Chương 68: Tránh trời sao khỏi nắng!
Vạn Thâm Hải vừa bước ra ngoài chưa lâu, ông ta cùng đám thủ vệ đứng ở tại cách đó không xa.
Bị Bạch Phượng Phi đuổi ra khỏi phòng, cô ta ở bên trong đến cùng đang làm gì, ông ta khó hiểu.
Lúc này ông ta nhíu mày, hai mắt đăm chiêu nhìn lại.
Khí tức hơi thở nàng ta đột nhiên bất thường, đến cùng là có chuyện gì, có kẻ m·ưu s·át sao?
Bàn chân vừa dị động, Vạn Thâm Hải bình tĩnh lắc đầu. Gian phòng quá yên tĩnh, tuyệt không phải loại chuyện này. Nghĩ tới khi nãy lời dặn, Vạn Thâm Hải bình tâm lãnh khí, yên lặng quan sát.
Huyên Linh vừa đeo lên mặt nạ, bên ngoài tuy không phát sinh quá bất thường, nhưng hồn phách nàng ta như có quỷ dẫn đường, tiến nhập vào một không gian ảo cảnh.
Dưới chân nàng là vô số điểm kim quang lập lánh, vô vàn kim sắc trùng vân hội tụ. Mỗi bước đi, đàn trùng tỏa ra ánh sáng, liên tục nhảy múa.
Hai bên đường khung cảnh địa vực điêu tàn, dãy núi nhấp nhô trùng điệp.
Giống như đã quá quen thuộc, Huyên Linh thẳng bước mà đi, chẳng hề đoái hoài. Đoạn đường dài cứ thế trôi mau, qua mấy chốc đã có tiếng người huyên náo bên tai.
Huyên Linh đứng giữa một khu chợ, nơi này phồn hoa tấp nập. Đủ loại nhân hình cổ quái, mỗi kẻ trên mặt đeo một cái mặt nạ y đúc giống nhau.
Rất nhanh, một âm thanh từ nơi hư vô nào đó, tiến nhập vào trong đầu nàng:
"Chào mừng khách nhân đến với Vạn Bảo Thương Thiên Bí, nơi phường thị tự do mua bán. Ở đây duy nhất chỉ có hai cấm, một là không giao tranh, hai là không mua bán lừa gạt. Kẻ phạm vào cấm này, thần hồn câu diệt!"
Âm thanh vang lên ba lần mới dứt, Huyên Linh chỉ ý vị mỉm cười. Nàng dựa theo ước định, đi lẫn vào trong đám người.
Nơi chợ phương này phồn hoa tấp nập, có thể nhìn thấy rất nhiều chân quý dị bảo. Huyên Linh miệng chảy nước miếng, nàng không dám xem nhiều, cúi đầu lẳng lặng bước đi..
Chả mấy chốc Huyên Linh bước đến một gian cuối chợ, hẻo lánh tồi tàn.
Đứng trước gian hàng là một thân ảnh, kẻ này đeo mặt nạ, dựa theo trang phục có thể thấy là một nữ nhân thanh tú.
"Vạn Thành quy án, tróc nã hung ma!"
Huyên Linh nhìn qua gian hàng một lượt, đều một số tài liệu đặc thù cấp thấp, ít người để mắt. Nàng nhẹ mở lời một câu, chỉ nghe qua, nữ nhân bên kia nhàn nhạt lên tiếng:
"Khách quan, xin mời vào trong nhìn cho rõ hơn!"
Huyên Linh vừa bước vào, người kia lẳng lặng đóng lại gian hàng.
Ngồi ở bên trong, Huyên Linh khi này mới hờn dỗi đáp:
"Sư tỷ, người ở ngay phòng bên, muốn gặp ta thì sang là được. Việc gì phải làm chuyện mất thời gian thế này!"
Nữ tử bên kia đối diện gõ gõ ngón tay, cười đáp:
"Tạm thời có một số chuyện vẫn không thể lộ mặt, chỉ đành dùng cách này mà thôi!"
