Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 76: Khế ước tạm thời!




Chương 76: Khế ước tạm thời!

Mây đen dần tan đi, để lộ ra những vì sao, lung linh tuyệt mỹ giữa bầu trời.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nam tử, làn tóc bay phiêu đãng.

"Đi theo bổn toa, ta sẽ giúp ngươi trở thành yêu tôn thật sự!"

Lôi Minh bóp lấy Cửu Dực trong tay, ý vị cười nhạt cất lời. Câu này không giả, quả thật Lôi Minh khá thích con thú này.

Kiếp trước khi độ kiếp thăng tiên, Hồng Liên đã từng có một đàn Hóa Dực Cốt Tinh bên người. Số lượng lên đến hàng trăm vạn, nổi danh một thời.

Càng là, pháp bảo kiếp đó của Hồng Liên cũng có liên quan tới chủng loài này, gọi là Pháp Dực Cửu Thượng Phương.

Giờ khắc này thấy được Cửu Dực Yêu Linh trong tay, à không... phải là Cửu Dực Yêu Tôn mới đúng, hứng thú bốc đồng nhất thời nổi lên.

Nào biết Cửu Dực Yêu Tôn lại khinh khỉnh nhìn hắn, đã thế lười biếng liếc thêm, khinh bỉ đáp:

"Khặc…. Nhớ lại năm xưa, có biết bao thánh tộc hào kiệt muôn phương muốn nương nhờ, bản tôn còn lười để vào mắt. Nếu để bọn chúng biết được một tên tôm tép nhân loại cũng muốn đánh ý đồ với ta, đoán chừng bọn chúng rất muốn đến xé xác… éc…!"

Lôi Minh không để cho nó nói nhảm, hắn tiện tay bóp mạnh một cái. Cửu Dực Yêu Tôn thiếu điều muốn lòi ruột ra ngoài, nó tức bể phổi.

"Ngươi hiện tại chỉ là con rơi quèn, cảnh giới cao lắm mới ở cấp 3 sơ giai. Ta nhìn trúng ngươi là phúc tổ ba đời, còn dám chê? Có tin bà đây một tay bóp c·hết ngươi không?"

Cửu Dực Yêu Tôn giật giật hai mắt, cố gắng giãy dụa thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu kia..

Mọe nó, bản tôn từng là thánh thú một thời, nếu không phải bị người ta ám toán, một ngón tay đã có thể chụp c·hết ngươi.

Đúng là trâu bò hết thời cũng đen, gặp cảnh chó khinh muốn trèo lên đầu như ai.

Đôi mắt xoay chuyển một vòng, Cửu Dực Yêu Tôn bình tâm, ánh mắt xoáy vào khuôn mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi:

"Nhân loại khốn kiếp, mặc dù bản tôn không g·iết nổi ngươi. Nhưng ngươi chắc gì đã g·iết nổi ta? Cùng lắm chỉ là lưỡng bại câu thương. Nếu bổn tôn đem chuyện ngươi đốt quầy hàng kia lan đi, đoán chừng bọn người trong trấn sẽ rất vui đấy!"

"Ha ha… vậy ngươi làm ngay đi! Đừng trách ta không báo trước, bọn chúng nhìn thấy một con rơi cấp 4, không biết có thái độ gì đâu!"

Hai người hời hợt bốp chát, ngoài mặt ăn miếng trả miếng.



Ngoài mặt cãi nhau thật hăng, nhưng trong lòng cả hai lại ngẫm nghĩ, quả thật muốn đánh bại đối phương rất khó.

Lôi Minh muốn dùng thủ đoạn thu phục nó, hắn phải có vài bước chuẩn bị. Thời gian không chờ đợi ai, khả năng này coi như bỏ.

Còn muốn khế ước theo cách thông thường rất khó, tiêu trừ đi ý trí của một con hung thú đã đến cấp 4, hiện tại có hơi quá sức.

Về phần Cửu Dực Yêu Tôn, nó nghĩ càng giống như vậy. Tên kia có chút cổ quái, muốn uy h.iếp là không được.

Hắn dám đốt nhà chỉ để c·ướp mình ra, biểu hiện này đúng là của một tên điên, đảm bảo sẽ không dễ gì chạy thoát. Mà thương tật còn ở trên người chưa lành, chiến đấu sẽ đưa tới kẻ khác đục nước béo cò.

