đệ, ngươi không phải đang nhận lệnh tra xét đám đầu trộm đuôi c·ướp sao? Mới sáng sớm đã đuổi đến đây, là có ý gì?"
Vừa ra cửa mọi việc thấy đã không thuận, Trường Khôn một bụng tức giận, mở lời hỏi ngay.
Đầu Phong Điểu Luân tới cách đoàn người trăm thước thì dừng. Thân thể nó dài tới ba trượng có dư, hai mắt có thần, sát ý lăng lệ.
Quỷ Lưu đứng nghênh ngang trên đầu Phong Điểu Luân, lạnh nhạt mở lời:
"Trường lão ca, ta đến đây để tìm một người, phiền ngươi chờ cho một chút!"
Nói rồi gã liếc tới đoàn người quan sát, ánh mắt kia tràn đầy sát khí, rất ít người dám đối mắt với gã ta. Rất nhanh, Quỷ Lưu nhìn thấy người cần tìm, gã nhếch nửa khóe miệng, nhạt hỏi:
"Ngươi chính là kẻ ta cần tìm, hiện tại cho ngươi ba cái hơi thở, nhanh chóng tiến về bên này!"
Lời gã kiêu ngạo mười phần, không để ai vào mắt.
Mà người được chỉ lại chính là Lôi Minh, hắn ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại, hồi lâu mới biết là mình, đứng dậy chỏ tay đến hỏi:
"Là ngươi đang nói ta?"
Lời hắn vừa dứt đã đủ ba hơi, Quỷ Lưu vung lên thanh kiếm, đánh ra một đạo khí ảnh phóng tới.
Một màn này khiến nhiều người cực độ bất ngờ, tên này thật sự quá cuồng ngạo.
Lôi Minh thấy thế kiếm phóng tới, mạnh mẽ lăng lệ. Hắn ung dung mỉm cười, bàn chân chỉ tỏ ra hơi động một chút.
Quả nhiên dự liệu, ngay trong khoảnh khắc kiếm chiêu cách còn một trượng, thân ảnh Trường Khôn xuất hiện chắn trước. Gã tung ra một quyền thủ, phá tan thế kiếm.
Hai đạo kình khí v·a c·hạm, phong bạo nổi lên, vạt ngang một đường. Năm con Tước Tích chao đảo một vòng mới bình ổn.
"Quỷ Lưu, ta nể Hắc Lang bang mới cho ngươi mặt mũi. Ngươi lại dám làm quá phận, coi bọn ta c·hết cả rồi sao?"
Đạo kinh khí nọ làm Quỷ Lưu chao đảo thân thể, gã bấy giờ âm trầm giây lát, mới chậm rãi chắp tay:
"Trương lão ca, là ta mạo phạm, mong người bỏ qua!"
Trương Khôn hừ lạnh quay đầu, coi như không nhận lễ này. Thấy vậy, Quỷ Lưu chỉ tay về phía Lôi Minh đáp:
"Trương lão ca, ta hoài nghi người kia là h·ung t·hủ vụ chạy đêm qua. Hi vọng lão ca nể mặt mũi Hắc Lang bang, đưa người cho ta dẫn về!"
Nghe tới đây, Nhạc Linh đã không nhịn được mà buông lời:
"Quỷ Lưu, người này là khách quý, chúng ta có trách nhiệm bảo hộ. Ngươi nếu có bằng chứng đưa ra đây thì tốt, bằng không chỉ dựa vào suy đoán mà muốn bắt người đi. Vậy sau này, thanh danh Tứ Hải hội chúng ta vứt đi đâu đây?"
Hắc Lang bang và Tứ Hải hội tuy đều trong một trấn, nhưng con đường làm ăn khác nhau, ít khi có xích mích.
Có điều, làm ăn phải xem đến uy tín. Để Tứ Hải hội nhả ra khách hàng của mình, điều này sao có thể.
Nào biết Quỷ Lưu lại nói:
"Hắn đưa cho các ngươi bao nhiêu, Hắc Lang bang chúng ta hoàn trả gấp đôi. Ta nghĩ hai bên chúng ta hợp tác lâu dài, ắt so ra phải hơn một kẻ ngoại lai chứ?"
Nhạc Linh tức khí định nói, Trường Khôn đã ngăn lại. Ông ta biết rất rõ, lời này ý vị ra sao.
Hai hội nhóm sống trong một trấn, không ít nhiều sẽ có t·ranh c·hấp. Hội nhóm trong trấn lại mọc nhanh như nấm, từng ngày nổi lên, c·ướp đoạt địa bàn.
Chủ trương hợp tác với các hội nhóm, tạo thành thế liên minh, chính là con đường tồn tại an toàn nhất.
Còn khách hàng thì kẻ đến người đi, lợi ích chỉ đến vậy thôi. Hơn nữa hội nhóm nào mà chả từ máu tanh mà đi lên, có một vài lời xấu truyền đi thì đâu có lạ.
Từ đó suy ra, lợi nhiều hơn hại. Trường Khôn nghĩ tới đây, ngoài mặt đáp:
"Hợp tác tuy là tốt, nhưng một hội nhóm không có uy vọng, càng khó tồn tại. Quỷ lão đệ, ngươi trước có bằng chứng gì không?"
Mắt thấy Quỷ Lưu âm hiểm không nói, ông ta khi này lại quay về phía đội nhà mình cất lời:
"Lôi huynh đệ, chúng ta tuy là có trách nhiệm bảo hộ ngươi, nhưng là chỉ bảo hộ khỏi nguy hiểm trước hung thú. Về phần vụ án kia, ngươi vẫn phải bàn giao cho bọn họ một cái công đạo. Có như vậy, cả ba bên đều đễ dàng phân giải!"
Lôi Minh bị người ta chỉ mặt gọi tên, hắn ung dung đứng đó. Ánh mắt khinh thường nhìn đến, há miệng đáp:
"Là ta đốt đấy, rồi sao?"
….