Chương 69: Biến cố bất ngờ!
Từ trên thương khung, một đạo tàn ảnh phóng xuất, đánh thẳng xuống người điệp ảnh.
Ầm ầm vọng vang, âm thanh huyên náo bay xa. Nơi góc rừng nhỏ, bụi khói bốc lên tán loạn.
Văn Nhã từ dưới hố bò ra, miệng nàng ọc ra mấy ngụm máu tươi. Khuôn mặt bá mị lấm lem đất cát, cả người rũ rượi. Thế nhưng điều đó không che hết đi vẻ sợ hãi, còn vương trên khuôn mặt nàng.
Cách đấy không xa, một thân ảnh đứng trên ngọn cây nhìn tới. Nàng ta thân mặc choàng bào, che đi gần hết dáng người.
Lại chẳng che hết thân thể thanh kiều, vóc dáng tinh ngần. Khuôn mặt rung động lòng người, nét tự tin chẳng thể phai nhạt.
Người đến thật không ai khác, đúng Bạch Phượng Phi.
Bạch Phượng Phi nhìn qua Văn Nhã, lập tức nhận ra ngay, thủ đoạn kia giấu sao thấu mắt nàng.
"Ngươi muốn buông tay chịu trói, hay để ta tự mình động thủ?"
Lời nàng nói ra, thập phần tự ngạo, không để người ta vào mắt…
Aaaa….
Văn Nhã đấm mạnh xuống đất, nàng không cam lòng ngửa mặt hét lớn. Kết thúc rồi sao?
Người tới tu vi quá cao, chênh lệch cực lớn. Ngay cả khi Văn Nhã ở trạng thái Tứ Liên đỉnh phong, chỉ sợ phải kiêng dè ba phần có dư.
Đúng lúc, nơi xa ba đạo thân ảnh cấp tốc chạy tới. Bạch Phượng Phi liếc qua nhận ra, đám người Hàn Thanh đã tới. Chỉ là bọn họ đều tới, vậy thì Huyên Linh đi đâu rồi.
Hàn Thanh vừa tới, gã nhìn thiếu nữ trước mặt, lại được một phen kinh diễm. Có điều khi liếc đến Văn Nhã, ánh mắt gã lập tức bị thu hút kinh hô.
"Ha…. Tên ma đạo nhà ngươi, cuối cùng cũng lộ mặt rồi. Ha ha… hôm nay sẽ là ngày c·hết của ngươi!"
Ba người Hàn Thanh khác mọi người, gã đi trước mà lại tới sau. Chẳng qua trước đó trên đường ba người họ đã chuyển hướng, tới một điểm ấn ký khác.
Sau khi phát hiện chỉ là binh đoàn loại vừa, gã mới tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của Thanh Quan, quay trở về đây.
Văn Nhã cười khan hai tiếng, phan này coi như xong, nàng c·hết tâm rồi. Linh nguyên không còn là bao, thủ đoạn xài hết, thân thể nàng nặng nề ngã phịch trên đất.
Tình huống đã được giải quyết, Hàn Thanh đảo qua Bạch Phượng Phi. Gã không biết nàng là ai, nhưng tu vi cao thâm, lại ra tay trợ thủ. Hẳn không phải là địch nhân, rất nhanh, hai tay ôm quyền mở lời:
"Đạo tỷ, chúng ta là người của Đa Tiên Các, nhận lệnh truy bắt hung ma. Nay người ra tay trợ giúp, thật đáng quý lắm thay. Nếu có thể, xin hãy giao kẻ này cho ta, ân này vạn phần khắc ghi!"
Bạch Phượng Phi tức thời thoát khỏi trầm tư, nàng trầm giọng hỏi:
"Nữ tử mà ngươi gặp ở quán trọ khi nãy, tại sao lại tới đây muộn như vậy?"
Câu hỏi này để cho Hàn Thanh giật mình, thảng thốt nhìn qua. Nữ tử này, thế nào mà lại nhận biết người kia trưởng lão. Hơn nữa, nói vậy khi ấy ở tại lầu quán, kẻ này cũng có mặt. Nhất thời ứng phó không kịp, chẳng nói ra lời.
Đoán được suy nghĩ, Bạch Phượng Phi lấy ra một tấm ngọc bài ném tới.
Hàn Thanh theo thế bắt lấy, gã chỉ cảm giác lạnh buốt bàn tay, giống như cầm phải băng tinh vạn năm.
Tới khi mở ra, nhìn kỹ tấm ngọc bài, hai mắt Hàn Thanh trợn trừng khó tin. Miệng lắp bắp kinh hô:
"Ngươi…. người là… Thiên…!"
Hàn Thanh không nói thành lời, hai tên sư đệ liếc mắt nhìn nhau, cực kì khó hiểu. Bộ dáng này của sư huynh nhà mình, so với lúc ở lầu quán giống nhau như đúc.
