Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 77: Ta biết ngay mà!




Chương 77: Ta biết ngay mà!

Một tiếng thất thanh vang lên, lão béo ôm mặt lăn lộn trên đất. Giọng gào thét thê lương, một số nữ tu không dám nhìn thêm, phàm nhân run rẩy.

Hắc Hùng cười hăng hắc, gã thích thú rung đùi, thưởng thức một màn này.

Sau một hồi, hai người khác đi đến bẩm báo:

"Đại ca, một số hung thú bay đi, tạm thời chưa thể bắt lại. E rằng lần này tổn thất không ít…!"

Người nói, một kẻ mang theo đại đao, trên lưỡi lưu lại dấu máu. Gã gọi là Lang Nha, phó đoàn trưởng Hùng Lang binh đoàn.

Người thứ hai thân hình thanh mảnh, lưng giắt hung kiếm. Trên tay gã cầm một cái đầu người, máu tươi từ cổ lõng thõng chảy xuống. Gương mặt kia hai mắt mở lớn, nét sợ hãi còn vương chưa tan.

"Kẻ này không chịu giao trả lại hung thú đã bắt được được, ta tiện tay tiễn đi một đoạn!"

Hắc Hùng thấy hai vị đệ đệ làm được rất tốt, mở lời ngợi khen. Sau đó, gã đứng trước mặt mọi người vây xem, dõng dạc hô lớn:

"Ta không cần biết người nào gây ra, nhưng ta biết cái giá phải trả. Các ngươi nếu dám che giấu, tội ngang hung phạm. Ngược lại, kẻ nào có tin tốt trình báo, thưởng tăng một tầng….!"

Gã quán chú linh nguyên vào lời nói, oang oang như sấm bên tai từng người, vang xa quanh quẩn khắp trấn.

Tiện hung uy còn chưa tan, một số kẻ không chịu hợp tác đều bị gã đưa thị chúng, chém c·hết t·ại c·hỗ.

"Ồn ào….!"

Nơi xa, Lôi Minh nghe được, khó chịu ngoáy ngoáy lỗ tai. Bên dưới chân của hắn, một pháp trận loại nhỏ vừa được bày ra.

"Tiểu tử, nghiêm túc cho ta!"

Cửu Dực Yêu Tôn ở phía đối diện làu bàu, khó chịu.

Nó giương hai cánh làm pháp, miệng nhỏ tụng ngâm chú ngữ.



Lôi Minh nhìn đến thủ đoạn, có chút ngạc nhiên. Con thú này trông thì lười biếng, thật ra động tác linh hoạt.

Bốn cái móng sắc trên đôi cánh, giống như hai bàn tay nhỏ, linh động thuần thục. Rõ ràng, càng đến nghiên cứu, lai lịch con thú này không tầm thường.

Cửu Dực Yêu Tôn không để ý, hai cánh vừa động, lập tức pháp trận nổi lên linh quang.

Nó cười thầm trong bụng, ngoài mặt giả tạo bất đắc dĩ giảng dạy:

"Khế ước tạm thời là loại đôi bên cùng nắm điểm yếu của nhau, vừa áp chế vừa hợp tác. Lát nữa, mỗi bên tách ra ba phần hồn phách, ngươi cứ để tự nhiên, không nên có động tác phản kháng. Nhưng ta nói trước, ước định này chỉ có thời hạn một năm mà thôi!"

Lôi Minh gật đầu, miệng nói đã hiểu.

Quả nhiên qua nửa chén trà, cả người hắn không gió mà bay, lơ lửng cách mặt đất một đoạn.

Bên kia tương tự, Cửu Dực Yêu Tôn phát ra tiếng thét. Cơ thể nó như có hấp lực, kéo thẳng về trước.

Toàn thân phát ra ánh sáng vàng, cả hai bốc lên như một ngọn kim diễm sắc.

Lôi Minh cắn chặt hàm răng, hắn có thể cảm thấy, hồn phách bản thân như đang bị kéo ra.

Trạng thái này tiếp diễn hồi lâu, cả hai hét lên thê thảm một tiếng, mồ hôi lăn dài trên má.

Từ đây có thể nhìn thấy, chính giữa mi tâm hai kẻ, ba điểm nhỏ như sợi chỉ quấn nhau chui ra. Sợi hồn phách này vừa chạm vào của đối phương, lập tức bị gắn chặt.

Phương pháp khế ước này, giống như trao đổi hồn phách vậy. Nếu không có gì thay đổi, mỗi bên sẽ nắm giữ ba phần hồn phách đối phương. Sau khi hết thời hạn áp thế, hồn phách sẽ tự động thu về.

Bỗng, Cửu Dực Yêu Tôn nhe nanh, hai cánh liên tục vỗ mạnh. Ba sợi hồn phách của nó, từ từ quay lại. Không chỉ có vậy, lại kéo theo ba sợi kia của Lôi Minh.

Chủ ý rất rõ ràng, nó muốn trở mặt. Thay đổi ý định, khống chế hồn phách của Lôi Minh.

Chỉ là nào có dễ dàng như vậy, Lôi Minh răng nghiến kèn kẹt, mắng lớn:

"Ta biết ngay con cáo già nhà ngươi sẽ làm vậy mà, đừng hòng giở trò trước mặt ta!"



Lôi Minh tung ra áp lực, hắn kịch liệt phản kháng, muốn thu lại hồn phách.

Ba sợi hồn phách của hắn quấn lấy hồn phách con thú, chậm rãi ngược đường quay lại. Ý đồ nghịch chuyển càn khôn, đảo điên tình thế.

