Chương 71: Hắc Thác trấn!
Lại nói về Lôi Minh, hắn khi này đã tới được Hắc Thác trấn rồi.
Nhìn từ xa xa, trấn này không lớn lắm, chỉ là một nơi dừng chân của các đoàn đội, hội ngộ hai bờ mà thôi.
Nơi này thương lái tấp lập, hai bên đường phố quầy hàng la liệt. Từ thảo dược cho tới tài liệu luyện khí, mua bán hung thú nhiều vô kể.
Tán tu từ phương khác tới đây có rất nhiều mục đích, hoặc là đi vào sâu hơn nữa tìm kiếm tài liệu. Số khác tìm mua sản vật, giá cả nơi này cực kì phải chăng.
Nhiều người khó sống, hoàn toàn có thể gia nhập đoàn đội, hội nhóm đánh thuê. Giả như Lôi Minh, hắn đang muốn dựa vào hội này đi sang bờ bên kia.
Lôi Minh vừa đi vào cửa trấn, hắn đã bị mấy tên đô con giữ lại, thu tiền lộ phí.
"Huynh đệ, ngươi phải biết rằng. Tiền này là tiền trị an, bảo vệ cho tính mạng của các ngươi. Những kẻ không chịu giao nộp, hậu quả thế nào tự gánh!"
Lôi Minh cười cười, như thế nào lại không biết cái luật này. Ma mới nạt ma cũ, kẻ mạnh c·ướp kẻ yếu, đó là luật xưa nay. Người không muốn rắc rối, thường sẽ chọn cách chấp nhận.
Ngay khi mà Lôi Minh định lấy ra linh thạch, một âm thanh từ sau vang lên:
"Ối da ai kia, Ngưu đệ tại sao lại tới nơi này, mà không chịu báo với ta một tiếng chứ?"
Người đến là một gã mập mạp, trang phục bình thường, cảnh giới không cao. Gã khoác lên vai Lôi Minh, cười nói như đã thân từ kiếp trước.
Nói tới một hồi, gã âm thầm đánh mắt, sau mới quay lại thưa chuyện cùng năm tên kia:
"Các vị đạo huynh, vị này là bằng hữu của ta. Nay tới đây thăm chút họ hàng, các vị có thể nào bỏ qua hay không…!"
Thái độ của gã ba phần thành khẩn, bảy phần nịnh nọt. Nhưng mà, đổi lại chỉ được một cái tát từ người nọ, kẻ này quát lớn:
"Hừ…. Tôn Bằng, người cũng dám tranh dành địa bàn làm ăn của bọn ông sao? Xem ra tên này ngại c·hết muộn rồi, các ngươi lên hỏi thăm vài câu đi!"
Vừa nói, hai tên đô con rút ra trường đao, bộ dạng bậm trợn bước lên. Kẻ gọi là Tô Bằng bị tát, ngã dụi trên đất, nhanh giơ tay thanh minh:
"Các sư huynh, hoàn toàn không phải, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tất cả những lời ta nói là thật, hơn nữa tên của ta….!"
Mắt thấy hai người vẫn tiếp tục đi lên, một kẻ nhìn Tôn Bằng cười khan, lưỡi gã nhơ nhớp liếm môi, ghê rợn.
Lôi Minh bấy giờ rút ra túi linh thạch nhỏ, bộ dáng khúm núm đưa đến thưa:
"Các vị đạo huynh, xin dừng tay. Quả thật Tô đại ca là người quen của ta, tiền lộ phí đây, xin cứ cầm lấy!"
Thấy Lôi Minh đưa tới, năm người cười ha hả, riêng phần Tô Bằng đỏ mặt gượng gạo. Tên thủ lĩnh bước đến, gã đưa tay cầm lấy túi linh thạch, ý vị mà khen:
"Ha ha… ngươi biết điều đấy, kẻ biết điều thường sống lâu hơn kẻ cứng đầu. Còn về phần hai ngươi có quen nhau từ kiếp trước, ta cũng mặc kệ, chịu đóng phí là đủ rồi. Ha ha ha… có phải không Tô Mục?"
