Chương 7: Đục nước béo cò!
Văn Nhã thông minh, nàng biết bản thân không thể há miệng nuốt hết đám lợi ích này được. Chỉ cho Hồng Liên một nước, cũng là để bản thân mình có thêm đồng minh, san sẻ gánh nặng.
Hồng Liên hai mắt tỏa sáng, vỗ vỗ cái trán, miệng nhỏ thì thào:
"Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ… bọn họ không tìm ta, vậy thì ta tìm bọn họ. Văn Nhã, muội thật thông minh!"
Văn Nhã lắc đầu, trong lòng lại nghĩ "nếu ngươi có thể nghĩ ra, thì đã không bị người ta lừa tới ngu ngốc, tiền đồ bị phá hủy trong phút chốc rồi."
"Muội thử nghĩ xem, chúng ta nên tìm ai nhờ trợ giúp đây…."
Hồng Liên ôm cằm đi đi lại lại suy tư, nhất thời khó nghĩ. Khi này Văn Nhã mỉm cười, mở lời phân tích:
"Tử Yên có hai đối thủ lớn, một là sư tỷ, người còn lại là Xích Thi lão bà…."
Hồng Liên nghe cái tên này, nàng gật đầu tán thành. Nàng với kẻ này không mấy thù oán, có thể giao dịch được. Chả mấy chốc, hai người phi thân bay đi.
Nửa ngày sau, ngồi trong một gian mật thất lớn. Trước bàn đá, ba cốc nước đỏ tanh như máu.
Đối diện Hồng Liên là một lão phụ nhân, người này như bị bỏ đói lâu ngày, làn da bọc xương. Hai hốc mắt thật lớn, miệng hóp răng hô.
Đôi mắt u tàn thâm độc, lóe lên từng tia minh mang. Lão chính là Xích Thi, cảnh giới Ngũ Liên đỉnh phong.
"Hồng Liên, hôm nay ngươi tới là muốn nhờ trợ giúp từ ta?"
Nói rồi bà ta liếc nhìn Văn Nhã một cái, nàng ta cảnh giới thấp hơn, chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn.
"Đúng thế, ta không cần bà công khai ủng hộ. Chỉ cần bà cho ta mượn con Xích Tâm Xá Lợi vài ngày, như vậy là đủ. Còn về thù lao, cứ nói!"
Hồng Liên vênh mặt mà đáp, kiếp trước bà ta cũng từng c·háy n·hà mà chạy tới hôi của không ít. Nhưng nơi ma môn mà, bắt tay với người hôm trước, hôm sau g·iết nhau là chuyện cơm bữa rồi.
"Hà hà hà hà…. Hồng Liên à Hồng Liên, ngươi hiện giờ đã như chó mất chủ, không nơi nương tựa. Lấy tư cách gì mà ngồi ngang hàng, giao dịch với ta chứ? Hơn nữa, ta việc gì phải giúp ngươi, để gây thêm rắc rối với ả ma nữ kia?"
Xích Thi lão quái âm hiểm mà cười, giọng nói thập phần rét lạnh.
Văn Nhã thấy Hồng Liên nhíu mày, nàng căn răng phân bua:
"Xích Thi trưởng lão, mặc dù Hồng sư tỷ hiện đang thất thế, nhưng mà cảnh giới vẫn còn. Người xin đừng quên, kẻ tiếp theo Tử Yên trưởng lão nhắm đến, chín phần mười là ngài. Người đời thường nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Ngài hôm nay trợ giúp Hồng sư tỷ, cũng là đang trợ giúp chính mình!"
"Hừ… ở đây có chuyện cho ngươi nói sao?"
Văn Nhã vừa nói xong, Xích Thi lão bà đã hừ lạnh gằn giọng. Không biết bà ta dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy Văn Nhã liên tục lùi về sau mấy bước, miệng nhỏ hộc máu.
"Là Văn Nhã nhiều chuyện, xin trưởng lão bớt giận!"
Nàng ta vội vàng quỳ mọp xuống đất, hai vai run rẩy. Chỉ là nội tâm càng thêm kiên định vào chủ ý trước đó của mình.
Thật đúng là, kẻ có thực lực sẽ có tất cả, mà muốn có thực lực thì phải liều. Càng liều bao nhiêu, lợi ích thu được càng lớn bấy nhiêu.
"Xích Thi, bà không cần làm khó ta, hòng lợi mua ép bán. Ta không đến chỗ bà thì đến chỗ kẻ khác, thiếu gì…."
Nói rồi Hồng Liên đứng dậy, định bụng đi thẳng ra ngoài.
