Chương 66: Vận mệnh đưa đẩy!
Lại nói Tử Yên, lúc này đã đi một đoạn xa rồi.
Từ sau khi nhận lệnh g·iết Bạch Phượng Phi, Tử Yên đêm ăn không ngon, ngày ngủ không yên.
Nàng nhờ tin tức biết, Bạch Phượng Phi vì điều tra tên ma đạo nọ mà tới.
Cho nên phỏng đoán, nàng chỉ cần lảng vảng ở vài nơi hiện trường, là có thể tìm thấy Bạch Phượng Phi thôi.
Nhưng hai ngày nay tìm kiếm không rõ tăm hơi, để nàng có phần sốt ruột. Đúng lúc này gặp được Bạch Phượng Phi, Tử Yên lại không nhận ra.
Âu cũng là bởi trước khi rời Thiên Phủ, Bạch Phượng Phi đã bước vào Tứ Liên cao giai, vội vàng đi chưa kịp thông báo. Mặt khác, nàng dùng một cái pháp môn Diện Mục Tùy Tâm, che giấu khuôn mặt thật.
Tử Yên bình thường ắt có thể nhìn ra manh mối, chỉ tiếc…
Tử Yên tuy rời đi nhưng không có thất vọng quá nhiều, cách để dụ ra Bạch Phượng Phi có rất nhiều.
Nói đơn giản như hai cách đầu, một là chỉ cần tìm thấy trước kẻ Bạch Phượng Phi đang tìm, là có thể để mục tiêu tự vác mặt tới. Cách hai là bản thân nàng giả làm tên ma đạo nọ, dụ Bạch Phượng Phi đến.
Sau khi cân nhắc ổn thỏa, Tử Yên chọn cách thứ ba. Nàng định bụng bắt đến một tên nào đó, sau đó loan tin gã là h·ung t·hủ. Cách này an toàn hơn cả!
Không thể không nói, Tử Yên đúng là xuất thân ma đạo, cách làm việc khác người tưởng tượng.
"Ta không được chọn nơi mình sinh ra, càng không được chọn hoàn cảnh tương lai mong muốn. Đó là bởi vì ta yếu, cho nên chỉ cần có đủ thực lực, ta có làm được tất cả điều ta muốn. Thậm chí, có thể thay đổi được quá khứ lẫn tương lai!"
Cách sống của ta thế nào không quan trọng, chỉ cần nó giúp ta có được thực lực ngày càng lớn mạnh, vậy là đủ rồi.
Tử Yên rời đi, nàng tiến gần đến phạm vi Vạn Bảo Thương Thành. Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện không ít tu giả bậc cao, Nhị Liên nhiều như cẩu, Nhất Liên đi đầy đất đếm không xuể.
Tử Yên giao ra lộ phí, dễ dàng vượt qua đoạn đầu dãy núi, tiến nhập ngoại vi thành lớn.
Nơi này chỉ là ngoại thành, nhưng giao thương địa đầu khu vực, còn tấp nập hơn cả khu nội thành. Tu giả muốn mua tài liệu số lượng, ắt rẻ như giá bán buôn.
Nhưng là tất cả đều đã làm luật, đi vào quy củ cả rồi. Người muốn mua lại, đi vào Thương Thành bán ăn chênh lệch, e là phải có máu mặt.
Tử Yên không để ý, nàng đi lẫn trong đám người, mục đích tới đây chủ yếu là xem rõ thông tin về kẻ Bạch Phượng Phi đang tìm.
Rất nhanh Tử Yên rơi vào tầm ngắm của mấy kẻ, số này là đám đệ tử Đa Tiên Các phái đi. Bọn họ truy tìm h·ung t·hủ, nhìn thấy Tử Yên vành áo che đi dung mạo, thực lực cao thâm khó dò, hoài nghi là đúng.
Tử Yên mỉm cười, nàng chỉ lướt qua một chút, đã rất nhanh hướng vào dãy núi mà đi!
Hơn nửa ngày sau, Tử Yên đứng tại khu rừng thưa thớt, xung quanh còn tanh mùi máu.
Dưới bàn tay nàng, một thân ảnh nam tử dần sạm đen, rồi hóa thành bột mịn rơi xuống. Cách nơi xa có hai kẻ khác nằm bất động, một kẻ đ·ã c·hết.
Chuyện xảy ra đúng như ý liệu, Tử Yên chủ ý nhử ra vài tên, sau đó sưu hồn nhằm moi thông tin mà thôi.
