Chương 70: Uy Hiếp!
Bạch Phượng Phi như bay chạy tới, thân hình lao v·út đi. Ánh mắt nàng xa xăm, rốt cục là kẻ nào, lại có gan lớn tới vậy.
Huyên Linh có lệnh bài trưởng lão Đa Tiên Các trong người, tán tu dưới Ngũ Liên ắt là không dám vọng động. Chỉ có…
Bạch Phượng Phi nghĩ tới một khả năng, là đối thủ của Đa Tiên Các ám hại.
Trên đời này tài nguyên là thứ hữu hạn, luôn tuân theo quy tắc sinh diệt. Một nhân loại sinh ra, sẽ có ba hung thú ngã xuống.
Một tu giả tiến giai, sẽ có rất nhiều tài nguyên biến mất. Hung thú cũng vậy, một con sinh ra, thì có tới bốn nhân loại mất đi.
Tu giả và hung thú c·hết đi, linh khí và tài nguyên mới có cơ hội đản sinh, quy tắc này luôn bất diệt trường tồn.
Tông môn mọc lên như nấm, tranh giành tài nguyên, c·ướp đoạt địa bàn, tạo hóa của nhau. Ma đạo công khai, chính đạo ám toán, đó là đạo tự nhiên.
Đa Tiên Các nơi này là một con quái vật, nhưng không phải duy nhất. Xung quanh Đa Tiên Các, vô số tông phái ngang tầm xuất hiện.
Có thể thần không hay quỷ không biết, loại bỏ được vài mầm mống đáng quý của đối thủ, chẳng phải xảo diệu lắm sao.
Bạch Phượng Phi không có kẻ thù, Huyên Linh thì càng không. Hai người lấy thân phận Đa Tiên Các tới đây, đối với nàng chỉ có lý do này là hợp lý mà thôi.
Có điều là tán tu ra tay còn khó nói, chính đạo âm thầm ra tay. Chuyện này bị bại lộ, vậy thì phải trả giá thật nhiều.
Đừng nói là Đa Tiên Các, dù tứ đại thánh môn làm ra, cũng phải lột tới một lớp da.
Ôm tâm tư này, Bạch Phượng Phi v·út tới nơi nọ. Chẳng qua tới nửa chén trà, thân thể nàng như mũi tên xoẹt đi, tạo thành một đường dài trên nền đất.
Bạch Phượng Phi vừa đến, nàng lăng lệ nhìn về nơi cách đó không xa, hai mắt híp lại như có điều bất ngờ.
Trên mỏm đá, một thân ảnh đứng đó. Kẻ này Bạch Phượng Phi từng gặp, khi lần đầu tới tra dấu vết nơi thôn làng.
"Không cần nhìn, người nọ được ta đưa đi rồi. Ta ở đây… là muốn chờ ngươi đến!"
Tử Yên thấy nữ nhân kia liếc về bốn phía, nhìn thấy cái xác của Vạn Thâm Hải, ánh mắt lạnh dần. Tử Yên bình đạm mở lời chấn an, không mặn không nhạt.
Tử Yên trước đó cũng bất ngờ một phen đấy chứ!
Nàng lầm tưởng Huyên Linh là Bạch Phượng Phi, dụ dỗ tới đây ra tay. Nào ngờ, sau khi sưu hồn Huyên Linh mới rõ tình cảnh.
Thì ra, tên tiên nhân nọ uy hiế.p nàng g·iết người, lại chính là đệ tử của Thiên Phủ. Tử Yên đã nghe qua danh tự này, sao lại không rõ tính nghiêm trọng trong đó.
Giết đệ tử ưu tú trác tuyệt của họ, ngày sau khó khăn thế nào đủ hiểu. Nhưng không g·iết, nàng sẽ trúng Âm Thi Hóa Cốt Đan mà c·hết.
Tử Yên nào cam lòng như vậy, nàng âm thầm tính toán một phen, rất nhanh nghĩ được hai cách. Đây cũng là nguyên nhân, nàng còn chưa ra tay với Bạch Phượng Phi.
Về phần Bạch Phượng Phi nhìn lại, quả thật không thấy có Huyên Linh ở đây. Quanh đó trăm trượng, không có biến hóa phát sinh.
Nàng không cảm nhận được vị trí Huyên Linh, nhất thời lạnh lùng mở lời:
"Ta xưa nay không g·iết kẻ vô danh, ngươi là ai?"
