Chương 73: Khúc dạo đầu!
Lôi Minh tung lên tờ giấy vàng, một tay hắn bắt quyết, dùng bút lông chấm tới mực đỏ. Hành động lanh lẹ thần tốc, chữ trên giấy bắt đầu hiện ra, như rồng bay phượng múa.
Hai canh giờ nữa đi qua, mọi sự đều đã hoàn thành. Trên bàn hơn năm tờ giấy vàng, ẩn hiện phù văn lấp lánh. Trong đó, ba tờ có nét vẽ giống nhau, ba tờ còn lại hơi khác biệt đôi chút.
Phù sư, một nghiệp chức cao chót vót trong giới tu giả, có thể sánh ngang với luyện đạo.
Chức nghiệp này, đòi hỏi thần hồn mạnh mẽ, cùng với tài nguyên sâu dày.
Lôi Minh hiện tại đã ở cảnh giới Tam Liên cao giai, thần hồn Tứ Liên đỉnh phong. Hắn có đủ điều kiện để vẽ phù cấp hai. Có điều vạn vô thập toàn, mười tờ vẫn hỏng tới bốn.
Lúc này Tô Mục đã quay trở lại, báo hắn một tin. Binh đoàn Tứ Hải hội đang chiêu mộ thành viên, có thể sáng ngày kia sẽ khởi hành.
Lôi Minh phất tay gật đầu, ra hiệu cho gã quay về. Một mặt, hắn đặt xuống sàn nhà bốn mươi chín viên linh thạch. Sau đó, lại đặt thêm bốn tấm phù văn bốn hướng, cả thảy vừa tròn năm mươi ba.
Lôi Minh đứng giữa, hắn mang ra đàn Kim Linh Phong Sương, bắt đầu ký khế ước.
Trong số này chỉ có chín con lớn nhất là hung thú, số còn lại không cần để tâm.
Pháp trận vừa ra, bốn phía nổi lên tinh quang. Lôi Minh đứng đối diện với cả đám, hắn vung tay làm pháp.
Khế ước hung thú có ba loại, một là bản mệnh thú, hai là sinh tử thú, cuối cùng là nô lệ thú. Mỗi loại đều có ưu nhược khác nhau, một lời khó nói hết.
Bước đầu tiên của ký khế ước nô lệ, là phải loại bỏ đi ý chí sinh tồn của chúng. Tỷ lệ ký ước này thấp nhất, chỉ có ba phần mười thành công. Một khi thất bại, hung thú sẽ c·hết, nhân loại phản phệ.
Lôi Minh không lựa chọn pháp trận tăng phúc bình thường, hắn tự có cách của mình. Kiếp trước… mà thôi, không cần dài dòng!
Thêm một canh giờ trôi qua, trời bên ngoài đã về đêm, trăng cao đỉnh đầu.
Bên trong gian phòng, từng âm thanh nhỏ kẽo kẹt phát ra.
Âm thanh của Kim Linh Phong Sương, ý chí sinh tồn giãy giụa phản kháng. Lôi Minh ngồi hướng đối diện, mặt lạnh như tiền, liên tục vận pháp.
Mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, hắn vẫn mỉm cười như không. Hung thú cao nhất chỉ là nhị cấp, hắn là Tam Liên, còn có pháp môn bổ trợ. Cơ hội thành công đạt tới tám thành, nếu mà còn thất bại nữa thì quá đen rồi.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm vài con Hoàng Quyên líu lo hót trên cành, bình minh chớm thức.
Ngồi trong gian phòng, Lôi Minh nhìn ngắm Kim Mẫu Phong, ong chúa trong đàn. Hai mắt nó tỏa ra thần quang, tựa hồ yên tĩnh âu yếm trên tay hắn.
Con mẫu này không thể chiến đầu, sức ăn cực kì kinh người. Một ngày tiêu hao tới mười viên linh thạch, lâu ngày sẽ là một số lượng khổng lồ.
