Chương 67: Vạn Diện Thương Thiên!
Văn Nhã vừa cấp tốc bỏ chạy, thân ảnh đã nhanh hơn đàn Rệp Ma trinh sát rồi. Không có trinh sát đi trước thăm dò, nàng buộc phải dựa hết vào cảm giác của bản thân.
Vừa nhận ra cái bẫy, nàng đã rời đi nhanh chóng.
Thật ra, ký hiệu Tiêu Diêu Phái đó không giả, nhưng là lại được kẻ khác bày ra. Mục đích chính là thu hút tu giả chú ý, từ đó chỉ cần có người tới gần phạm vi, tấm ẩn phù kia sẽ lập tức kích phát, gửi về tín hiệu cho người bày trận.
Như vậy có thể nói, mục đích của kẻ bày ra trò này không phải để dụ Văn Nhã, mà là để phát hiện tất cả những tu giả đi vào ngoại vi Vạn Minh Thâm Uyên.
Chỉ cần có người lạ tiến đến, một thời gian ngắn sau kẻ bày ra ký hiệu kia nhất định sẽ chạy tới tra xét thân phận.
Văn Nhã đoán ra tình huống, nàng càng trầm mặt lạnh hơn.
Trên thực tế, phán đoán của nàng rất đúng. Đa Tiên Các đệ tử tới đây chỉ có vài người, còn lại là người Vạn Minh Hiên phái đến. Trong khi phạm vi Vạn Minh Thâm Uyên quá lớn, khó mà tra xét hết được.
Bọn họ bày ra trò này ở một vài địa điểm, chủ yếu là để phát hiện tu giả mà thôi. Một khi có người đến gần phù văn, trận bàn trên tay bọn họ sẽ nổi lên tín hiệu.
Từ đó, bọn họ chỉ cần chạy tới kiểm tra danh tính là xong. Nếu là h·ung t·hủ thì quá tốt rồi, còn không phải thì vẫn có thể hỏi thăm một phen.
Việc này có rất nhiều mặt lợi, không tốn nhiều công sức lại hiểu quả cao.
Những cái ký hiệu này rải rác khắp nơi, Văn Nhã tò mò đến xem cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Khi mà Văn Nhã chạy như cẩu thấy bả, ở tại một nơi khá xa, Huyên Linh đã ra tới ngoại thành, gần tới phạm vi thâm uyên.
Nàng đứng tại trước một tòa lầu, trên biển khắc ba chữ vàng Trà Viên Quán.
Tòa lầu cao ba tầng, ngói đỏ phủ rêu phong, phú cách cổ xưa tịch mịch.
"Bạch cô nương, đây là trà quán nổi tiếng phạm vi nơi này. Người có hứng thú sao?"
Đi theo sau Huyên Linh, còn có tam trưởng lão Vạn Thương Hành, cùng hơn mười tên thủ vệ.
"Ừm… Ta đột nhiên có hứng, muốn vào đây thưởng thức một chút!"
Huyên Linh chống cằm suy tư, bộ dạng đáng yêu mười phần. Phong thái ưu kiều bá mị này, đủ để khiến nam nhân qua đường nhìn đến mê mẩn.
Huyên Linh nói rồi, nàng tung tăng thẳng bước tiến nhập. Vạn Thâm Hải không tỏ khó chịu, ông ta lặng lẽ theo sau.
Vừa vào đã thấy, bên trong đại sảnh rất nhiều tán tu tụ tập, từng đoàn đội dong binh ăn uống nhốn nháo.
Bỗng, toàn trường im bặt, thấy một thiếu nữ phong thái kiêu sa bước vào, không khí ồn ào dần giảm.
Huyên Linh dùng qua vải mỏng che đi quá nửa khuôn mặt, nhưng phong lệ này, vẫn không thể che đi hết được. Để cho bao kẻ nhìn vào suýt xoa hai tay, thầm đoán mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ là vừa nhìn thấy tam trưởng lão Vạn Bảo Thương Thành theo sau, sắc mặt âm trầm bất định. Một số kẻ muốn đi lên trêu ghẹo đ·ã c·hết tâm trong lòng. Ông ta là ngũ đại cao thủ một trong, vậy mà còn phải hộ tống thiếu nữ này, đủ hiểu địa vị ra sao.
Đúng vào lúc này, một thân ảnh nam tử bước đến trước người Huyên Linh, để nàng giật mình lùi lại.
Kẻ này mày kiếm mắt sáng, khí lãng tiêu tuấn, da trắng như ngọc. Gã chắp tay, hòa nhã cất lời:
"Cô nương, tại hạ là Hàn Thanh, đệ tử của Đa Tiên Các, xin hỏi quý tính đại danh!"
Vạn Thâm Hải theo sau nhận ra, nhưng là ông ta có hơi chút ngạc nhiên.
Từ tin tức ông ta thu được, Bạch Phượng Phi cũng là người của Đa Tiên Các, như thế nào hai người lại không biết nhau.
Thấy Bạch Phượng Phi ở trước yên lặng không đáp, ông ta bước đến cười, gật đầu nói thay:
"Thì ra là Hàn công tử ở đây, vị Bạch cô nương này cũng là người của quý Các các vị. Ta được đích thân thành chủ chỉ định hộ tống, tới đây truy tìm ma đạo. Không biết là tình hình thế nào, công tử đã có tin tức gì chăng?"
"Ồ? Nói như vậy thì cô nương đây là đồng môn sao? Xin hỏi…!"
Hàn Thanh ngạc nhiên càng lớn, thân ở trong Các, gã cũng là thiên tài có số có má, vậy mà sao lại chưa từng nghe danh thiếu nữ.