Lại nói:
"Sư muội phát hiện manh mối thế nào, có thể nói cho ta nghe được chưa?"
Huyên Linh cười nhạt, vị sư tỷ của mình luôn cẩn trọng hành sự, trước nay không thay đổi. Nàng chỉ đành mở lời, bắt đầu nói hết manh mối khi ở Vạn Bảo Thương Thành biết được.
Qua một hồi, hai người gật đầu, Huyên Linh rời đi. Nàng men theo con đường lúc đến, cuối nơi ấy là một vòng xoáy nước ồn ã. Bên trong ẩn hiện sương mù bao phủ, Huyên Linh cứ thế bước vào.
Nơi gian phòng mọi thứ trở lại như cũ, Huyên Linh gỡ ra mặt nạ, thở hắt một hơi.
Nàng nhìn tới bức tường trước mặt, giống như có thể thấu xuyên qua nó.
Đôi mắt thâm thúy như nhìn thấy được đầu bên kia là một thân ảnh ngồi đối diện, khóe miệng mỉm cười.
Bên ngoài, Vạn Thâm Hải liếc đến, trong lòng nhộn nhạo. Thế nào chỉ mới một lát, hơi thở kia đã trở lại như cũ rồi.
Còn đang hồ nghi trong lòng, ông ta thấy Bạch Phượng Phi bước ra, vội tới hỏi thăm:
"Bạch cô nương, sự tình….!"
Huyên Linh phất phất tay áo, vuu vẻ đáp:
"Được rồi, mọi thứ đều ổn thỏa. Đã có tin tức gì hay chưa?"
Vạn Thương Hành liền đáp:
"Khi nãy một phù tin truyền đến, có một việc sự tình!"
Thấy nàng ta chú ý, Vạn Thâm Hải liền nói:
"Ở nơi phía nam cách đây hai trăm dặm, mấy vị đệ tử của Đa Tiên Các đã phát hiện một kẻ khả nghi, rất có thể là…!"
"Cũng không xa lắm, thử đi một chút xem sao!"
Nói rồi Huyên Linh quay người, chân bước xuống dưới lầu.
Vạn Thâm Hải không vội theo ngay, ông ta liếc tới một tên thủ vệ bên cạnh, đánh mắt ra hiệu. Sau đó mới vội bước xuống, hơn mười người cứ vậy đi vào nơi thâm uyên.
Lại nói, tên thủ vệ khi nãy lập tức hiểu ý, vừa thấy mọi người đi khỏi, gã quay trở lại gian phòng Huyên Linh vừa rời.
Dựa theo phân phó của Vạn Thâm Hải, nàng ta không tự nhiên mà đuổi hết mọi người ra ngoài. Thời gian ở trong đó, đủ để phát sinh sự tình, chuyện mà ông ta không biết.
Tên thủ vệ vừa bước vào, lập tức ánh mắt chú ý tới hai món đồ trên bàn.
Gã bước đến định nhặt lấy, nhưng tự sau lưng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Đồ không phải của mình, đừng nên cố lấy. Càng đừng cố tìm kiểu, kẻo mang họa sát thân!"
Gã nào kịp quay người, sau gáy đã nhói lên, cả người ngã gục xuống sàn.
Sau lưng gã, thân ảnh một người hiện ra. Nàng ta mới thật đúng là Bạch Phượng Phi, ở phòng bên đi sang.
Bạch Phượng Phi cầm lên hai món đồ Huyên Linh để lại, phỏng chừng ý tứ.
Từ dấu vết nàng điều tra, kết hợp hai đồ vật này, thật không khó đưa ra kết luận.
Kẻ ma đạo này chỉ c·ướp lấy máu huyết nữ nhân, một số lượng không hề nhỏ. Nhưng là, hồn phách phàm nhân cả nam nữ không tha.
Điều này không có khó hiểu lắm, có thể nói máu huyết kia có liên quan tới pháp môn đặc thù. Còn về hồn phách, kẻ này không b·ị t·hương thì là đang muốn huyết tế bảo vật.
