Chương 78: Theo dấu tìm tới!
Đòi đi Bắc Vực với thực lực này sao? Rốt cục nó sinh ở thời đại nào vậy.. Hay là lại tới một thú điên?
Lôi Minh chép miệng hai cái, bàn tay hắn lấy ra một lọ nước nhỏ, tưới xuống nơi pháp trận tàn tích..
"Bắc Vực đã chia cách với Á Vực từ vài vạn năm trước rồi, hiện tại muốn tới phải đạt một trong hai điều kiện. Giữa hai vực ngăn cách bởi tứ hải, tự thân vượt qua được Biển Bắc chỉ có tiên giả mà thôi. Hoặc là, ngươi phải là người của Thủy Hàn Tiên Cung, một trong bốn đại thánh địa. Dùng tới truyền tống đại trận của họ, mới mong qua được!"
Dọn dẹp xong hết thảy, Lôi Minh mới quay người lại, lời phát ra lạnh nhạt vô cảm:
"Ta không biết ngươi từ đâu chui ra, càng không hứng thú với lai lịch của ngươi. Nhưng là, đừng có phá ta. Kẻo ta nướng thịt ngươi đấy, con Dơi ngu ngốc!"
Nói đoạn Lôi Minh tung người rời đi, chỉ để lại một thân ảnh tức khí, chưa kịp phát tiết.
"Tổ tông ba đời nhà người, tên khốn kh·iếp ngươi sẽ c·hết không yên thân đâu…!"
Cửu Dực Yêu Tôn rống giận một trận, mắt thấy hắn đã rời đi thì thở ra phì phò. Bực tức, không còn cách nào khác, nó chỉ đành đuổi theo.
Trời đêm thanh vắng, cả Hắc Thác trấn nhốn nhào vị trận h·ỏa h·oạn. Hiện tại, Hắc Lang binh đoàn lùng sục hung phạm, khiến cho người ngủ không ngon, gà chó không yên.
Ngồi tại gian lầu khách, Tô Mục run run bàn tay cầm đến hộp ngọc, hai mắt chờ mong. Châm một mồi lửa, nguy hiểm nhiều nhưng lợi ích càng lớn.
"Đa tạ Lôi huynh giữ lời, nhưng mà động tĩnh hôm nay cực kì lớn. Chỉ sợ…!"
Bàn tay gã nắm chặt hộp ngọc không buông, đâu đó chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh. Kẻ làm chuyện lớn lần đầu thường hay như vây, có phấn khích bao nhiêu thì sợ hãi nhiều bấy nhiêu.
Lôi Minh gác chân ngồi trên bàn, hời hợt mở lời:
"Có gì mà phải sợ chứ, sáng sớm mai ta đi rồi. Mọi chuyện sẽ không còn liên quan nữa, còn huynh ấy à…. Ừm… nếu sợ hãi, huynh có thể rời đi một đoạn thời gian!"
Tô Mục ngẫm đi nghĩ lại, thấy rằng ổn thỏa đôi đường, gã cười lấy lòng:
"Chỉ cần Lôi huynh không khai ra ta, mọi chuyện sẽ không có vấn đề nào cả!"
Lôi Minh gật đầu chắc nịch, khai ra gã ta khác nào nói hắn cùng chung một bầy. Đôi bên thương thảo đôi chỗ, bấy giờ Tô Mục mới quay về gian phòng của mình.
Gã vừa rời đi, trong phòng một âm thanh nhàm chán vang lên:
"Sao ngươi không nói gã nên chạy ngay đi, nếu để đến sáng mai, chỉ sợ không kịp!"
Âm thanh lười biếng này đúng là của Cử Dực Yêu Tôn, nó nằm vất vưởng trên giá võng. Âm hiểm nhìn tên nhân loại, lại tiếp tục châm chọc:
"À hay là ngươi còn muốn lợi dụng gã, làm thành một kế điệu hổ để dễ dàng bỏ chạy. Hừ… loại người như ngươi, nhìn qua đã biết không tốt lành gì rồi!"
Lôi Minh mỉm cười nhìn nó, quả là con thú nhỏ đáng yêu. Sau hắn lắc đầu, đáp:
"Gã không sợ hãi thì việc gì ta phải lo, còn về phần có lợi dụng hay không, mọi thứ vẫn thế!"
Nói xong, hắn bước lên giường nhắm mắt ngủ, chỉ để lại Cửu Dực Yêu Tôn híp mắt nhìn, dường như thật muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này.
Nó nghĩ ngợi đăm chiêu, hiện thời muốn đảo lại hồn phách là không có khả năng. Nhưng đi với loại người này, nhất định phải có tâm đề phòng. Hơn nữa, càng phải làm ra thủ đoạn bảo mệnh, bằng không….
Cửu Dực Yêu Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đêm nay mông lung mờ ảo, giống như số mệnh của mình vậy.
Nó thở dài, khoảnh khắc huy hoàng năm xưa còn đâu, biết đến ngày nào mới có thể phong quang tái khởi.
Hai canh giờ sau…
Bỏ qua hai người, khi này trời đã sắp sớm tinh mơ. Đứng ở tại nơi mà Lôi Minh sử dụng pháp trận khế ước, có vài thân ảnh xuất hiện.
Người này là Quỷ Lưu, một trong hai phó đoàn trưởng Hắc Lang binh đoàn.
Gã đứng nơi sương khói lạnh giá, hai mắt âm độc nhìn quanh. Hồi lâu sau, hai gã thủ vệ mang lên một cái lồng nhỏ, cùng một vòng cổ dây đeo, thưa đến:
"Nhị gia, đây đích thật là một trong số những lồng giam hung thú của lầu quán chúng ta. Còn nữa, dựa vào cái vòng cổ này, nhất định đã có kẻ thả ra hung thú!"
