Chương 6: Nữ nhân ngây thơ dễ thương nhất, nhưng ẩn tàng nguy hiểm vạn phần!
Thiên địa này tư chất phân chia rạch ròi, thấp có phàm căn, chỉ là những kẻ bình thường. Cao nhất có Thiên phẩm, đều là hạng long lân quy phụng, hạc trong bầy gà.
Người có thiên phú Hoàng phẩm, đa phần cả đời thành tựu cao nhất chỉ tới Tứ Liên. Lên tới Ngũ Liên, ít nhất thiên phú cũng phải là Huyền phẩm.
Đối với Địa phẩm, Ngũ Liên có thể nắm chắc năm phần. Còn về Lục Liên, cảnh giới đã quy về tiên phàm cách biệt. Cho dù là tư chất Thiên phẩm, cũng phải là hạng thiên tài kiêu hùng, mới có vài ba phần xác suất trong đó.
Đương nhiên tư chất chỉ đại biểu tỉ lệ thành công lớn hơn, con đường dễ đi hơn người khác rất nhiều.
Bên cạnh đó, thiên tư tài trí, mới chính là căn cơ lớn nhất. Cảnh giới càng cao, tâm trí càng tốt.
Đừng nhìn Văn Nhã còn trẻ mà lầm, nàng ta vốn đã bước qua tuổi năm mươi rồi. Một thân bảo trì nhan sắc, chẳng qua là có đan dược hỗ trợ mà thôi.
Đối với Tứ Liên đỉnh phong, nàng ta có phần chắc chắn, nhưng với Ngũ Liên, con đường vẫn còn gian nan nhiều lắm.
Hôm nay Văn Nhã tới đây, ngoài mặt là muốn giả đồ đã mượn. Chẳng qua mục đích chân chính, thật sự muốn xem người sư tỷ này còn giá trị khai thác. Giữa cơ duyên và nguy hiểm, có nên đầu tư tiếp hay không mà thôi.
Hồng Liên phỏng dự đoán, cảnh giới nàng theo thời gian sẽ liên tục sụt giảm. Một người có quá nhiều kẻ thù, giá trị lại giảm đi từng ngày, ai muốn đầu tư chứ.
Thế nhưng hiện tại mà nói, giá trị vẫn vậy, nhất là với Văn Nhã. Hồng Liên vẫn còn cảnh giới Ngũ Liên, nàng kinh qua trắc trở không ít.
Với một kẻ hơn năm mươi tuổi chưa tiến vào Ngũ Liên như Văn Nhã mà nói, tuyệt đối có sức dụ hoặc.
"Sư tỷ, đây là Phượng Lung muội đã mượn, nay vật quy nguyên chủ. Chuyện nữa là, nghe nói sư tỷ độ kiếp thất bại, chuyện này là thật chứ?"
Trước đó Văn Nhã vừa quay về không lâu, mới nghe được tin này. Nàng như ngồi trên đống lửa, bỏng hết cả mông, phải chạy vội tới đây xác định thực hư.
Hồng Liên mỉm cười không vội đáp, duỗi bàn tay cầm lấy Phượng Lung. Thứ này giống với trường tiên, thân dài chín đoạn, dùng Hỏa Thiết Cương Thiên mà chế thành.
Trước đấy độ kiếp thất bại, Hồng Liên bị phá mất hai món pháp khí thượng phẩm, hiện tại cũng chỉ còn mỗi vật này đáng giá.
Nhìn vật nhớ cảnh, Hồng Liên cảm khái, thở dài một tiếng. Nàng u uất nhìn Văn Nhã gật đầu, dưng dưng đáp:
"Đúng vậy, do ta quá nôn nóng, không chuẩn bị chu đáo, dẫn tới độ kiếp thất bại. Thật may thượng thiên thương xót, tính mạng mới có thể bảo toàn. Thế nhưng họa phúc song hành, có chơi có chịu. Cảnh giới của ta, thật sự đang từng ngày đi xuống. Khi nãy giao thủ, sư muội hẳn cũng nhìn ra!"
Văn Nhã gật đầu, ngoài mặt lộ rõ đau buồn. Nàng đứng dậy đi lại vài bước, trong lòng đầy suy tính nổi lên lát sau hỏi:
"Sư tỷ, người đã có cách nào giải quyết chuyện này hay chưa?"
"Ta bây giờ giống như chuối chín cây, gần đất xa trời, còn cách gì nữa chứ. Bên phía sư tôn đã không còn tác dụng, lâu ngày như vậy cũng chỉ có mình sư muội tới thăm. Ha ha ha…!"
Hồng Liên vui vè giải thích, giọng cười chứa đầy buồn vui lẫn lộn.
"Nhưng… cho dù không thể giải quyết dứt điểm, thế nhưng phương pháp kéo dài ắt phải có chứ? Sư tỷ, người không nên nản lòng thoái chí!"
Mặc dù nghe nàng ta giãi bày như vậy, nhưng Văn Nhã lại hoài nghi cực lớn. Hồng Liên dáng vẻ hoạt bát, hừng hực sức sống thế kia, có chỗ nào giống người rơi vào đường cùng chứ?
Nếu có, chỉ là tính tình hình như hơi khác, buồn vui lẫn lộn, khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc thật...
Hồng Liên bên này vừa cười tươi chưa được mấy hơi, nàng lại thở dài không đáp, hồi lâu sau lại quay lại ghế đá ngồi sầu tư.
Mọi hành động của Hồng Liên đều nằm trong tầm mắt của Văn Nhã, nàng ta âm thầm tính toán.