Bạch Phượng Phi phất tay, miếng lệnh bài như có linh tính, bị hấp lức kia kéo về. Nàng thu lại đồ vật, bấy giờ hỏi:
"Ta hỏi lại lần nữa, nữ tử kia đâu rồi?"
Hàn Thanh vội vã chắp tay, lời ngay ý thẳng nói nhanh:
"Bẩm thưa đạo tỷ, Bạch trưởng lão của bổn Các sau khi dặn dò bọn ta, người vẫn còn ở lại lầu quán. Chúng ta được lệnh tới đây tiếp viện hai người Thanh sư đệ, chuyện sau đó….!"
Bạch Phượng Phi càng thâm trầm mặt, nàng đi sau Huyên Linh, thế nào mà lại đến trước. Tuy đường đi có khác biệt một chút, nhưng tin rằng khoảng cách không chênh lệch bao nhiêu.
Chẳng lẽ nói, trên đường tới đây đã phát sinh sự tình gì đó, khiến sư muội phải thay đổi lộ trình sao?
Vừa nghĩ tới đây, nàng cản nhận được nhẫn giới chỉ bên trong, tấm ngọc bài xuất hiện kì dị. Bạch Phượng Phi vội lấy ra xem, lần đầu tiên sắc mặt nàng biến đổi.
"Hỏng rồi!"
Chỉ vừa nói ra, Bạch Phượng Phi đã quay người phóng v·út đi, nhanh hơn cả lúc tới.
Về phần hai người Thanh Quan dìu nhau chật vật đi tới, chỉ thấy một bóng người rời đi, khó hiểu mười phần. Rất nhanh, Thanh Quan chú ý tới Hàn Thanh, gã vui mừng hô lên:
"Hàn sư huynh, may quá sư huynh tới kịp lúc, không để tên ma đạo này chạy thoát. Nàng ta vừa g·iết c·hết thú linh của ta, tội này đáng c·hết!"
Nói xong, Thanh Quan bước về phía Văn Nhã, hai mắt đỏ ngầu. Nào biết Hàn Thanh trước mặt ngăn cản, gã thở dài đáp:
"Trước mắt chúng ta thu dọn tàn cục, đưa kẻ này về Vạn Thương Thành chờ lệnh. Chuyện này quá tà dị rồi, cần phải hành sự cẩn thận hết sức!"
Hàn Thanh ra lệnh, một mặt thầm nhủ trong lòng. Đầu tiên là một vị trưởng lão trong Các xuất hiện, tiếp đến là một vị khác của siêu cấp thế lực, đây là chuyện gì đang xảy ra…
Bạch Phượng Phi đã cách nơi này rất xa, nàng như một con phi điểu, v·út bay trong gió. Ở nơi bạt ngàn vô biên này, bóng dáng nàng hòa vào biển xanh xào xạc.
Nguyên nhân chuyện này phải kể trước đó hai giờ, khi mà Huyên Linh cùng Vạn Thâm Hải trên đường tiến nhập thâm uyên.
Hai người cùng chín tên vệ binh theo dấu đi chưa được bao lâu, lập tức Huyên Linh giơ tay ngừng lại.
Vạn Thương Hành chưa kịp hỏi, ông ta đã biết lý do, ánh mắt liếc về một phía.
Qua bốn hơi thở, một bóng người vọt qua, rơi vào tầm mắt hai người. Kẻ này trang phục đệ tử Đa Tiên Các, trên người thụ thương không nhẹ.
Vạn Thâm Hải liền nhận ra, gã là Lý Tín thuộc tốp thứ ba, tiến nhập vây bắt ma đạo.
Cùng lúc Lý Tín nhìn thấy mọi người, gã nhanh chóng vụt tới, miệng kêu cứu liên tục.
"Bình tĩnh, có chuyện gì nói cho ta nghe!"
Vạn Thâm Hải đi lên cản lại, ông ta điềm đạm hỏi thăm. Nhìn từng v·ết t·hương trên thân thể kẻ này, ông hít vào một hơi.
Ba vết chém lớn, lộ tới cả mảng xương trắng, máu tươi chảy dài. Gã chẳng màng thương thế, vội vàng kinh hô:
"Vạn trưởng lão, chúng ta bị mai phục. Hai vị sư đệ vì cứu ta mà hi sinh tính mạng, mau rời khỏi đây thôi…."
Gã túm lấy cổ áo Vạn Thâm Hải, miệng nói như hét vào mặt ông ta, hai tay kích động run rẩy, mồ hôi lấm tấm chảy dài.
"Được rồi, ngươi còn nhận ra cái này chứ. Trước hãy bình tĩnh, yên tâm trị liệu tạm thương thế!"
