Chương 74: Nữ nhân là chúa gây họa!
Trước mặt Tô Mục là một hộp ngọc, bên trong thoang thoảng mùi hương dược. Nắp hộp vừa mở ra, một mùi thuốc nồng nàn tỏa ngát. Tô Mục nhắm mắt hít sâu, cảm giác thật dễ chịu, như có ngàn vạn thiếu nữ vây quanh nâng niu trên người, để gã mê ly.
Nhưng cảm giác này đến đi thật mau, chợt gã bừng tỉnh đứng phắt dậy, hai mắt liếc nhìn Lôi Minh.
Tô Mục tuổi tác gần ba mươi, một thân tư chất hạ đẳng. Gã không có thế lực chống lưng, tài nguyên thiếu sót. Đi được tới cảnh giới này, xem như đã mãn nguyện rồi.
Nhưng trước mắt gã bấy giờ, một viên Tiến Giai đan cấp 2 hiển hiện. Có nó, gã sẽ có sáu phần nắm chắc bước vào Nhị Liên.
Tô Mục cười gượng gạo, lời nói lắp bắp:
"Lôi… Lôi huynh, ngươi đem vật báu như vậy mang ra... Có phải người đang trêu đùa ta đấy không? Đùa thế này không vui đâu…"
Thấy bộ dáng gã bình tĩnh, nhưng không thể che giấu đôi mắt hau háu kia.
Lôi Minh đi đến trước mặt, tay hắn khoác lên vai, nhẹ nhàng mở lời, giọng ngọt như đường phèn:
"Tô huynh, viên đan dược này có giá gấp hai mươi lần thù lao hôm nay ngươi nhận được. Tất nhiên… việc ta muốn nhờ, cũng sẽ nguy hiểm gấp mười. Vấn đề là huynh có gan làm hay không thôi!"
Tô Mục bất giác nuốt nước miếng, thường ngày kiếm được khách sộp như Lôi Minh quá hiếm. Mỗi tháng thu về còn chưa tới hai ngàn, lần này….
"Lôi huynh, nếu là chuyện liên quan đến tính mạng…!"
Lôi Minh không dài dòng, hắn kéo gã lại gần hơn, thỏ thẻ vào tai Tô Mục, đôi mắt gian xảo híp lại:
"Chuyện này không phải liên quan tính mạng gì cả, chẳng qua ta thấy gã trưởng quầy lần trước rất đáng ghét. Tô huynh đi đốt quán của lão cho ta, viên đan dược này sẽ là của huynh! Thế nào?"
Vạn Bảo Thương Thành…
Trong một lầu quán nhỏ nơi ngoại thành, cách Vạn Bảo Thành trăm dặm. Bạch Phượng Phi cau chặt chân mày, nàng nhìn chăm chú vào cái ngọc giản trên bàn.
Đây là ngọc giản của kẻ bắt đi Huyên Linh đưa cho, bên trong ghi lại yêu cầu người nọ.
Người này yêu cầu rõ ràng, bằng mọi giá phải lấy được thuốc giải của Hóa Cốt Âm Thi Đan. Ngoài yêu cầu này ra, tuyệt đối không có gì khác, nhưng lời này nhắc lại đến ba lần.
Bạch Phượng Phi trầm mặt, nàng có rất nhiều điểm khả nghi.
Một là, đây không phải ngẫu nhiên, rõ ràng kẻ này có kế hoạch từ trước. Hai là, thân phận trưởng lão Đa Tiên Các của Huyên Linh rất bí mật, ít người nắm rõ.
Trước đó tuy là Huyên Linh bốc đồng, khoe khoang ở nơi lầu quán. Có điều, đã là sự tình quá gần với lúc Huyên Linh g·ặp n·ạn rồi.
Còn nhớ lúc nàng tới thôn làng điều tra, đã lần đầu gặp kẻ này ở đó. Cô ta giống như đang chờ đợi, lại như tìm kiếm ai đó.