Còn chưa hết câu, Hàn Thanh đã bị khí tức Huyên Linh tỏa ra áp chế, lập tức lùi lại mấy bước.
"Cường giả Tứ Liên…!"
Một màn này khiến không ít kẻ hoảng hốt, trong miệng kinh hô.
Ngay cả Vạn Thâm Hải đã biết, phải tỏ ra kính sợ vài phần.
Hàn Thanh là đệ tử tinh anh nội môn, tuổi tác ba mươi, vừa mới bước vội tới Tam Liên cảnh.
Nữ nhân này khẳng định niên kỷ thấp hơn, tu vi đã thật kinh người. Chỉ thấy nàng nhìn thẳng Hàn Thanh, hai hàng lệ quang bùng phát, lời kênh kiệu phát ra.
"Ta là ai không quan trọng, nhưng thứ này thì không giả chứ?"
Huyên Linh vừa nói, bàn tay cầm ra một tấm ngọc bài trưởng lão Đa Tiên Các tới. Hàn Thanh hoảng hồn, gã vội chắp tay cúi người thưa dạ.
"Đệ tử Hàn Thanh, bái kiến trưởng lão!"
Chung quanh mọi người hít một hơi lạnh, một số người càng là hít tới cổ họng đau rát, ho lên sặc sụa.
Lệnh bài này, biểu trưng cho địa vị xuất thân. Cường giả Tứ Liên ở đây đã hiếm gặp, càng đừng nói là… tin tức truyền đi chóng mặt.
Huyên Linh vênh mặt lên trần nhà, nàng cười mãn nguyện đáp:
"Nơi này không tiện, ngươi đi theo ta!"
Nói xong nàng tiến lên lầu thang, thẳng bước đi lên.
Hàn Thanh cùng hai kẻ khác vội vàng theo sau. Vạn Thâm Hải vẻ mặt tràn đầy kính trọng, bước tiếp mà đi.
Trước đó phải hộ tống một nữ nhân, ông ta cảm thấy ba phần mất mặt, dù rằng đã cảm giác cảnh giới nàng ta không thua kém mình.
Giờ thì đã khác, cảnh giới kia còn cao hơn ông một bậc. Vạn Thâm Hải giờ đã hiểu, thiên kiêu tiên môn thế gia là loại không thể khinh nhờn.
Huyên Linh đi trước tùy tiện bước vào một gian lầu ngồi xuống, phía sau đã thấy có trưởng quầy vội vã bâng trà đi theo.
"Bái kiến trưởng lão, khi nãy chúng đệ tử vô ý mạo phạm, xin người chớ trách!"
Hàn Thanh cùng hai kẻ khác tiến tới chắp tay cúi người, cả ba kính cẩn không dám ngước nhìn.
"Được rồi, ngươi ở đây đã lâu, có những tin tức gì mau mau bẩm báo!"
Huyên Linh phất tay, trên môi ẩn hiện nụ cười. Thấy vậy Hàn Thanh hơi chút xấu hổ, gã cắn răng thưa:
"Bẩm trưởng lão, ba người đệ tử vốn tiềm phục nơi này chờ tin. Trong khoảng thời gian này đã tra xét gần trăm binh đoàn lớn nhỏ, nhưng chưa có phát hiện đáng kể!"
Mắt thấy sắc mặt vị này không tốt, gã vội nói thêm:
"Hiện hại, dựa theo đệ tử suy đoán, tên ma đạo này rất khó tiến nhập Thương Thành nơi đây. Vì thế rất có khả năng, nàng ta sẽ men theo thâm uyên vượt lên phương bắc, hoặc xuôi xuống phía nam. Từ đó, trà trộn vào đại thành khác mà rời đi. Cho nên đám đệ tử đã chia làm hai nơi, trên dưới mai phục rà xoát. Lại đặt tới ấn ký do thám, tin là rất nhanh thôi sẽ bắt được kẻ này!"
Huyên Linh gật đầu, phương án của kẻ này bày ra rất ổn, nàng có phần tán thưởng. Lại nói:
"Rất tốt, nếu có thể sớm bắt được kẻ này, ắt thưởng lớn cho ngươi!"
"Đa tạ trưởng lão!"
Hàn Thanh cùng hai người vui mừng cảm tạ, sau thấy nàng ta phất tay, lập tức cung kính rời đi.
Huyên Linh liếc mắt cười lắc đầu. Gian phòng chỉ còn lại một mình Vạn Thâm Hải, bấy giờ nàng mở lời phân phó:
"Vạn trưởng lão, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát, phiền ông ra ngoài đợi…!"
Vạn Thâm Hải hơi bất ngờ, rất nhanh ông ta gật đầu. Trước khi ông ta cất bước, còn không quên nhắc một lời:
"Nhớ, cho dù có bất cứ chuyên gì, đều không được phép tiến nhập!"
Vạn Thâm Hải gật đầu một cái, ông ta nhanh chóng rời đi.
Gian phòng vừa đóng lại cửa, Huyên Linh cười nhạt một tiếng. Hai tay nàng ta phất lên, một vòng quang tráo bao phủ khắp căn phòng.
Huyên Linh lại từ trong giới chỉ càn khôn lấy ra một vật, thứ này là một cái mặt nạ, toàn bộ làm bằng bảo thạch. Chính giữa mi tâm, ẩn hiện một đóa liên thanh, như mờ như ảo.
Huyên Linh lặng lẽ đeo lên tấm nạ, cả gian phòng phảng phất tựa sương khói. Nàng vẫn ngồi đó, chỉ là khí tức như có như không…
….