Chương 72: Dự định!
Rất nhanh, ba người đi tới một gian hầm. Chỗ này chỉ có một lồng sắt nhỏ, bên trong một con ong lớn hơn bàn tay. Trên thân vài con được dán tấm phù lục, đờ đẫn ngủ say.
Kim Linh Phong Sương, con thú này toàn thân hai màu vàng đen, trước đầu một cặp mắt màu u lam. Lôi Minh chú ý tới con lớn nhất giữa đàn, nó là ong chúa, chịu trách nhiệm sinh sản, gọi là Kim Mẫu Phong.
Đàn Linh Phong này tu vi mỗi con không đồng nhất, số lượng hơn ngàn mà hung thú chỉ vỏn vẹn mười con, còn lại là dã thú bình thường.
Hung thú cũng từ dã thú mà sinh ra, xác xuất này không khác gì nhân loại tu giả.
"Khách quý, người cũng thấy rồi đó. Hung thú bầy đàn thì phải mua cả bộ, sẽ không thể nào xé lẻ như loại đơn hệ….!"
Gã trưởng quầy giới thiệu qua đôi chút, đặc tính của từng loại. Đàn ong này không khác gì dã thú bình thường, chỉ có ong trinh sát là có khả năng trở th·ành h·ung thú. Ngược lại ong thợ, hoặc là ong chiến đấu không thể sinh ra hung thú.
Tất nhiên, không phải loài nào cũng thế, tỉ như đám Phong Tuyết Lôi Hành. Bọn chúng sinh sản, ong chiến đấu sẽ có xác xuất trở th·ành h·ung thú.
Nhưng, tất cả đều có một điểm chung, ấy là ong chúa thọ nguyên sẽ cực thấp. Hung thú chiến đấu lợi về cơ thể, hung thú vây sát lợi ở bầy đàn.
Lôi Minh đi lại vài bước ngắm nghía, tuy chưa đạt tới yêu cầu của hắn, nhưng có còn hơn không. Hắn liếc nhìn Tô Mục, nhẹ gật đầu một cái.
Tô Mục hiểu ý, gã sang sảng cười, nhìn trưởng quầy nói:
"Ta nói này lão huynh, hung thú bầy đàn chăm sóc sẽ rất cực. Tài nguyên tiêu hao hàng ngày rất lớn, mà cái đàn kia chỉ độ vài con tàm tạm….!"
Tô Mục vừa mở lời, gã trưởng quầy đã hiểu rõ ý đồ, cười khổ đáp:
"Hiền đệ, ngươi cũng biết đấy. Nơi này đầu nguồn, giá đã là rất thấp rồi. Ngươi có thể đi khắp trấn này mà xem, hung thú loại này rất hiếm. Hàng vừa về đã không có mà bán, đàn này còn thừa may mắn do chủ cũ đổi ý. Bằng không…!"
Đôi bên mở lời thương thảo, bàn lại giá cả.
Tô Mục rất giỏi khoản nọ, đây là miếng cơm của gã. Người càng hữu dụng, lợi ích mới tới nhiều.
Sau nửa ngày nghị luận, đôi bên đỏ mặt tía tai, giá cả mới đạt thành.
Ba con Kim Linh Phong Sương cấp 2 sơ giai, bảy con cấp 1 trung giai. Còn lại hơn ngàn con dã thú không tính, vị chi cả thảy mười vạn tám ngàn linh thạch.
Giá trị hung thú cấp 1 sẽ không quá một vạn, lên tới cấp 2 sẽ gấp mười, cứ như vậy tính toán. Vượt qua cấp 4, đã khó có thể dùng linh thạch để định giá hung thú nữa rồi.
"Khách quan, ở đây có pháp trận hỗ trợ ký kết khế ước, độ thành công cộng thêm một phần. Không biết là…!"
Giao dịch xong xuôi, thấy Lôi Minh mặt ủ mày chau, tiếc của xót ruột, gã chủ quầy liền hỏi, coi như quà khuyến mãi. Lôi Minh chỉ lắc đầu, hắn có thủ pháp của ma đạo, cần gì phải lằng nhằng.
Chỉ có Tô Mục là híp mắt gian tà không nói, sau vụ mua bán này gã sẽ được chích không ít hoa hồng đâu.
Thủ đoạn trinh sát thì đã có rồi, có nên tìm tới một con hung thú hỗ trợ t·ấn c·ông không đây. Lôi Minh băn khoăn tợn, hay là cứ đi thử một chút coi sao, biết đâu được đấy.
Tiếp đó hai người đi thêm một vòng, thăm quan một số hung thú quý hiếm.
Bình thường dạng này khó kiếm, xuất hiện là có người mua ngay. Cũng có một số chủng loại ít hiển lộ hung uy, không có con mắt tinh đời, liếc qua khó mà phát hiện.
Tỉ như lúc này, Lôi Minh chú ý tới hàng sạp quán nhỏ. Bên trong một góc ít người chú ý, lại để nàng nổi lên hứng thú.
Con hung thú này giống dơi, lại có vài điểm khác biệt. Toàn thân một màu đen xám, lông mượt như nhung, tròn vo một cục, to hơn nắm tay.
Lôi Minh rất nhanh nhận ra thân phận, Cửu Dực Yêu Linh. Loại hung thú này tuy không quý, càng chẳng hiếm!
Lôi Minh chú ý, chẳng qua là vì bộ dáng của nó.
Cửu Dực Yêu Linh nằm yên một chỗ, liếm láp v·ết t·hương. Ánh mắt kia như biết nói, sao buồn bã đến thế. Bộ dạng ba phần bất lực, bảy phần bất hạnh.
