Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Ma

Chương 75: Cháy lớn càng vui!




Chương 75: Cháy lớn càng vui!

Tà Vô Niệm lại khục khặc cười tiếp, gã đi quanh người Tử Yên đánh giá.

Nhanh như chớp, gã bế lấy Tử Yên trên tay, cười dâ.m cất giọng:

"He he he… một thân thể mỹ miều thế này, để làm thuộc hạ thì quá phí phạm rồi. Chi bằng, nàng hãy làm nữ nhân của ta?"

Tử Yên nhoẻn miệng, nụ cười lạc phách phiêu hoa.

Nàng tựa đầu vào lòng Tà Vô Niệm, ngón tay nghịch nghịch mái tóc, duyên dáng thỏ thẻ:

"Đại nhân, kiếp này có thể đi theo người hầu hạ, đó là phúc phần của th·iếp!"

Tà Vô Niệm ngoài mặt cười khanh khách, trong lòng lạnh lẽo, cảm thấy ghê ghê.

Gã hạ Tử Yên xuống, bàn tay đặt lên eo nhỏ, từ từ hạ xuống bờ mông căng tròn kia…

"Đại nhân, xấu tính. Người còn chưa đáp ứng ta. Th·iếp sẽ không cho trao dễ dàng vậy đâu…"

Tử Yên yểu điệu tránh né cái tay, bộ dáng thẹn thùng. Nếu Hồng Liên mà chứng kiến cảnh này, nàng ắt sẽ quỳ xuống bái phục.

Tà Vô Niệm lại cười vang lên, chỉ tay mắng yêu:

"Nữ nhân các nàng ấy à, rất giỏi lấy lòng. Nhưng ta sẽ không tin đâu!"

"Người có thể không tin lời nói của ta, nhưng người nhất định sẽ tin hành động của ta. Kiếp này ta theo người chắc rồi….!"

Tử Yên vẫn bộ dáng thướt tha, yểu điệu thục nữ. Hai má hồng hây hây, nghiêng mình ỏn ẻn thẹn thùng..

Giọng nàng vừa dịu dàng vừa lánh lót, như nước cam lộ chảy xuôi nơi cổ họng.

Tà Vô Niệm yên lặng không đáp lại, hai mắt tà tà.

Nghiêm túc mà nói, gã đúng là muốn có thủ hạ đắc lực bên cạnh sai bảo.

Nguyên nhân để gã phải nghĩ vậy, đấy là chiến lực đôi khi quá nổi bật lại là tấm danh th·iếp, nói cho đối phương biết tên họ của mình.

Bản thân gã là tán tu, thân phận thành viên Âm Minh Võng chỉ là ngoại môn, bất cứ ai cũng có thể gia nhập, không phải hạch tâm chân chính.



Nghĩ suy giây lát, gã quay người rời đi, chỉ lưu lại một giọng nói nhàn nhạt trong gió.

"Muốn tư cách làm thuộc hạ của ta, còn phải xem thành ý của ngươi….!"

Giọng nói từ phương xa vọng lại, quanh quẩn bên tai.

Tử Yên lặng lẽ đứng, nụ cười trên môi nhạt nhòa, mái tóc nàng bay bay nơi gió, hoa kiều lệ thước.

Tới mãi hồi lâu, Tử Yên mới lủi thủi đi về. Nhưng nàng không về lại nơi đã giam giữ Huyên Linh, mà bắt đầu hướng đến phạm vi Vạn Bảo Thương Thành.

Tử Yên trên đường thầm toan tính, kết cục vẫn là, người nọ còn chưa tin nàng.

Một câu ý vị kia để lại, người thông minh sao mà không rõ. Gã muốn nàng g·iết người trước, bày tỏ lòng trung thành với gã. Khi đó, gã mới suy xét, có nên chấp nhận nàng làm thủ hạ hay không!

Tử Yên lạnh lùng, bóng dáng cô độc đi trong gió chiều. Tia nắng nhỏ xuyên từng kẽ lá, ánh lên trên gương mặt băng giá.

Để người ta thao túng tính mạng sao?