Bù lại, Mẫu Phong sẽ sản sinh liên tục, mỗi ba ngày một lần, hơn mười quả trứng. Trong đó, xác xuất sinh ra hung thú chỉ một phần trăm. Tức là đến nói, mỗi tháng sẽ có một con hung thú non sinh ra, đó là may mắn.
Lôi Minh tính toán, hung thú có thể dùng cho trinh sát khoảng cách xa. Còn dã thú, có thể quan sát gần.
Một phần khác để bọn nó đến chăm sóc hung thú non, không thể g·iết đi hết đám này được.
Hắn đang tỉ mỉ nhẩm tính, bên ngoài vang lên tiếng gõ, vừa mở cửa, Tô Mục đã ngạc nhiên hỏi:
"Lôi huynh, ngươi thế nào cả đêm không ngủ?"
Nói xong, gã vỡ lẽ phần nào. Hai người tiếp tục câu chuyện dang dở, thế là cùng đi xuống đại sảnh vừa ăn sáng vừa bàn bạc.
Lôi Minh ngồi ăn vui vẻ, đột nhiên hắn chú ý tới mấy kẻ ngồi gần đó. Bọn họ là tán tu nơi nào chẳng biết, chỉ nghe tin tức hữu dụng lọt vào tai.
Qua một hồi vểnh tai hóng hớt, Tô Mục khàn khàn gợi chuyện:
"Lôi huynh, cái Tiêu Diêu Phái cuối cùng cũng đã bị diệt trừ. Thượng thiên có mắt…!"
"Đúng thế, đám ma môn thất đức đó, c·hết rồi thì thôi...!"
Lôi Minh ha hả hùa theo, trong lòng thì khác.
Từ tin tức biết được, Tiêu Diêu Phái bị ba đại thánh môn chính đạo vây công, c·hết chín chạy một.
"Chuyện này có chút hơi khác thường rồi, xem ra quỹ tích đã vì sự xuất hiện của ta mà bắt đầu thay đổi…!" Lôi Minh thầm nghĩ, cuối cùng hắn cũng nhận ra điểm khác thường.
Việc này quan trọng, quỹ tích không còn như ban đầu, lợi thế của hắn sẽ giảm xuống thảm hại. Tới lúc đó, những ưu thế đi trước thời đại kia sẽ không còn nữa, biết đâu từ phúc lại thành họa.
Từ xáo trộn về người sẽ xáo trộn về vật, nhân không đúng thì quả sẽ sai.
Từ đó, một số kẻ vốn phải sinh ra, có lẽ sẽ không tồn tại. Bí cảnh chờ người nọ khám phá, sẽ bị kẻ khác vô tình moi ra.
Hệ lụy liên quan càng lớn, tương lai vật đổi sao rời. Lôi Minh một lòng đăm chiêu tới quên cả ăn uống.
"Lôi huynh, ngươi có vấn đề gì sao?"
Tô Mục ở bên hỏi thăm, thấy hắn cười lắc lắc đầu, thế rồi thái độ bất ngờ phấn khích, để gã giật nảy cả mình.
"Không sao, không sao... hố hố hố.... Ta vừa phát hiện ra một loại sự tình. Cái loại không thể biết trước này, khiến ta càng thêm thích thú chờ mong. So với chờ mong một thứ đã biết, một cái hư vô mờ mịt sẽ cảm thấy thú vị hơn đúng không?"
"Đúng đúng…. Mà Lôi huynh, ngươi... ngươi có thể bỏ tay ra khỏi cổ ta hay không đã rồi nói tiếp…!"
Lôi Minh bấy giờ mới phát hiện, hắn đang b·óp c·ổ Tô Mục mà lắc như điên.
Suy xét một chút, tham vọng của Lôi Minh không lớn. Thứ hắn truy cần chỉ là thú vị, ảnh hưởng này đối với hắn sẽ không quá nhiều.
Tương lai khó đoán, đối với hắn càng là niềm vui dạt dào.