Tất cả điểm này, Bạch Phượng Phi đi tới một kết luận, phải có người đã tiết lộ hành tung của mình từ trước khi hai người nàng tới đây.
Tiếp đến, thân phận kẻ kia là ai, vì sao lại bắt Huyên Linh uy hi.ếp?
Nếu nói có thù với Đa Tiên Các, chuyện này lại có một mâu thuẫn nhỏ. Ấy là, vì sao cô ta lại biết có người tìm tới mà chờ? Trong khi, nàng luôn hành sự trong bóng tối.
Cuối cùng, kẻ đó tuy nhận định nàng là cùng chung thân phận Đa Tiên Các giống Huyên Linh. Nhưng thái độ kia để nàng phán đoán, đối phương khi gặp không có bất ngờ.
Tất cả những điều này dẫn nàng tới một nghi ngờ....
Nghĩ tới đây, trên trán Bạch Phượng Phi lấm tầm mồ hôi. Nàng đi tới một đáp án đau lòng, Huyên Linh đã bị sưu hồn.
Tuy rằng đáp án thiếu chắc chắn, Bạch Phượng Phi lấy lý do này để cố không chấp nhận nó xảy ra.
Nàng biết, tu giả một khi bị sưu hồn, đời này coi như phế.
Huyên Linh nhanh nhẹn hoạt bát, đáng yêu vạn phần. Kết cục này, sẽ khiến con bé sống không bằng c·hết.
Vừa nghĩ, bàn tay Bạch Phượng Phi đã phá tan cái bàn trước mặt, răng rắc nắm lại thành quyền.
"Nếu ngươi làm gì sư muội, kiếp này ta xin thề, sẽ tru diệt hồn phách, đầy ngươi xuống Hình Thiên Đài!"
Qua phút giây kích động, Bạch Phượng Phi cố gắng bình ổn tâm trạng. Hiện giờ cần nhất là bình tĩnh, phải thật bình tĩnh còn nghĩ cách cứu người.
Từ tình huống xấu nhất đến nói, nàng không biết rõ thân phận đối phương, còn đối phương có thể đã biết rõ thân phận nàng.
Cho đến hiện tại, kẻ gọi là Vạn Thâm Hải kia đ·ã c·hết. Tất cả người nơi này không ai biết rõ thân phận của nàng, ngoài trừ Huyên Linh.
Nhưng nếu biết rõ thân phận Thiên Phủ mà vẫn dám úy hiế.p, kẻ này hoặc không s·ợ c·hết, hoặc bắt buộc phải làm vậy. Nghĩ tới đây, nàng nhìn lại tấm ngọc thạch trên nền đất.
Hóa Cốt Âm Thi Đan, Bạch Phượng Phi có biết qua loại âm đan này. Người sáng tạo ra nó là Hóa Cốt Tông, môn phái hạ lạc Tây Vực.
Người kia muốn lấy giải dược, đây có thể xem là sợi dây hi vọng cuối cùng của nàng, hi vọng mong manh cứu được Huyên Linh.
Bạch Phượng Phi lấy ra tấm mặt nạ, thứ này giống hệt với cái trước đó Huyên Linh từng dùng. Đây là đồ vật trân quý, đệ tử thành tích tốt như nàng mới có.
Thứ này đặt ở ngoài Thiên Phủ, phải là hạng tuyệt tài thiên kiêu, cảnh giới cực cao mới có.
Vạn Diện Thiên Thương Bí, pháp bảo này có thể giúp người đeo vào, thân thể xuyên tới dị giới. Một giới diện ảo cảnh dành cho tu giả bậc cao, chuyên mua bán trao đổi bảo vật.
Ở tại cảnh giới của Bạch Phượng Phi, mọi thứ nàng biết chỉ có như vậy.