Chẳng qua cánh cửa động phủ khép lại, nương theo giọng cười âm hiểm của Xích Thi. Bà ta cười khan hồi lâu, thâm ý mà nói:
"Hồng Liên, tính ngươi nóng nảy như vậy, bảo sao không rơi vào kế của Tử Yên chứ! Ta chỉ mới thử có một câu, ngươi đã như đỉa phải vôi rồi. Hà hà hà… đạo lý thỏ c·hết chó c·hết, ta lại không hiểu sao?"
Nói xong, bà ta âm hiểm nhìn Hồng Liên, thăm dò trả giá:
"Mượn Xích Tâm Xá Lợi của ta cũng không thành vấn đề, chỉ là ta muốn pháp môn Mộng Thuật của ngươi!"
"Ha ha… lão bà ngươi há mồm cũng to nhỉ, chỉ mượn mấy ngày mà muốn lấy pháp quyết độc môn của ta?"
Hồng Liên tức giận vỗ bàn, nàng hung hăng chỉ tay mắng lớn.
Xích Thi lão bà cười khẩy, bà ta vung tay một cái, cánh cửa động phủ lập tức mở ra.
"Ha ha.. Ai mà không biết, ngươi mượn đồ này để đối phó với Tử Yên ma nữ chứ. Nếu ngươi không chịu được giá này, vậy thì có thể đi nhà khác. Nhưng mà ta tin, ngươi đến đâu thì cũng vậy cả thôi."
Xích Thi lấy lùi làm tiến, bà ta hiểu được, kẻ có thể giúp Hồng Liên không nhiều. Văn Nhã ở bên yên lặng không nói, quả đúng như vậy.
Hai người cùng chung kẻ địch, nhưng mà Hồng Liên đang thất thế, thời gian càng lâu, hại nhiều hơn lợi.
Hai người đối mắt với nhau, mãi hồi lâu sau Hồng Liên là người lên tiếng trước:
"Hừ… chuyện này cũng được, nhưng ta có thêm điều kiện. Ta chỉ đưa pháp quyết Hồn Du Phiêu Đãng, ngoài ra ngươi phải bồi thường cho ta một khoản linh thạch. Dù sao, kẻ thiệt vẫn là ta!"
"Hà hà hà…. Thành giao!"
Nghe được lời này, Văn Nhã thở dài một hơi. Nhưng lòng nàng cũng đang rỉ máu, quả nhiên người có thực lực, miệng há cũng rộng hơn.
Hồng Liên và Xích Thi rất nhanh đạt thành hợp tác, nàng đưa ra một nửa bí pháp Mộng Thuật. Sau khi xác nhận là thật, Xích Thi thu hồi hồn niệm trong đầu con thú, đưa lại cho nàng.
Luyện thi đối với ma môn là chuyện rất dễ dàng, Hồng Liên dung thập hồn niệm vào trong, chả mấy đã chiếm quyền kiểm soát yêu vật.
Hai người nhìn nhau, nói qua nói lại một hồi, sau cùng Hồng Liên tức giận rời đi.
Gian phòng chỉ còn lại Xích Thi, bà ta tay cầm pháp môn Mông Thuật, khóe mắt lộ tia tham lam.
"Hừ... Ngươi lần này đạt thành mục đích, có vẻ rất vui nhỉ?"
Từ trong gian mật thất, một giọng nói lạnh tanh vang lên. Xích Thi không nhìn tới, bà ta vẫn nhìn chăm chú vào miếng ngọc thạch trước mặt.
Người trong mật thất đi ra, thân hình gã to lớn, vai u thịt bắp, trên mặt lại có hình xăm cổ quái. Gã ngồi xuống trước bàn đã, khóe miệng cười khẩy, tiếp tục cất lời:
"Ngươi chưa nghĩ tới việc, Tử Yên biết chuyện các ngươi lợi dụng Hồng Liên đục nước béo cò. Khi ấy chiến đấu, nàng ta cố ý hủy đi Xích Tâm Xá Lợi của ngươi sao?"
Xích Thi lão bà bấy giờ mới cất đồ vào túi, khóe miệng cười tà, giọng khàn khàn đáp:
"Hừ... Tử Yên có thể sẽ nhận ra, nhưng như vậy thì sao? Hồng Liên tính nóng như lửa, trước sau gì hai kẻ đó cũng phải đánh một trận. Còn về đồ vật ta cho mượn.... Ha ha... Nào có dễ phá hủy như vậy!"
Nói rồi, bà ta với lấy chén rượu uống vài hớp, khóe miệng chảy xuống vài giọt, đỏ như máu tươi.