Cửu Dực Yêu Tôn không ngờ có một màn này, khuôn mặt kia hung tợn thét.

"Khốn kiếp, hóa ra ngươi cũng biết pháp trận này, dám lừa gạt bản tôn ta…!"

Cửu Dực Yêu Tôn gào mắng, hung uy mười phần phát ra. Mắt thấy ba sợi hồn phách quay lại, nụ cười âm hiểm càng thêm nồng đậm.

"Con yêu vật khốn kiếp, để xem kẻ nào c·hết trước!"

Lôi Minh càng là phát ra khí thế mạnh mẽ, thu lấy hồn phách.

Đôi bên giằng co hồi lâu, mồ hôi chảy đầy đầu, không ai nhường ai.

Hai người nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi đầy trán.

Dùng cảnh giới đến so kè, Lôi Minh là cường giả Tam Liên trung giai. Xét về hồn phách, Lôi Minh lại có ưu thế, tuy b·ị t·hương nặng nề, nhưng không hề so kém Tứ Liên cao giai.

Về phần Cửu Dực Yêu Tôn, nó tuy ở cảnh giới tam cấp sơ giai. Hồn phách chẳng hề kém cạnh, đã từng là tiên thú năm nào bị phong ấn, giờ chỉ còn đạt tới tứ cấp.

Mọi thứ thấp hơn, được cái tiên uy ẩn dật còn xót lại cứu vớt. Đôi bên kẻ chín lạng người một cân, không ai chịu nhường ai.

Đúng lúc hai kẻ nhe nanh h·ăm d·ọa, không ngớt mở lời chửi rủa, chỉ nghe tới rắc một tiếng. Hai tên chợt ngừng, ánh mắt dò xét...

Nhìn lại bên dưới nền đất, vài viên linh thạch vỡ vụn, mất đi hiệu lực.

Thì ra, hai kẻ đại phát hung uy, để cho pháp trận loại này không thể chịu nổi. Giờ khắc đã muộn, uỳnh một tiếng lớn nổ, hai thân ảnh bị thổi văng ra.



Lôi Minh ngã nhào trên đất, lăn lộn mấy vòng, quần áo cháy đen.

Cửu Dực Yêu Tôn thảm hơn, nó giống như hòn đá nện vào thân cây. Cả bộ lông trên người cháy đen mảng lớn, khói xám phảng phất bốc lên.

Hai người lồm cồm bò dậy, nhìn thấy đối phương mặt nộ hung quang, lao đến đấm đá.

Thân thể Cửu Dực Yêu Tôn nhỏ nhé, nhanh nhẹ tránh thoát. Bốn móng vuốt vừa vung ra, trên mặt Lôi Minh đã có thêm mấy vết cào xới, máu tươi lênh láng.

"Khốn kiếp, bà đây cho ngươi biết tay!"

Lôi Minh tung ra một chiêu Vạn Đằng Pháp Tỏa, dây leo từ dưới nền đất vun v·út phóng lên. Cửu Dực Yêu Tôn tránh được mấy lần, cuối cùng vẫn vị một dây quấn lấy.

Lôi Minh chớp được thời cơ, hắn tung đến một cước vào mặt hung thú.

Éc một tiếng thất thanh, máu miệng văng ra, Cửu Dực Yêu Tôn nằm yên đo đất.

Một dây leo cuốn lấy hung thú kéo lên, Lôi Minh cười gằn đi tới, xoa xoa nắm đấm. Nào biết, Cửu Dực Yêu Tôn đang ủ rũ chỉ nói đến một câu, làm hắn giật mình:

"Tên ngu ngốc đần độn, ngươi còn chưa nhận ra chúng ta đã hoán đổi thần hồn cho nhau rồi sao? Nếu ngươi dám vọng động, ta đây sẽ hủy diệt ba tia hồn phách kia của ngươi, để ngọc đá cùng tan!"

Lôi Minh thu lại quyền thủ, thả ra Cửu Dực rơi bịch xuống đất. Hắn trầm mặt giây lát, như thế nào pháp trận bị hủy, mà khế ước vẫn thành công?

Không cần phải nghĩ nhiều, dù gì mọi chuyện cũng đã thành công theo ý hắn, dù rằng có rắc rối đôi chút.

Hắn cười cười, ánh mắt vô hồn đáp:

"Tốt lắm, hiện tại hai ta cũng coi như có quan hệ rồi. Bước tiếp theo chúng ta sẽ đi tới Vạn Bảo Thương Thành, ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi!"

Cửu Dực Yêu Tôn tức tới đỏ mặt tía tai, bản thân nó cũng không biết vì sao lại thế. Nhưng mà, bình tĩnh nghĩ lại thì đây cũng là kết quả tạm chấp nhận được.

Có điều, nó lại có thêm cái nhìn khác về Lôi Minh. Tên nhân loại trước mắt này, nhìn thì khùng khùng điên điên, sở học lại rất không bình thường.

Chắc chắn đến hỏi, hắn sẽ không nói. Điều này bình thường, ai cũng có bí mật của riêng mình, trừ phi tuyệt đối trung thành mới có khả năng tiết lộ. Nhưng….

"Bản tôn vì cớ gì phải nghe theo sắp xếp của ngươi? Ta muốn đến Bắc Vực, ngươi hãy chuẩn bị đi!"

Nói xong, Cửu Dực Yêu Tôn quay mặt về một góc, bộ dạng ương bướng ý định bay đi…