Quỷ Lưu dùng kiếm đỡ lên quan sát, dưới góc lồng ẩn hiện một cái ấn ký. Ngay cả ở góc vòng cổ, một ấn ký nhỏ bé tương tự hiện ra.
Bằng vào thủ đoạn này, cho dù kẻ nào có trộm đi hung thú, vẫn có thể biết vị trí cụ thể.
Tối nay, chỉ riêng một cái lồng này là mất, còn lại có mất cũng chỉ là hung thú phi hành. Điều này có chút khúc mắc, Quỷ Lưu lạnh lùng mở lời:
"Gọi lão béo đến tra, rốt cục trong lồng này là nhốt loại hung thú nào. Còn nữa, trong mười ngày gần nhất, những kẻ nào đã từng hỏi thăm qua con thú bên trong!"
Lời gã lạnh lẽo thấu xương, người bên cạnh nghe mà thêm buốt giá. Không một ai dám chậm chễ, ba người tức tốc rời đi.
Chẳng qua bao lâu, trời đã sáng hẳn. Sương sớm tinh mơ, làm cho người người lạnh buốt toàn thân.
Ở tại nơi lầu quán, đã giờ này đã có khách nhân ra vào tấp nập. Nơi trấn xá này, tùy thời đều có tu giả đến đi.
Gã tiểu nhị vừa bưng ra chậu nước, miệng ngáp mấy cái. Làm loại công việc này, mệt nhọc vất vả, ngủ không đủ giấc.
Nhưng rồi hai mắt gã trợn to, tới tỉnh cả ngủ, từ đằng xa hơn trăm tên d·u c·ôn đi đến. Người cầm đầu là hung thần ác quỷ, đêm qua mới g·iết không ít người xong.
Thấy cả đám hướng lầu quán nhà mình đi tới, gã vội vã chạy vào bẩm báo. Trưởng quầy nghe được tin này, lão vội vàng chạy ra.
Nào biết vừa đến cửa, lão đã bị một tên to lớn tóm lấy lôi đi.
Quỷ Lưu đi sau mà đến, hai mắt gã thâm đen âm lãnh, nhìn lão trưởng quầy hỏi. Giọng gã the thé, âm thanh kia khiến người nổi đầy da gà:
"Trong lầu quán của ngươi có hai kẻ tới trọ, bọn chúng hiện tại ở đâu?"
Vừa nói, một tên trong nhóm lấy ra hai tấm ảnh giơ đến trước mặt, quả nhiên đúng là khuôn mặt Lôi Minh và Tô Mục. Vị trưởng quầy nọ nhìn phát ra ngay, mồ hôi lấm tấm lăn dài trên mặt, lão vội mà thưa:
"Bẩm đại nhân, vị quan khách lạ mặt kia mới sáng sớm đã đi rồi. Nơi gian lầu đó, hiện tại không còn ai…!"
Lão trưởng quầy vừa dứt lời, bên canh hơn năm chục thủ vệ tay cầm hung đao, lăm lăm bước vào.
Quả thật hơn chén trà, vài tên đi ra, hướng đến bẩm cáo:
"Lưu soái, không còn một ai!"
Gã trưởng quầy nghe vậy, một mặt lo lắng thưa:
"Đại nhân, chỗ chúng ta làm ăn sạch sẽ, quyết không để hạng người bất lương ở lại. Đại nhân có phải hay không đã nhầm….!"
Gã vội bịt miệng, mồ hôi lấm tấm chảy đầu đầu.
Lời vừa dứt, chỉ nghe phập một tiếng, như có vật sắc nhọn đâm vào da thịt. Sau đó lại thêm một tiếng vang lên, lần này là của gã trưởng quầy.
Gã rú thất thanh, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, pha lẫn mồ hôi. Trên đùi của gã, thanh kiếm cắm ngập ba phân chạm tới tận xương.
Quỷ Lưu tiện tay ngoáy thêm một vòng mới rút ra thanh kiếm, gã nhìn dòng máu đỏ chảy dài trên thân lão, cười cười cất giọng:
"Hây da, thì ra ta không chỉ nhầm, mà còn lỡ tay nữa, thật có lỗi với ngươi!"
Lời vừa nói ra, mặt gã trưởng quầy xanh như lá. Hoảng sợ, hai tay liên tục xua xua.
"Đại nhân, không sao, lầm một chút cũng không sao…"
Quỷ Lưu không để ý, gã vung vẩy thanh kiếm trước mặt. Ánh kiếm xanh biếc, lạnh tới thấu tim gan. Gã trưởng quầy thấy kiếm kia chỉ cách mặt mình vài phần, hai đầu gối gã va đập lạch cạch.
"Ngươi hiện giờ có thể nói cho ta biết, hai tên kia đang ở đâu rồi không?"
Gã trưởng quầy nào biết, nhưng nhìn ánh kiếm lăng lệ kia, lòng gã run lên. Miệng lắp bắp, mãi lâu mới thành tiếng:
"Đại… đại nhân, tiểu nhân quả thật không biết. Xin người….!"
Quỷ Lưu không chút để tâm, kiếm gã vẫn vung vẩy như đang nhảy múa. Đột nhiên ánh kiếm lóe lên, hướng đỉnh đầu gã trưởng quầy văng tới.
Mà đúng vào lúc này, một tên thủ hạ đi ra bẩm cáo:
"Lưu soái, trong phòng người nọ có một ký hiệu lạ…!"
….