"Lôi huynh, ngươi có chú ý gì sao?"
Tô Mục đi đằng trước, gã luyên thuyên diễn thuyết cả buổi. Tới khi quay lại, khó hiểu hỏi.
"Chư vị quan khách, cửa hàng của chúng ta loại nào cũng có. Các vị cứ tùy tiện lựa chọn, sẽ khiến chư vị hài lòng….!"
Gã trưởng quầy thấy hai người dừng chân, đăm chiêu nhìn ngó. Gã ta chạy tới chào giá, hỏi thăm một phen.
"Con thú kia giá cả thế nào?"
Hai người nhìn theo chỉ tay của hắn, hướng về con thú nhỏ trong góc lồng. Tô Mục ngẩn ra, loại hung thú này thiếu gì chỗ bán.
Hơn nữa chỉ có một con, dạng này không tạo nguy hiểm cho lắm. Nhưng Lôi Minh thích, gã cũng cố nhìn thử xem có gì đáng giá.
Lão trưởng quầy thì lại khác, đon đả mời chào:
"Khách quan, người đúng là đuốc nhãn như thần, đây là con thú nhỏ bé mang trong mình ý vị nhất tiệm ta!"
Thấy hai người hiếu kì, lão bắt đầu kể:
"Nghe nói, có hai kẻ vì bắt nó mà bị g·iết. Tiếp đến, sau khi nhốt nó chung lồng với đồng loại, cả đám kia đều không dám tới gần….!"
Lão cứ thế say sưa kể, chiến tích của Cửu Dực Yêu Linh. Để cho Lôi Minh và Tô Mục nhìn nhau, rồi lại nhìn tới con thú.
Hung thú này tỉ mỉ quan sát, cảnh giới còn chưa qua nhị giai. Một loài phụ thuộc bầy đàn, lại có chiến lực mạnh mẽ vậy sao?
Hai người liếc lại gã trưởng quầy một cái, lão ta vẫn hăng say nói, nước bọt văng bốn phía. Rất nhanh hai người đã hiểu, ý tứ rõ ràng, nguyên lai là lão ta đang bốc phét.
Tô Mục tức thời gạt ngang cánh tay, ngăn lời kích động từ lão, từ từ ghé sát bên tai:
"Lão huynh à, chúng ta đều là người trong nghề, quá lộ liễu rồi, không cần phải vậy đâu. Chi bằng lão huynh cứ nói cái giá, bọn ta thấy hợp lý thì mua!"
Lão trưởng quầy không nói, chỉ thấy ba lên hai cái ngón tay làm hiệu.
"Hai ngàn?"
Tô Mục bộp chộp hỏi đến. Thấy lão lắc lắc đầu, Lôi Minh thuận miệng:
"Là hai vạn?"
Lão trưởng lão bất lực, âm trầm đáp:
"Ta nói cả buổi, các ngươi lại nghĩ ta nói lời giả dối. Con thú này giá cứng hai mươi vạn, không bớt một xu!"
Tô Mục và Lôi Minh nhìn nhau, hai người quay lưng rời đi. Chỉ để lão già ở sau rút ra một xấp vàng hương, một tay phóng ra ngọn lửa đốt lên, miệng còn làu bàu:
"Sáng ngày ra xui xẻo, gặp phải hai tên ngu ngốc, lại phải đốt vía!"
Lôi Minh hai người đi thêm một vòng, trên đường không tìm thấy đồ như ý, bèn quay lại lầu quán.
"Tô huynh, phiền ngươi tìm giúp ta một binh đội hộ tống người sang Vạn Bảo Thương Thành. Giá cả không thành vấn đề, miễn là phải được việc!"
Ngồi an tọa trong gian phòng, Lôi Minh uống vào hớp trà, bình tĩnh nói ra yêu cầu. Một mặt, hắn ném cho gã túi càn khôn nhỏ, thù lao của ngày hôm nay.
Tô Mục thấy thù lao hậu hĩnh, liên tục gật đầu đảm bảo. Gã lập tức cáo biệt, tức tốc đi làm ngay.
Có điều vừa ra khỏi lầu quán, gã bước về phía khu mua bán hung thú. Gặp lại gã trưởng quầy lúc trưa, hai người vui vẻ một phen.
"Lần này đa tạ hiền đệ đã giúp ta kiếm được mối khách, đây là tiên mối của ngươi!"
Tô Mục vui vẻ nhận lấy, gã nói chuyện đôi ba lời, hai bên mới chia tay.
Lôi Minh đi ở tại gian phòng, hắn lấy ra một số vật dụng. Trên bàn để một cái bút lông tinh xảo, bên cạnh một xấp giấy vàng, lấp lánh ánh kim.
Hắn để lên bàn một cái nghiêng mực, tiếp tục lấy ra vài tài liệu, yên lặng điều chế. Qua gần nửa ngày, bên ngoài trời đã xẩm tối. Nơi xa mặt trời lặn xuống sau hàng cây, hoàng hôn một màu đỏ rực cả phương trời.
Trong phòng, Lôi Minh bắt quyết, từ mi tâm của hắn rút ra một phần tinh huyết. Máu huyết như sợi chỉ hồng chảy xuống nghiêng mực, thỉnh thoảng phảng phất chút linh khí ba động.
Làm xong động tác, Lôi Minh toát mồ hôi hột. Cơn đau này, phù sư nào mỗi lần điều chế sẽ phải trải qua.
….