Nàng đâu có ngu như vậy, người ta có nắm đằng chuôi, thì nàng cũng phải có chút bảo mệnh chứ.

Mà con bài chưa lật của nàng, lại chính là Bạch Phượng Phi. Gã ta còn chưa biết người nàng bắt là giả, đây vẫn là một quân cờ trị, giúp nàng thay đổi tình thế.

Ban đầu thương thế chưa khỏi, lầm tưởng gã là tiên nhân, mới kinh sợ như thế. Bình tĩnh lại mà suy xét, khí tức kia chỉ cao hơn nàng quá nhiều mà thôi, chưa tuyệt đối so được với sư tôn.

Nhưng từ áp lực ấy, Tử Yên cũng biết dù ở trạng thái đỉnh cao, nàng vẫn không phải đối thủ của gã.

Gã không phải tiên giả, lại có thể áp chế Ngũ Liên đỉnh phong như nàng, thế gian này liệu có mấy người?

Đáp án chỉ có một, Á Tiên!

Á Vực có năm kẻ đạt tới trình độ này, bốn trong số đó đều nằm ở tiên môn chính đạo, thánh địa vạn năm. Nói như vậy, chỉ có một kẻ phù hợp suy đoán.

Mơ hồ được thân phận người nọ, từ đó Tử Yên đoán ra năm phần, lai lịch thứ độc dược mà mình uống vào.

Ban đầu, nàng chỉ có ý định bắt tới Bạch Phượng Phi, dùng nàng ta làm đại lễ, mong cầu đi theo Tà Vô Niệm, chỉ cần giữ lại một mạng.

Nhưng sau khi sưu hồn kiểm phách Bạch Phượng Phi, nàng mới biết người nọ là giả. Nàng ta gọi là Huyên Linh, sư muội của đối phương.



Còn Bạch Phượng Phi thật, lại che giấu thân phận, âm thầm điều tra Văn Nhã.

Đệ tử của siêu cấp Thiên Phủ, đều là hạng kinh tài bá tuyệt. Chính ngay lúc ấy, Tử Yên nảy ra chủ ý, mượn thời cơ này giao dịch cả hai bên.

Còn nói vì sao nàng biết mà không chạy, suy đoán đi? Ha ha!

Hắc Thác Trấn….

Trời về đêm trăng thanh gió mát, bên ngoài tiếng côn trùng tí tách gọi mời.

Bỗng nơi khu mua bán hung thú, một ánh lửa bập bùng b·ốc c·háy, sáng rõ trong đêm. Tiếng hô hoán bắt đầu nổi lên, mọi người thi nhau d·ập l·ửa.

Mà cửa hàng bị đốt này, hiện tại chỉ có hơn chục cảnh vệ tu giả. Phần lớn bảo lưu chi phí sinh hoạt, phàm nhân sẽ là những kẻ được thuê nhiều nhất.

Cửa hàng nơi mặt đường, phía sau là nhà chứa, khu đại viện ở bên trái. Ánh lửa phát sinh từ nơi nhà bếp, sau đó lan nhanh tới khu nhà chứa, nơi nuôi nhốt hung thú.

Một đ·ám c·háy lớn xuất hiện, bên ngoài rất nhiều người vây xem. Trong khi bên trong hoảng loạn, nhân thủ d·ập l·ửa không đủ.

Phàm nhân sức lực yếu kém, lục đục hò nhau d·ập l·ửa. Hơn mười tu giả cảnh vệ, hô hoán di rời hung đến nơi an toàn.

Mặt khác còn phải phân phó canh phòng, tránh một đám thấy c·háy n·hà tới hôi của.

Tiếng gã trưởng quầy béo thất thanh vang lên, gào tới khàn cổ. Một số cửa hàng cạnh bên, sợ đ·ám c·háy lây sang, lập tức cắt cử người thủ hộ cho tốt nhà mình.

Đám cháy phổ thông đối với tu giả quá dễ, chỉ cần vài tấm phù văn phóng ra, tạo thành kết giới ngăn cách là xong.

Nhưng lửa này một màu đỏ rực, huỳnh lưu b·ốc c·háy lan nhanh, rõ ràng không phải hỏa diễm bình thường.