Tử Yên mỉm cười, nhoẻn miệng đáp:
"Ta chỉ là một tán tu mà thôi!"
"Ma đạo phương nào, lại dám ở đây tự tung. Ngươi còn chưa biết, động vào chúng ta sẽ có hậu quả gì đâu!"
"Ha ha ha… sao ta lại không biết chứ, hai ngươi đều là thân phận Đa Tiên Các đệ tử, tới đây vây bắt ma đạo! Chỉ là không nghĩ đến, ma đạo bậc nào lại có thu hút được tận hai thiên tài tới đây?"
Tử Yên cười đáp, nàng hiểu rõ tình huống, lời vừa đủ phân lượng.
Nói quá rõ ràng, Bạch Phượng Phi chắc chắn sẽ biết Huyên Linh đã bị sưu hồn kiểm phách, để nàng ta điên lên, sự tình sẽ không được như ý liệu.
Quả nhiên Bạch Phượng Phi đăm chiêu, thầm nghĩ kẻ này chỉ mới biết hai người là đệ tử Đa Tiên Các thôi sao? Như vậy, Huyên Linh vẫn còn an toàn. Nghĩ tới cô ta không ra tay, là còn có gì muốn giao dịch. Bạch Phượng Phi lạnh hỏi:
"Ngươi đã biết vậy, mà vẫn không chịu thả người. Nói đi, ngươi muốn gì?"
"Ha ha ha…. Nói chuyện với người thông minh, thật tiết kiệm thời gian không ít. Được rồi, ta muốn một thứ, trong vòng năm ngày phải mang tới. Bằng không, kể cả ngươi cũng chẳng thoát khỏi liên quan!"
Nói xong Tử Yên ném về phía Bạch Phượng Phi một cái ngọc thạch, nàng định quay người rời đi. Nào biết, bên tai có tiếng gió truyền đến, một giọng lạnh tanh vang lên:
"Hừ… muốn uy hiế.p ta, để xem liệu ngươi có tư cách?"
Tử Yên vừa quay lại, Bạch Phượng Phi đã tới cách người hai trượng. Hai tay nàng ta bắt quyết, cuồng phong gào thét, cả trăm trượng nổi lên phong bạo.
Khí thế này Tử Yên kinh hô không ổn, đệ tử Thiên Phủ có khác. Tứ Liên cao giai, uy lực đã có thể so với Ngũ Liên sơ giai rồi.
Tử Yên bình tĩnh, sau người phát ra tinh quang. Hơn ngàn dải lụa hồng tuôn ra, vun v·út lao đi, bao lấy Bạch Phượng Phi vào trong.
Uỳnh một tiếng lớn, phong bạo xé rách lụa hồng thành muôn mảnh, mạnh mẽ mà ra, khí lãng xung kích.
Chỉ là quả cầu phong nộ này vừa đẩy đi, đã không thấy bóng dáng Tử Yên đâu, cứ thế bay v·út đi xa.
Bạch Phượng Phi cảm thấy không ổn, nàng ngước l·ên đ·ỉnh đầu. Bóng dáng Tử Yên đã xuất hiện nơi đó tự khi nào, cách nàng trăm trượng có dư.
Hai tay Tử Yên vung lên, xung quanh hơn trăm đầu Hồ Điệp xuất hiện bay múa. Điệp Ảnh lung linh sắc màu, dập dờn như áng mây ngũ sắc.
Cùng một chiêu giống với Văn Nhã, nhưng mà uy lực Tử Yên phát ra, đã mạnh hơn gấp mấy lần.
"Để ta thử xem, tài nghệ của Đa Tiên Các thiên tài?"
Tử Yên vung tay áp xuống, đánh thẳng đầu Bạch Phượng Phi một chưởng. Cự thủ vừa thành hình, to hơn mười trượng rơi xuống.
Bạch Phượng Phi yên lặng đứng trong gió, mái tóc phiêu lãng tung bay. Trên cao, cự chưởng khổng lồ áp bức đè xuống. Lực ép này, nghiền nát hơn trăm cây lớn.
Bạch Phượng Phi nhìn lên, bình thản rút ra hai thanh thủ kiếm, khí thế lập tức tăng vọt.
Kiếm màu vàng kim, ngắn độ một thước, song kiếm một cặp. Đây tuyệt đối là pháp khí thượng phẩm, Song Tuyệt Hoàng Kim Minh.