Nhưng cả hai đều hiểu, một người một thú ở chung với nhau mà không có ràng buộc, sẽ chẳng có bên nào yên tâm. Những khế ước kia, cái nào cũng có vấn đề.

Khế ước bản mệnh thì không thể nào rồi, đó là trói buộc cả đời. Khế ước sinh tử lại càng không, một bên c·hết đi, bên kia cũng toi.

Còn về khế ước nô lệ, Cửu Dực Yêu Tôn nhổ vào. Nó đường đường là thánh thú một thời, hà cớ gì phải làm nô cho nhân loại hạ đẳng.

Không thể không nói, nếu là yêu thú mới tiến cấp tứ giai bình thường, sẽ không thể nào có tư tưởng này. Hung thú và nhân loại là thiên địch của nhau, không c·hết không thôi.

Một hung thú mới tiến cấp, linh trí hoàn chỉnh chỉ vừa mở ra, càng không có nhiều kinh nghiệm phong phú.

Thú cường ương ngạnh, chịu nghĩ tới chuyện hợp tác chỉ có hung thú bậc cao hơn nữa mà thôi.

Lôi Minh càng hạng cáo già, cuộc cãi vã tuy ngắn, nhưng lại có quá nhiều thông tin đọng lại.

Trong đầu hắn nảy số liên tục, từ những suy đoán trên, cùng lời nói phách lối kia. Hắn càng thêm coi trọng con thú này, để nó rời đi là chuyện viển vông.

Nghĩ xuôi nghĩ dọc một hồi, hai mắt Cửu Dực Yêu Tôn xoay chuyển một vòng, hòa hoãn nói:

"Khốn kiếp, thật không ngờ ta lại có ngày hôm nay. Được rồi nhân loại, hai chúng ta đều biết không thể khuất phục lẫn nhau. Một loại sự tình không có kết quả, sẽ không khiến hai bên hài lòng. Như vậy đi, ngươi có biết một loại khế ước tạm thời chứ?"

Lấy kinh lịch của nó, biết quá rõ là đằng khác.

Sâu nơi mắt lóe lên tinh quang, khóe miệng dần nhếch.

Tên trước mắt này chỉ là tu giả vắt mũi ra sữa, kinh nghiệm hạn hẹp, biết chó gì sự đời. Gặp mềm thì cứng, gặp cứng phải mềm, trong mềm có cứng trong cứng có mềm, đó mới là đạo trị.



Quả nhiên mắt thấy Lôi Minh lắc đầu, Cửu Dực Yêu Tôn híp lại, trong lòng thả lỏng, ngoài mặt khinh khỉnh tỏ ra uyên bác mà giảng dạy:

"Khế ước tạm thời cùng là một loại khế ước, khác với ba loại kia, ít phổ biến hơn cho nên không phải ai cũng biết. Nó có ràng buộc đôi bên, nhưng cũng có thời gian hạn chế. Chỉ cần hết thời gian ước định, khế ước sẽ tự động giải trừ!"

Nói đến nói đi, lại phải nói tiếp:

"Ta nhắc trước, đây là biện pháp cuối cùng rồi. Nếu ngươi không phục, vậy cứ thử đánh một trận, để xem bên nào c·hết trước!"

Lôi Minh tay nắm thật chặt hung thú, một tay gãi cằm suy tư.

Thôi thì để nó trợ giúp một đoạn thời gian này, sau khi mạnh hơn một chút, lúc ấy dạy bảo nó chưa muộn.

Nghĩ là thế Lôi Minh thập phần đa nghi, híp mắt nhìn tới nó, dò hỏi:

"Ngươi chỉ là một con dơi phế, lại biết tới thủ đoạn này sao? Nói, vì sao ta biết ngươi không lừa ta?"

Cửu Dực Yêu Tôn mỉm cười, lộ ra cái nanh sắc nhọn.

"Lừa hay không lừa, tới lúc ấy ngươi sẽ biết ngay thôi. Con đường tu giả hay con đường của hung thú, đều mỗi ngày trải qua sinh tử. Ngu ngốc nhà ngươi phải hiểu, đâu có loại chuyện tốt nào, chắc chắn tới mười phần chứ?"