Lẫn trong đám tu giả c·ứu h·ỏa, khuân vác từng lồng nhốt hung thú ra ngoài. Một gã nam tử nhanh nhẹn bê lấy cái lồng sắt nhỏ, chạy vội như bay.

"Nhanh nhanh… kẻ nào để đ·ám c·háy ảnh hưởng tới hung thú, ta sẽ trừ lương kẻ đó!"

Lão quầy béo đứng cửa lớn gấp gáp hô hào, một mặt ngăn không cho người lạ đi vào.

Bên này phù tin cũng đã phóng đi, chỉ cần chờ trong ít phút, gia chủ sẽ đem quân chạy tới cứu viện.

Lão nào ngờ được, bên trong nơi tiền viện tạm thời để hung thú tránh hỏa, lại tiếp tục có phát sinh.



"Hỏa Mãng Xà Tiên, mẹ nó là tên khốn kiếp nào không cẩn thận, để nó phá lồng chạy ra. Mau… mau mau bắt lại cho ta…"

Lão vừa nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau nghĩ tới điều gì, hai mắt trợn to.

Từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, mặt đỏ như gấc quát mắng. Tới khi nhìn thấy vài con hung thú khác từ đại viện bay ra, toán loạn rời đi, lão tức thời thổ huyết ngất xỉu.

Bên ngoài rất nhiều kẻ đứng xem, mắt thấy hung thú xổng chuồng định chạy, cả đám hò nhau đến bắt.

Khung cảnh tranh giành, nhanh chóng hỗn loạn, đã có tiếng đánh nhau chí chóe….

Lôi Minh lẫn trong đám người cười gian, hắn âm thầm đem một lồng thú đi mất.

"Này tiểu tử, ngươi cũng có chút thú vị đấy. Chỉ là dùng đến cách ngu ngốc này, ta đoán ngươi là một tên ma đạo!"

Lôi Minh cầm lồng sắt, phóng v·út đi như bay.

Bỗng bên trong lồng nhỏ, Cửu Dực Yêu Linh tựa hồ bình thản, ngắm nhìn khung cảnh cất lời.

"Ha… dùng cách gì không quan trọng, kết quả được mất cũng vậy. Quan trọng, ta thấy vui là được!"

"Khốn kiếp thật, bổn tôn ta thế mà lại bị một tên điên để mắt!"

Cửu Dực Yêu Linh thở dài, ánh mắt buồn đạm lắc lắc cái đầu. Lôi Minh không để ý, tò mò dò hỏi:

"Này, từ khi nhìn thấy bộ dạng đáng ghét kia, ta đã biết mi đạt tới tứ giai rồi. Ngươi như thế nào mà lại có bộ dáng này vậy, bị đ·ánh g·hen à?"

Cửu Dực Yêu Tôn nghe được lời này, hai tai dựng đứng, mắt long sòng sọc. Hai cánh dơi bám vào lồng sắt, xối xả mắng lớn:

"Đánh ghen cái tổ tông nhà ngươi ấy, tên điên khốn kiếp. Bổn tôn là bị người ta ám toán, trên đời này có kẻ nào chính diện giao phong được với bổn tôn chứ…. Khốn kiếp…!"

Bị Cửu Dực mắng xối xả như lũ, Lôi Minh chỉ nhoẻn miệng cười, hắn châm chọc:

"Hóa ra là bị người ta ám toán, nhưng mà tự xưng mạnh mẽ như vậy vẫn còn để bị kẻ khác ám hại. Ngươi thế nào không t·ự s·át đi cho đỡ nhục?"

"Khốn kiếp, con mọe ngươi, bản tôn moi cả ba họ nhà ngươi ra hỏi thăm…!"

Cửu Dực tức quá, rống giận chửi mắng. Chẳng qua lời chưa nói hết, đã bị Lôi Minh phá lồng, bàn tay hắn như kìm kẹp lấy nó lôi ra.

"Có hứng đi theo bổn toa không? Ta sẽ giúp ngươi trở thành yêu tôn thật sự!"

….