Thấy gã hoảng sợ cực độ, Huyên Linh tỏa ra uy áp, bức lui gã ra vài bước. Tiếp đến nàng giơ ra lệnh bài trưởng lão, ấn an tâm trí gã.
Lý Tín mơ màng qua đi, dần hồi phục tâm trạng kích động, gã ngã phịch xuống đất, miệng ho ra máu. Tức tốc, Vạn Thâm Hải lấy ra một viên đan cầm máu, đưa tới nói:
"Ngươi trước hãy dùng thứ này, yên tâm có chúng ta bảo hộ, không kẻ nào làm gì được ngươi đâu!"
"Đa tạ… tạ…!"
Lý Tín nói không ra lời, phải để Vạn Thương Hành tự mình đút thuốc, vỗ vỗ sau lưng.
Lý Tín cảm nhận được đan dược đi vào, một luồng khí nóng chảy khắp toàn thân. Máu tươi ở nơi v·ết t·hương chậm dãi ngừng chảy, mặt gã tím tái chuyển hồng.
Lý Tin lúc này thái độ mới thật yên tâm, chập chạm nhắm mắt điều tức.
Hai người yên lặng hồi lâu, để cho gã hồi phục, điều hòa khí tức. Gần nửa chén trà trôi qua, Lý Tin mở mắt, ánh lên một vẻ vui mừng, rồi lại tỏ ra đau đớn.
Gã thở hồng hộc, cơn đau truyền đến tái hết cả mặt. Nhưng là ánh mắt kia đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ kích động nữa.
"Ngươi là Lý Tín phải không? Nói đi, trên đường đã gặp phải chuyện gì?"
Huyên Linh lúc này mới lên tiếng hỏi thăm, lòng nàng không hiểu sao nóng như lửa đốt.
Lý Tín nhìn lại người hỏi, gã vội vàng gượng người đứng dậy, chắp tay hành lễ:
"Đa tạ trưởng lão cứu giúp, ơn này khó quyên!"
Nhìn cái gật đầu từ người nọ, gã thấy được vẻ sốt ruột kia, bình tâm kể lại:
"Bọn đệ tử ba người nghe được tin kẻ kia ẩm tàng nơi đó, liền tức tốc đuổi tới. Nào ngờ…!"
Gã ho ra thêm ngụm máu, lại cố gắng nói hết. Thì ra ba người bị kẻ nọ phao tin, cứ ngu ngơ mà đi vào mai phục.
Để hai vị sư đệ yểm hộ, gã mới mở ra được một đường máu mà thoát nạn. Hiện tại chưa biết hai người kia sống c·hết thế nào…
Huyên Linh trầm tư hồi lâu, nàng nhìn Vạn Thâm Hải nói:
"Ta và ngài chia hai hướng, người đi theo dấu vết đám người Hàn Thanh để lại. Ta sẽ đi hướng nọ, hi vọng tới giải cứu hai người kia còn kịp!"
Vạn Thâm Hải vừa nghe, ông ta đã ngăn cản, vội nói:
"Bạch cô nương, xin người chớ trách, nhiệm vụ của ta là đi theo hỗ trợ, đảm bảo an toàn cho cô nương. Vì thế, những việc khác thứ cho không thể thực thi!"
Thái độ ông vừa kiên quyết, lại khiêm nhường. Quả như Huyên Linh đã đoán đúng, an nguy của nàng đối với bọn họ vẫn trọng yếu hơn.
Thuyết phục đến nản, Huyên Linh bất đắc dĩ lắc đầu, thế rồi lại nghĩ. Vị Bạch sư tỷ của mình, hẳn là đang tìm theo dấu vết tới.
Như vậy đến nói, không cần nàng và Vạn Thâm Hải tách làm hai đường, mọi việc vẫn ổn. Nghĩ vậy nàng đáp:
"Thôi được rồi, thời gian không còn nhiều. Ta và ông đi theo lời chỉ dẫn của Lý Tín, tới đó cứu nguy cấp bách hơn!"
Nói đoạn Huyên Linh cùng Vạn Thâm Hải vụt đi, men theo hướng chỉ đường của Lý Tín.
Về phần gã ta, nàng phân phó chín tên thủ vệ hộ tống quay về.
Hai người nào biết vừa đi khỏi mấy dặm, không một tiếng động phát ra, chín cái đầu lặng lẽ rơi xuống.
Lý Tín từ bộ dáng chuẩn bị đi chầu ông vải, lại khỏe khoắn vươn vai đứng lên. Gã giơ tay bắt quyết, cả thân thể biến ảo mấy lần. Tới khi hoàn tất, để lộ ra một thân ảnh tuyệt sắc, nàng ta nhìn nơi Huyên Linh rời đi, mỉm cười thủ thỉ:
"Tìm thấy ngươi rồi nhé, Bạch Phượng Phi!"
….