Ăn sáng xong xuôi, Lôi Minh chỉ hơi tiếc nuối một chút. Mấy cái tên khốn ở Tiêu Diêu Phái c·hết sớm quá, hắn mất đi cơ hội thăm hỏi rồi.
Chỉ có Tô Mục ở bên khó hiểu, nãy thì hắn vui như điên, giờ thì buồn như cha c·hết. Cái bộ dáng sáng nắng chiều mưa này... sao mà giống tính cách nữ nhân quá vậy...
Gần trưa, hai người đi tới trước một cánh cửa lớn. Đài môn cao năm trượng, khắc ba chữ vàng, Tứ Hải Minh.
Bên dưới tám tên thủ vệ cao lớn án ngữ, toàn thân săm trổ, tay cầm đại đao.
Mọi việc Lôi Minh để cho Tô Mục lo hết, hắn chỉ yên lặng ở sau chờ đợi. Qua nửa khắc ồn ào, hai người đã vào tới bên trong.
Người tiếp đón là một lão giả, lưng còng tóc bạc, tu vi Nhị Liên sơ giai. Chỉ nghe lão oang oang cái mồm:
"Mỗi lộ tuyến sẽ mất gần một tháng hành trình, độ rủi ro gặp phải hung thú là chắc chắn mười phần. Trong đó, chúng ta chỉ bảo vệ an toàn, mọi ăn uống khác các ngươi tự lo liệu….!"
Lão nhìn Tô Mục đi cùng thì liền biết Lôi Minh là người mới đến, cần có cò dẫn đường. Thế là lại được một phen nâng giá:
"Ở đây có hai loại bảo hiểm, một là an toàn tuyệt đối, giá tất nhiên sẽ cao hơn. Loại hai thì an toàn thấp hơn, phải biết cảnh giới càng thấp, nguy hiểm càng lớn. Giá cả lần lượt cho Nhất Liên là bốn mươi vạn, Nhị Liên là hai mươi vạn, Tam Liên là năm vạn!"
Lão khinh khỉnh nhìn tu vi Lôi Minh chỉ ở Nhị Liên, lạnh lùng buông giá. Về phần Tứ Liên, đã không cần tới binh đoàn hộ tống rồi.
Điều này không lạ, tu giả cảnh giới càng cao, độ an toàn càng lớn. Có đôi khi, bọn họ còn hỗ trợ ngược lại binh đoàn, cho nên phải lấy lễ mà đãi.
Bên trong thâm uyên, hung thú tứ cấp nhiều vô kể. Về phần ngũ cấp, chưa từng gặp qua.
Đoàn đội Tứ Hải này có một vị thủ lĩnh, tu vi Tứ Liên sơ giai, ba vị phó lĩnh đạt tới Tam Liên đỉnh phong. Có thể nói, binh đoàn này đã thuộc tốp đầu nơi đây, độ an toàn cực cao.
Lôi Minh nghe xong, hắn buồn rượi móc ra hai túi linh thạch đưa lên, thủ tục xong xuôi quay người, lối cũ ta về.
Ngồi tại gian lầu khách, nhiệm vụ của Tô Mục đã xong. Hai người tính toán chi phí, tiền công của gã.
Gần hai ngày gã theo hỗ trợ Lôi Minh, cả thảy năm lần bảy lượt. Nhìn tới một lát nhẩm tính, chi phí lên tới hơn ngàn viên linh thạch.
Quả nhiên làm cái nghề này, tuy rất vất vả. Nhưng nguy hiểm tính mạng không có, chỉ cần dẻo mỏ là đủ rồi.
Thấy Tô Mục buông lời chúc phúc, nói chuyện một hồi. Khi bàn tay gã vừa chạm vào túi linh thạch trên bàn, liền có một bàn tay khác ngăn lại.
"Một ngàn hai trăm viên linh thạch, tuy không ít nhưng trông lại chẳng thấm vào đâu. Tô huynh, cảnh giới ngươi đã lâu rồi không tăng tiến có đúng không?!"
…