Câu trả lời tương đối của nó, khiến Lôi Minh trầm tư.

Mãi hồi lâu sau, hắn bật cười ha hả hai tiếng, miệng nói khen hay.

"Ngươi định khế ước ở nơi đây sao? Địa phương này, có chút bất tiện…!"

Lôi Minh nhìn xung quanh, bãi đất này nằm cách nơi h·ỏa h·oạn không quá xa. Ngoài kia, đ·ám c·háy bốc lên khói lớn, lan xa càng xa. Tiếng người hô hoán vọng lại, rền vang chiến đấu náo loạn cả góc trấn.

Lôi Minh quay lại, hắn buông tay thả ra con thú, cười đáp:

"Nơi này rất hợp ý ta, trên thiên dưới địa. Còn có cái sự tình kia nữa, ngươi không cảm thấy thú vị à?"

Nhìn bộ dạng Lôi Minh hưng phấn, Cửu Dực Yêu Tôn nhổ toẹt một bãi. Chửi thẩm bố tổ cái tên điên, nó như thế nào lại đen đủi thế không biết.

"Được rồi, mang linh thạch của ngươi ra đây, ta chỉ cách bày trận!"



Khi mà một người một thú mải mê bày trận, ở phía đ·ám c·háy đằng kia, một tốp nhân thủ cưỡi Sư Mã chạy tới.

Kẻ đi đầu là gã trung niên, lưng gấu vai hùm, râu xồm nửa mặt. Theo sau gã là hơn trăm nhân thủ, mỗi trẻ đều xăm trổ kín người.

"Lão tam, ngươi mau đi vây bắt hung thú chạy thoát. Lão nhị, dạy cho mấy kẻ thấy c·háy n·hà hôi của kia một trận cho ta. Đám còn lại, tiến hành d·ập l·ửa!"

Nói đoạn, gã một mình bước đi, tiến thẳng vào đ·ám c·háy.

Một số kẻ ở đây lâu năm, thấy người đến thì mau chóng lùi ra xa. Khu chợ này được mấy nhà bảo kê, trong đó không ít cửa hàng của các lão đại phía sau.

Cửa hàng của kẻ bình thường, có thể an ổn sinh hoạt được sao.

Cho nên, khi thấy hung thú xổng ra, rất nhiều kẻ không dám chạy lên hôi của.

"Ngươi có biết không, vị đầu lĩnh kia tên gọi Hắc Hùng. Gã là một trong ba kẻ mạnh nhất, người cầm đầu binh đoàn Hùng Lang binh!"

Tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều, tiếng người hét thất thanh càng không ít.

Kết quả ra sao đã rõ, qua nửa nén hương, Hắc Hùng cầm cây rừu lớn đi ra. Trên thân thể gã, tản mát ra một vòng bảo hộ.

Nhìn kỹ một chút, trên tay gã cầm tới một góc tấm phù.

Phù văn ẩn hiện, phát ra hỏa diễm nóng bức.

Gã vừa đi ra, đ·ám c·háy rất nhanh đã được khoanh vùng, dần dần lụi tàn.

"Đem tên quản lý nơi này ra đây!"

Nương theo lời gã, hai tên thủ vệ tóm đầu một lão béo xách như gà xách tới.

Lão béo vừa thấy, hai chân run rẩy, lập tức quỳ trên đất van xin:

"Đại nhân, đ·ám c·háy này xảy ra bất ngờ, động tĩnh quá lớn. Chúng tiểu nhân không thể làm gì, sự tình quá bất thường, xin ngài minh xét!"

Nào biết Hắc Hùng hừ một tiếng lạnh, gã gật đầu đáp. Giọng kia oang oang, giống như không chỉ đang nói cho một mình lão béo:

"Đúng vậy, ngươi có biết đây là gì không? Một tấm hỏa phù, rõ ràng là có kẻ cố ý phóng hỏa. Ha ha ha…. Ta năm nay hơn năm mươi tuổi lẻ, lần đầu có kẻ dám vuốt râu hùm như vậy đấy. Tra cho ta!"

Nói rồi, gã vung tay đáp thẳng miếng phù đang tỏa ra hỏa diễm, trúng vào mặt lão béo.