Gã ngồi đối diện suy tư, như hiểu ra gì đó, liền nói chen vào:
"Còn nếu như sứt mẻ, ngươi sẽ lại có cớ chính đáng để tới tìm Hồng Liên. Ép nàng ta bồi thường, giao ra nửa cuốn bí pháp còn lại chứ gì?"
Đối với lời này, Xích Thi cười khan mấy tiếng, coi như xác nhận.
Sự thật ít biết, Hồng Liên độ kiếp thất bại, bà ta cũng góp phần không nhỏ. Ngoài mặt tranh đấu với Tử Yên, bên trong ngầm hợp tác, loại đi Hồng Liên.
Khi này pháp môn ngày đêm mong nhớ đã trong tay, kết minh với Tử Yên trước đó sẽ không còn tác dụng.
"Tử Yên à, đa tạ ngươi đã giúp ta hoàn thành kế hoạch. Hiện tại, trận chiến của ta với ngươi mới chính thức bắt đầu. Hà hà hà hà…."
Ma môn là thế, không từ thủ đoạn, không có kẻ thù vĩnh viễn, càng không có đồng minh vĩnh viễn.
Lại nói Hồng Liên, hai người không về, lại nhằm hướng khác bay đi. Tới tận nửa đêm, mới về tới động phủ của mình.
Vừa về tới nơi, Hồng Liên ôm đầu nhăn mặt, oán thán thành lời:
"Đều một đám khốn kiếp, há miệng nuốt to…"
Văn Nhã ở bên không nói, khi nãy hai người tới tìm vài đồng minh, nhờ thêm trợ giúp. Thế nhưng ai mà không biết, Hồng Liên như củ khoai nóng, ăn vào phỏng miệng.
Kẻ có đủ yêu cầu thì không nhiều, mà có thể đáp ứng đều đưa cái giá trên trời. Bất đắc dĩ, Hồng Liên chỉ có thể mượn đồ thêm của hai kẻ nữa mà thôi.
Thấy Văn Nhã không nói, Hồng Liên lắc lắc cánh tay an ủi:
"Ta mắng bọn chúng, sư muội đừng để ý, nghĩ nhiều hại thân…."
"Yên tâm đi sư tỷ, chuyện này ta hiểu mà. Được rồi, sư muội xin phép cáo lui, lần sau lấy đủ tài liệu, sẽ đến đưa cho người!"
Nói đoạn nàng ta phi người rời đi, thân ảnh thoáng chốc ra khỏi ngọn núi. Càng bay, khuôn mặt Văn Nhã càng trầm.
"Xem ra, cần phải đẩy nhanh thời gian, bằng không khi đó đến cháo cũng không có mà ăn…"
Nàng hiểu được, để cho Hồng Liên kết thêm đồng minh, tuy có lợi cũng có hại. Hại lớn chính là có thêm kẻ tranh miếng ăn với mình.
Mà đồng minh của Hồng Liên càng mạnh, miếng ăn nàng có được càng nhỏ đi.
Thật sự đúng là, một mình thì ăn không hết, lắm người thì không tới lượt.
Hồng Liên nhìn theo bóng lưng Văn Nhã khuất sau rặng mây, khuôn mặt tươi cười của nàng dần lạnh lại.
Lần này mượn tay Văn Nhã trợ giúp, đẩy đi được gánh nặng trong lòng.
Mấy thứ bí tịch mang ra trao đổi kia, kiếp trước đáng giá ngàn vàng, kiếp này lại không đáng một xu. Đã vậy, để trong người như miếng gân gà, ăn không nổi mà vứt thì không xong.
Kiếp trước nếu như mang chúng đi đổi lấy trợ giúp, có lẽ việc thăng tiên đã thành công mỹ mãn. Sau khi thăng tiên, dùng thực lực lấy lại cả vốn lẫn lời.
Thế nhưng kiếp đó tầm mắt hạn hẹp, nào nghĩ được như bây giờ, để rồi tiền mất tật mang!
"Thôi thôi, qua rồi thì đôi, nghĩ nhiều mà làm gì. Kiếp này thỏa chí vui vẻ là đủ rồi!"
Hồng Liên phất phất tay áo, che miệng tủm cười, bước chân đi vào động phủ.
Chỉ có Ánh Nguyệt là lẳng lặng ở xa đứng đó, ủy khuất không sao tả xiết. Nàng một mình lẻ loi bóng chiếc, suốt ngày phải nhìn bộ mặt tươi cười giả tạo kia, ghê tởm...
….