Nghĩ tới đây, Bạch Phượng Phi cảm thán, đám ma đạo khốn kiếp, một lũ rác rưởi cần phải loại bỏ.
Nói xong, thân hình nàng biến mất giữa căn phòng.
Lúc này ở ngoại vi thâm uyên cùng cốc, thân ảnh ba người v·út đi như gió.
Văn Nhã chạy ở phía trước, theo sau nàng có hai rượt mãi không bỏ.
Thỉnh thoảng, Văn Nhã buộc phải giảm lại tốc độ, nghiêng mình tránh thoát. Cứ vậy, hai bên dần tiếp cận khoảng cách.
Văn Nhã chạy được một lúc, trong lòng âm thầm kêu khổ. Càng chạy về trước, lại gặp phải mấy tên đệ tử Vạn Minh Hiên, tránh hoài không hết.
Nàng vô thức chạy càng gần về nơi ngoại vi, hiện thời quay lại không ổn, chỉ có thể đảo một vòng lớn.
Nhưng nàng tính đã sai, thân ảnh vừa lướt qua thân cây lớn, một cảm giác bất an dâng lên.
Văn Nhã chỉ vừa nghiêng người, bất chợt từ đâu một con Sư Hùng cao lớn phóng ra, táp lấy một cái. Nhanh như chớp, thân hình nó rời đi, chạy biến vào trong.
Chỉ một khắc này, Văn Nhã đã để cho hai kẻ kia vọt đến, bao vây hai đầu.
Nàng nghiến răng ken két, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Nhìn qua hai kẻ thì biết, cảnh giới không chênh lệch bao nhiêu, phen này không ổn thật rồi.
Trước đó Văn Nhã vội vã di chuyển, không có thủ đoạn trinh sát, nàng xui xẻo chạy thế nào gặp phải mấy con hung thú cản bước.
Để cho khi này hai người Thanh Quan và Thanh Tú đuổi kịp, đôi bên vừa gặp đã xảy ra cận chiến.
Hai người là đệ tử tinh anh của Đa Tiên Các, tu vi đạt tới Tam Liên sơ giai. Lấy hai đối một, nhất thời tạo thế áp đảo trước mặt Văn Nhã.
"Lần này sẽ không để ngươi chạy thoát như khi nãy đâu!"
Đuổi kịp hung phạm, hai người thở phào một hơi. Nữ nhân này ranh ma xảo quyệt, hai người đã bị ăn thiệt một lần.
Văn Nhã nghiến răng nghiến lợi tung chiêu, hằng mong thay đổi cục diện, thật muốn rời đi.
Nhưng là thế công của nàng gặp phải Thanh Quan cản đường, gã ta tu luyện Thổ pháp, khả năng phòng thủ tinh diệu. Ngược lại Thanh Tú tu tập Hỏa pháp, chuyên khắc chế chiêu số Mộc hệ như Văn Nhã.
Nàng vừa tung ra một đoàn cây nhọn cuốn tới, lập tức bị Thanh Quan đứng chắn. Gã hô lớn hai tiếng, bàn tay áp thẳng xuống nền đất. Hơn ba tầng đất ầm ần trồi lên, chặn đứng công kích của nàng.
Hơn nữa chiêu này vừa ra, trên người gã và Thanh Tú hiện ra một lớp hộ thân cương khí.
Pháp môn của Thanh Quan gọi là Địa Thủ Tam Luân. Không chỉ tạo ra ba tầng đại địa thủ hộ, trước người đón đỡ. Mà còn tinh diệu ở chỗ có tăng phúc ba phần, bảo hộ cho hai đồng đội trong vài hơi thở.
Quả nhiên cọc gỗ xuyên qua ba tầng đất thì dừng, không thể tiếp tục công kích. Thế công ầm ầm vang dội, cuối cùng lại bị cản ngăn dễ dàng.
Chỉ có đám dây leo quấn quanh phía sau có thể chạm tới thân thể Thanh Quan, nhưng liền bị vòng cương khí hộ thân cản lạn.