"Bộ dạng này, xem chừng đã có phương sách rồi, có lẽ… còn đề phòng ta đây mà. Cái này cũng tốt, cho dù cô ta không có cách chữa, ít nhất thời gian này giá trị vẫn còn rất lớn. Hơn nữa hiện tại chỉ có mình ta giang tay trợ giúp, đây có khi lại là may mắn của mình. Nàng ta không nơi nương tựa, được ta giúp ắt sẽ cảm kích nhiều hơn…." Mặc dù nghĩ như vậy, Văn nhã vẫn đăm chiêu.
"Đây cũng có thể là đang giả bộ, dù sao một khi cảnh giới đi xuống, tước vị sẽ không còn, vô số kẻ nhòm ngó. Nàng ta ở Ngũ Liên đã lâu, một số bí thuật xưa kia sẽ trở thành củ khoai nóng. Nên phải tìm cho mình một chỗ dựa mới, đầu tư lâu dài…. " Vừa nghĩ tới đấy, Văn Nhã đã thấy Hồng Liên mở lời:
"Văn Nhã, ta có chuyện nhờ muội giúp…."
"Ồ sư tỷ xin cứ nói, Văn Nhã sẽ hết lòng!"
"Mấy nữa phải đón khách, ta muốn mượn đàn Rệp Ma của muội vài ngày!"
Văn Nhã trầm tư, vấn đề này lớn đây. Trong môn ai không biết Hồng Liên đắc tội nhiều người, hiện tại thất thế hổ lạc đồng bằng.
Đối thủ lớn nhất của Hồng Liên là Tử Yên, một trong thập đại kỳ danh. Văn Nhã mặc dù không tệ, nhưng mà vốn không có cửa so sánh.
Nếu vì chuyện này đắc tội với người ta, sẽ là lợi bất cập hại.
"Văn Nhã sư muội không cần lo lắng, cảnh giới hiện tại của ta vẫn còn, không phải ai cũng có thể tùy ý động chạm. Lại nói, ta sẽ không mượn không của muội…"
Hồng Liên lay lay bả vai Văn Nhã, song lại lấy ra một miếng ngọc thạch. Văn Nhã nhìn thấy thứ này, trong mắt lóe lên tinh mang.
"Đây là bí phương ghi chép Cổ Nguyên đan, xem như là món quà nhỏ tặng muội!"
"Sư tỷ, thứ này quá quý giá. Văn Nhã nào có tài đức gì, để người ưu ái như vậy!"
"Được rồi được rồi, sư muội cũng biết hoàn cảnh của ta mà. Không có thực lực, mang ngọc có tội. Hơn nữa, nó không giúp được gì cho ta lúc này, nhưng với sư muội thì khác…."
Hồng Liên khoát tay vui vẻ nói, sau đó làm mặt xụ, tính ăn vạ.
"Nàng ta nói không sai, những thứ này sẽ như khoai nóng bỏng tay, khiến người ta đến kiếm chuyện không ít. Nàng ta không giao dịch với ta, thì cũng là với kẻ khác. Mà mục đích của ta cũng không ngoài mấy thứ này, trước cứ tạo lòng tin cái đã, ngày tháng còn dài. Chờ ta bước vào Ngũ Liên, khi ấy nhìn thấy Tử Yên cũng không phải khúm núm như hiện giờ!" Quyết định đã xong, Văn Nhã rút ra một túi linh thú nhỏ bên người, đưa ra trước bàn.
"Sư tỷ hiểu lầm rồi, đám thú trùng này cấp bậc không lớn, chỉ sợ không giúp được gì nhiều cho người. Còn về phần bí phương này, xin người cất đi cho!"
Hồng Liên mỉm cười khanh khách, bàn tay lại đẩy ngọc thạch về phía nàng ta. Hai người đẩy qua mấy lần, lúc này Hồng Liên lại nói:
"Như vậy đi, sư muội cho ta mượn thêm con yêu thi khi nãy cũng được. Tài liệu trong người ta còn một ít, tiện thể sẽ chữa trị lại cho nó….!"
Văn Nhã chửi thầm trong bụng, nàng đưa đẩy từ chối là để giữ lễ, tránh bị hiểu lầm đục nước béo cò. Thế mà giờ lại thành cái cớ, để Hồng Liên mượn thêm con thú.
Văn Nhã cắn răng, ngoài mặt cười tươi như hoa, đáp:
"Nếu sư tỷ đã có lòng, muội cũng chỉ đành mặt dầy để nó ở chỗ tỷ mấy hôm…."
Văn Nhã không hẳn là chưa nghĩ qua. Môn phái là nơi nguy hiểm, trai cò tranh nhau nhưng với Hồng Liên lại là nơi an toàn nhất. Nàng ta hiện giờ chỉ có thể ở lại trong môn, làm sao dám ra ngoài.
"Ký gửi con thú ở đây vài hôm, coi như cũng không mất được. Nhưng mà, nếu Tử Yên thật sự tới đây đánh nhau gây chuyện, hai thứ này bị phá hỏng là chuyện nhỏ, bản thân ta gặp vạ lây mới là chuyện lớn…" Nghĩ tới đây, Văn Nhã cắn răng ưu phiền, hồi lâu sau lại nói:
"Sư tỷ muốn đối phó với Tử Yên, e là còn thiếu!"
Hồng Liên hai mắt tỏa sáng, khẽ nắm lấy cánh tay Văn Nhã gặng hỏi:
"Ý sư muội là…."
"Hiện tại mọi người xa lánh sư tỷ, phần lớn là e ngại nhúng tay vào tranh đấu này của hai người. Sư tỷ sao không nhân cơ hội nàng ta còn chưa tới này, đi kết thân với vài người?"
….