Gã gã vỗ vai Lôi Minh hai cái, rồi nhìn tên béo châm biếm một câu, cả đám bấy giờ cười vang mới rời đi.
Lôi Minh ngơ ngác không hiểu gì, chỉ nghe người kia cười gượng đáp:
"Huynh đệ có điều không biết…!"
Qua lời giải thích của gã, Lôi Minh mới vỡ lẽ phần nào.
Thì ra tên béo này gọi là Tô Mục, một kẻ chân c·hạy v·iệc, giúp đỡ những kẻ mới vào trấn còn bỡ ngỡ như Lôi Minh, mục đích kiếm chút hoa hồng.
Gã dùng thủ đoạn này mấy lần, giúp cho vài người không phải bỏ tiền lộ phí. Năm kẻ kia khi nãy cố ý gọi sai tên gã, chẳng qua là nhử mồi mà thôi.
Nếu như Lôi Minh thật không có bỏ tiền bảo kê, một mẹo này của Tô Mục cũng bại lộ, hai người chắc chắn bị ăn đòn nhừ xương.
Lôi Minh cười lắc đầu cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn phất tay cho qua, nói:
"Ta đúng là đang cần một tên c·hạy v·iệc, Tô huynh nếu là giúp ta thì thật tốt quá!"
Lôi Minh ngoài cười trong lạnh, cái tên họ Tô này để hắn nhớ đến một người...
Sau khi hai người đi vào quán trà, hỏi han vài câu mới biết. Gã này là một tán tu, cảnh giới vẫn ở Nhất Liên trung giai, vì mưu sinh mà tới đây bôn ba.
"Tô huynh, ta đang cần tìm mua hung thú trinh sát, nếu là bầy đàn thì càng tốt hơn. Nơi này ngươi thông thạo nhất, hãy giúp ta tìm kiếm đi!"
Lôi Minh không ngần ngại, bắt đầu mở lời nhờ vả. Hắn đúng là thiếu đi trinh sát, thủ đoạn hung thú hỗ trợ.
Hung thú và tu giả tuy là thiên địch của nhau, nhưng nhờ có biện pháp khế ước, hoàn toàn là bạn đồng hành lý tưởng.
Đường đi sang Vạn Bảo Thương Thành phải mất cả tháng, trên đường rừng núi hiểm trở. Không có thủ đoạn hỗ trợ, trù tính đầy đủ mà vẫn đi, chắc chắn là một kẻ ngu ngốc.
Thấy Lôi Minh đưa ra mức thù lao hậu hĩnh, Tô Mục cười như được mùa, vỗ ngực đảm bảo:
"Minh huynh, nơi này giống như là nhà của ta vậy. Ngươi cứ yên tâm tin tưởng, không đến nửa ngày sẽ có kết quả!"
Nói xong, hai người bàn bạc một hồi. Lôi Minh tìm đến khách quán dừng chân, thuê một gian phòng hạng trung.
Hắn thể hiện thái độ niềm nở, ai cũng có thể nở nụ cười. Tên tay một thanh kiếm bình thường, càng không hiển lộ thực lực chân chính.
Ở nơi nào cũng có rắc rối nhất định, hai cái lớn nhất là tiền tài cùng mỹ nhân. Ngươi thể hiện xa hoa một chút, đêm nay ắt có kẻ mang đao mò tới.
Lôi Minh ngồi trong gian phòng suy tư, hắn nhớ lại thời gian này kiếp trước có gì phát sinh. Từ đó, làm ra hành động đến tranh lấy tạo hóa, con đường sau này sẽ nhanh hơn vạn phần.
Tiếc là kiếp trước sự tình có không ít, chỉ là khoảng cách so nơi này quá xa xôi, đến không thể kịp.