Trải qua năm hơi thở, hai vòng cương khí trên thân lập tức biến mất. Thanh Quan thối lui, tay gã rút ra một viên linh thạch, vội vã bổ xung linh nguyên.
Tức thời Thanh Tú từ sau phóng lên, nàng vung ra một đoàn hỏa diễm, thiêu đốt dây leo, thừa cơ áp đảo.
Văn Nhã cảm thấy hỏa lực lan tới, nóng bỏng cả tay, vội vã buông ra dây leo.
Nàng ta vừa định quay đầu bỏ chạy, trước mặt một con Sư Hùng phóng đến. Bàn tay kia vung ra năm móng sắc như dao, táp đến một đường.
Văn Nhã lộn nhào hai vòng, thoát khỏi nanh vuốt trong gang tấc. Rắc ba bốn tiếng, cái táp của Sư Hùng phá tan mảng lớn cây đại thụ.
Văn Nhã quỳ một chân, tóc áo rách nát rũ tung, ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn về ba nơi.
"Khốn kiếp, bị bọn chúng liên hợp cầm chân. Cứ thế này chẳng ổn, không bị mài hết linh nguyên thì cũng bị viện binh đuổi đến!"
Trước đó gặp phải Mao, thủ đoạn bảo mệnh đã dùng gần hết. Chiến lực theo cảnh giới giảm xuống tận đáy, chật vật khó lời tả xiết.
Hiện thời gặp hai kẻ này, đánh nhau hồi lâu còn bị áp đảo, không thể bỏ chạy. Đủ thấy Văn Nhã đã cùng đường mạt lộ, khó khăn cỡ nào.
Văn Nhã âm lãnh nhìn lướt qua hai người, thời gian trôi đi thật lâu, cân nhắc đủ điều, cắn răng quyết định làm ra hạ sách, bỏ xe giữ tướng.
Nàng giơ tay bắt quyết, miệng nhẩm chú ngữ. Ở trước hai đầu ngón tay, một đoàn linh quang xanh thẫm bay lên.
"Không ổn, mau!"
Thanh Quan như đã đoán ra gì đó, gã hô lên, cả ba vội vàng phóng đến.
Nhưng lúc này chỉ thấy, đoàn linh quang kia đã bao trùm cả người Văn Nhã, một làn khói xanh như mờ như ảo.
Từ trong làn khói, một tiếng hét thất thanh vang lên. Vô vàn trúc diệp hiện ra, phóng tới bốn phương tám hướng. Theo sau, hơn trăm con Hồ Điệp đủ loại màu sắc bay ra, tiến nhập mười phương.
Trúc diệp uy mãnh v·út bay, ba người ở khoảng cách quá gần, bất ngờ tránh không nổi.
Thanh Quan b·ị đ·ánh bay về sau, cả người rơi bịch xuống đất, nằm im tại trận. Người tiếp theo là Thanh Tú, quần áo nàng ta trên người rách toác, lộ ra từng mảng trắng hồng, khi này máu tươi nhuộm đỏ.
Cả hai bị trúc diệp xuyên qua, oanh tạc toàn thân.
Hung thú Sư Hùng thảm nhất, cái cổ bị một lá trúc xuyên qua, kéo theo một đường máu tươi xối xả. Thân thể đổ uỳnh xuống mặt đất, c·hết không nhắm mắt.
Cảnh tượng hoang sơ đổ nát, tàn thi phế tích rơi vãi.
Về phần Văn Nhã, nàng hóa thành một con bướm nhỏ trong bầy, ẩn hiện vô tung, vỗ cánh bay đi.
Phải sử ra pháp môn Hồ Điệp Lưu Ly Ảnh này, khiến Văn Nhã thảm càng thêm thảm. Nàng vội vã tìm hướng bay đi, trong lòng khấp khởi, hồi hộp vui mừng.
Chỉ là ngay lúc này, từ đâu đó vang lên thanh âm, lạnh lùng mà kiêu ngạo:
"Mao đạo, còn muốn trốn sao?"
…