Bạch Phượng Phi đeo vào mặt nạ, nàng tiến nhập bảo giới. Khu chợ kia vẫn đông người tấp nập, nơi này chẳng có ngày và đêm.
Nếu nàng có thể tìm thấy giải dược từ Hóa Cốt Âm Thi Đan, chỉ có nơi này mà thôi…
Ở tại một nơi khác, Tử Yên đang quỳ trên nền đất, trước mặt nàng là một gã trung niên, toàn thân mặc kín đáo như bưng.
Ông ta đúng là Tà Vô Niệm, nhận được tin báo của Tử Yên mà quyết định hiện thân.
Nhưng vừa đến nơi, thứ ông ta nhìn thấy lại chỉ có Tử Yên, không thấy thân thể của Bạch Phượng Phi đâu.
Tức thì ông ta tung tới một quyền, lực đạo mạmh mẽ, đánh cho Tử Yên văng xa trăm trượng.
Tử Yên miệng hộc máu tươi, nàng vẫn quỳ trên đất, kính cẩn không dám oán than.
"Như thế nào? Có phải ngươi ngại sống quá dai rồi phải không?"
Tà Vô Niệm lạnh tanh, gã nâng lên cái cằm nhỏ Tử Yên. Giọng nói phát ra hơi thở hôi hôi, lạnh lẽo phả thẳng vào khuôn mặt diễm lệ của nàng.
Tử Yên cố gắng đè nén nỗi buồn nôn trong lòng, ngoài mặt trấn an. Khuôn mặt phảng phất, bình tĩnh tới thản nhiên như đã biết mọi chuyện, trả lời:
"Đại nhân, ta thừa biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người sẽ không ban thuốc giải cho ta. Nhưng làm người ai mà không có khát khao muốn sống chứ? Ta càng là như vậy! Đại nhân đã nghĩ tới tình huống, người coi ta là một thủ hạ đắc lực ngày sau hay chưa….!"
Lời nói dịu dàng thánh thót, hương thơm nồng nàn từ thân thể thiếu nữ toát ra. Tà Vô Niệm híp mắt, lần đầu gã gặp tình huống này đây.
Tà Vô Niệm buông tay, hai mắt âm độc vẫn chằm chằm nhìn Tử Yên. Bộ dáng nàng ta mảnh khảnh, từ người tỏa ra một loại hấp lực, quyến rũ nam nhân.
Gã đột nhiên cười âm hiểm, khục khặc. Dứt tiếng, giọng gã khàn khàn giễu cợt vang lên:
"Khặc khặc…. Ngươi có thể nói là nhất quốc khuynh thành, đáng để làm mỹ nhân bầu bạn với ta. Càng đừng nói tới cảnh giới Ngũ Liên đỉnh phong kia. Nhưng đàn bà là một nhành hoa hồng có gai, xinh đẹp đi đôi với nguy hiểm. Ngươi đã bắt được người lại không mang tới, đây rõ ràng là đang muốn uy hiế.p ta. Cái gì gọi là thật lòng đi theo... Ha ha, cả ta và ngươi cùng hiểu rõ!"
Tử Yên gượng gạo đứng lên, nàng lau đi vệt máu trên khóe miệng. Dường như đã biết gã nói lời này, lòng vơi đi sợ hãi.
Đôi mắt như biết nói, nhìn thẳng tới khuôn mặt Tà Vô Niệm. Cái mặt nạ kia có thể che đi diện mục của gã, nhưng lại phảng phất như không trước mắt nàng.
"Đại nhân, nếu ta ngu ngốc, ta đã nghe theo lời ngài trước đó rồi. Còn nếu ta quá cuồng vọng, ta sẽ không dễ dàng khuất phục trước kẻ đang chế ngự bản thân ta. Người đang cần một thủ hạ đắc lực, bằng không đã không uy h·iếp ta làm gì. Giết ta, lợi ích sẽ nhiều hơn sao?"
…