"Có thể được so chiêu với ta, đó là phúc phần của ngươi!"
Bạch Phượng Phi lãnh ngạo buông lời, dù rằng cảnh giới thấp hơn.
Mắt thấy cự thủ sắp tới, hai tay truyền đến linh nguyên, nàng bật lên cao hai thước. Tay trái vung kiếm quét ngang một đường, ánh kiếm sáng chói phát ra, thế đi phi hành lăng lệ.
Bạch Phượng Phi tay phải vung tiếp, phóng ra thêm một kiếm lãng bay đi.
Chưa hết, một chiêu ba kích. Nàng thu hai tay về sau lưng, điểm mũi kiếm hai đầu chạm nhau. Tức thời nàng thét lớn tiếng, một kiếm cuối cùng toàn lực đánh ra.
"Tam Bộ Trảm Tâm Kiếm!"
Hai kiếm đầu bay đi, phá tan cự thủ to lớn của Tử Yên. Bất giác Tử Yên cảm thấy váng đầu hoa mắt, trảm tâm kiếm? Mọe nó, hỏng rồi…
Tử Yên cấp tốc bắt tay, nàng vung tới một thế, môi nhỏ nhẩm tới phạm ngữ kinh âm.
Tức thời, đàn bướm đang dập dờn bay, lập tức hai mắt tỏa ra hung quang, nhắm thẳng Bạch Phượng Phi bay đi như đàn thiêu thân.
Chỉ thấy chiêu kiếm thứ ba v·út tới, đàn hồ điệp vừa rơi vào phạm vi hơn mười trượng xung quanh, thân thể nhanh chóng bị cắt nát, từng mảnh thân thể rơi vãi hư không.
Một đàn điệp ảnh cứ thế bị xé toạc, hủy đi quá nửa. Cánh bướm rơi rụng, lả tả bay trong gió chiều.
Tử Yên vội vã lùi lại, không dám đón đỡ kiếm chiêu. Toàn thân nàng một tầng lam quang bao phủ, tăng sức phòng thủ thêm ba phần.
Chỉ là kiếm kia lạng lùng lướt qua, cách hơn ba trượng mà còn gây cho lớp bảo vệ của nàng hai vết rách lớn.
Trảm Tâm Kiếm như tên gọi, chỉ cần xuất chiêu là kẻ địch có tránh né được cũng vẫn gặp tổn hại phần nào. Tử Yên chỉ thấy chợt đầu váng mắt hoa, lảo đảo suýt ngã. Từ trong linh hồn run rẩy, giống như não hải bị ai đó đấm cho một cái.
Về phần Bạch Phượng Phi, nàng bị số hồ điệp còn lại công kích.
Mỗi con bướm nhỏ bay xuống gần tới mục tiêu, lại tức tốc nổ tung, tạo thành phong bạo.
Ầm ầm trăm t·iếng n·ổ vang, kinh tâm hãi tục. Bạch Phượng Phi ở bên trong không chịu nổi, nàng phi thân phóng vọt ra ngoài.
Thân thể vừa ngừng, lập tức thấy được bộ dáng chật vật. Lớp áo bên ngoài rách nát, để lộ ra bên trong một lớp lân giáp. Toàn thân một vòng bảo hộ, như gợn sóng ẩn ẩn hiện hiện.
Khóe miệng Bạch Phượng Phi rỉ máu, chiến lực đối phương cao quá tầm nàng.
Suy cho cùng cũng nhờ Tử Yên thương thế chưa khỏi, chiến lực đại giảm mới tạo thành cục diện đôi bên bất lợi.
Tử Yên trên cao cười lạnh, mở lời khen ngợi:
"Quả nhiên đúng như danh hào, nếu như ngươi ngang ngửa cảnh giới, ta chắc chắn không chịu nổi ba chiêu. Chỉ là ta có lời khuyên, yêu cầu kia ngươi không thể không làm, mà phải tận lực làm được. Ta có thứ ta cần, ngươi không chỉ cứu được bằng hữu, còn lấy về một mạng, khuyến mãi thêm một bí mật về chính ngươi!"
Nói xong, Tử Yên vọt đi, không tiếp tục so tài. Bay xa một đoạn, không thấy Bạch Phượng Phi đuổi theo, nàng mới hộc ra một ngụm máu lớn...
….