Hơn nữa, một khi chưa thể giải trừ thiên địa phản trách, truyền thừa tới tay cũng rất phức tạp sử dụng.
Suy đi tính lại, vẫn nên đến Vạn Bảo Thương Thành trước, nơi đó có một vật cần đến.
Rất nhanh, chỉ qua hai canh giờ Tô Mục đã đến. Gã vừa ngồi xuống bàn, miệng cười khó khép lại, oang oang nói ra:
"Ha ha… Minh huynh quả nhiên có phúc khí, ta vừa đi phường chợ soi xét một vòng. Thấy được yêu cầu của huynh có rất nhiều, đi nào, vừa đi vừa nói!"
Lôi Minh vui vẻ đi theo gã, hai người bước đến khu phía nam trấn. Nơi này từ xa đã nghe tiếng thú rống ồn ào, tùy thời ngửi được đủ loại h·ôi t·hối bốc lên.
"Minh huynh, hung thú trinh sát nhị giai có tận mười loại, đều là đơn hệ. Giả như Cóc Bối Âm, hung thú này có thể đoán biết nắng mưa, dùng tiếng kêu xua đuổi kẻ thù. Tiếp đến là Bạch Linh Xà, có thể nhận biết nhiệt độ nóng lạnh, bán kính nửa dặm trở lại…!"
Trên đường, Tô Mục liên tục nói ra hơn mười loại, hầu hết là hung thú đơn lẻ.
Hung thú được chia làm ba bộ lớn, gồm thiên thú, địa thú và hải thú. Mỗi bộ lớn lại có rất nhiều chủng loại, tác dụng khác nhau.
Giống như tu giả nhân loại, không có hung thú toàn diện, chỉ có hung thú thích hợp hoàn cảnh.
Hầu hết, tu giả chia hung thú làm hai loại, t·ấn c·ông và hỗ trợ. Loại trước cần cơ bắp khỏe mạnh, chiến lực đủ cao, có thiên phú nhất định.
Loại sau không quan trọng kích thước, chủ yếu biến hóa đa dạng, thiên phú đặc dị. Hung thú có thể giúp tu giả trinh sát, hỗ trợ phòng thủ, đoán biết dị tượng.
Thông thường tu giả sẽ có cả hai loại này đi cùng, vừa hỗ trợ trinh sát, vừa giúp chiến đấu.
Lợi ích là thế, hại cũng có đôi.
Vừa nói, hai người đã bước tới một gian lầu. Chủ tiệm thấy người quen, bèn mở lời đon đẩy mời chào.
"Thì ra là Tô huynh tới nhìn hung thú, nào nào. Chỗ chúng ta hiện tại có đủ, loài nào cũng có, huynh đệ cứ yên tâm!"
Hiển nhiên Tô Mục đã không ít lần dẫn mối làm ăn, gã vui vẻ đưa ra yêu cầu:
"Lão huynh à, vị này của ta cần tới một con Kim Linh Phong Sương. Không biết chỗ lão huynh…!"
"Thì ra là vị khách nhân này đại giá quang lâm cửa tiệm, khách quý khách quý. Có có, chỗ chúng ta vừa hay có tới một con, xin mời theo ta!"
Nói rồi ba người cùng bước vào trong, đường đi một lối rộng rãi. Hai bên rất nhiều lồng sắt, hung thú nuôi nhốt đủ loại, kêu gào ầm ĩ.
"Khách quan, ngài thật may mắn. Đàn Kim Linh Phong Sương dạo này rất được ưa chuộng, bọn nó vừa có thể trinh sát, lại có thể quần công. Xưa nay hung thú bầy đàn tác dụng cực cao, chúng ta nhập về cung không đủ cầu…!"
Lôi Minh đi trước gật gù, tỏ ý đã hiểu. Người bán có xu hướng tâng bốc, nói quá lên về sản phẩm để bán được hàng.
Kẻ mua lại thường chê bai khuyết điểm, nhằm hạ được giá, mua bán chính là như vậy.
…