Có được tin tức về tên ma đạo kia, hai mắt nàng toát ra tinh mang, khó giấu kích động.
"Thì ra đều cùng đồng môn cả, vậy càng dễ cho ta hành động!"
Nói rồi Tử Yên vung tay, nàng trước khi rời đi liền hủy thi diệt tích, chỉ mang đi đúng một người.
Lại nói ở một nơi khác khá xa, trong hang động nhỏ có thiếu nữ đang ngồi. Nàng liên tục phun ra máu đen, cả thảy ba lần mới ngừng.
Tới khi điều hòa ổn định hơi thở, nàng thở ra một tiếng não nề:
"Haiz… tính kế Hồng Liên đúng là sai lầm đời ta, giờ có hối hận thì đã muộn!"
Thì ra nàng chính là Văn Nhã, một đường chạy vội tới đây.
Ngày đó rời đi, nhưng là vẫn bị con Mao kia đuổi theo. Nàng sử dụng quá nhiều tinh nguyên, mới may trốn khỏi tay nó mà đào về một mạng.
Có điều thương thế quá nặng, tụt giảm xuống tận Tam Liên trung giai. Văn Nhã chỉ đành săn tìm thôn làng, hút lấy âm khí của nữ phàm, bổ sung lại tổn hao thần hồn khí huyết.
Tịnh Âm Nữ Thể Quyết, pháp môn mà nàng tu luyện tuy không cao siêu bước đầu, nhưng là tinh diệu về sau.
Văn Nhã biết một đời này của mình khó bước vào Ngũ Liên đỉnh phong, cùng lắm chỉ tới được Ngũ Liên sơ giai mà thôi.
Vừa hay có Tịnh Âm Nữ Thể Quyết trong tay, cứ một đoạn thời gian hút lấy thần hồn nữ nhân tu hành.
Dù rằng phải mất thời gian quá lâu, nhưng tới khi đại thành, Văn Nhã sẽ cải thiện được thể chất Địa phẩm của mình.
Thuần m Thể, một trong chín mươi chín tuyệt thể, tương lai tiền đồ vô hạn. Có như vậy, Văn Nhã mới có thể tranh giành tạo hóa cùng thiên địa, vượt qua đám người Tử Yên.
Một khắc đối mặt cùng Mao kia, Văn Nhã đã biết cái gì gọi là nhân định khó thắng thiên.
Kết quả trốn chui trốn lủi như chó mất nhà, bị người đuổi g·iết không thôi. Để tránh tình cảnh này tiếp diễn, nàng quyết định chạy ra Đông Vực hải địa lẩn trốn.
Có điều bởi vì hành sự ma đạo bị người biết được, trên đường gặp phải đám chính đạo Đa Tiên Các t·ruy s·át, thật sự hết cách.
"Hiện giờ đi vào Vạn Minh Thương Thành rất khó, tu giả đều bị Chân Diện Kính soi rõ, cảnh giới thấp không thể cải trang dung mạo. Ta chỉ có thể xuôi theo thâm uyên, đi vòng xuống dưới mà tiến nhập đại thành khác thôi!"
Cảnh giới hiện tại đã ở Tam Liên trung giai rồi, men theo rìa núi là rất dễ dàng đi đường. Tính toán đã xong, Văn Nhã nhanh nhanh chóng chóng xuất bộ ra ngoài, nhằm thẳng hướng nam mà đi.
Đường rừng núi trùng điệp, hung thú ẩn tàng muôn nơi, Văn Nhã thả ra mấy con Rệp Ma đi trước một khoảng thăm dò, nàng lặng lẽ theo sau.
Qua tới nửa ngày, hai mắt nàng híp lại, như có ý vị thâm trường. Văn Nhã tiến thẳng đến dưới một gốc cây, âm trầm nhìn tới.
Chỉ thấy bên dưới tán lá là một hình ký hiệu nhỏ, từng điểm kim quang lấp lánh, mắt thường khó mà nhận ra. Đây là ám hiệu lời nhắn của đệ tử Tiêu Diêu Phái làm ra, chứng tỏ quanh đây có đồng môn ẩn tàng.
Văn Nhã nhìn tin tức ám hiệu, hiểu được lời nhắn. Đồng môn này không rõ danh tính, chỉ để lại đúng một lời rằng: "Quanh đây trăm dặm có phai phục, hãy chạy ngay đi!
"Hừm…!"
Văn Nhã trầm mặc, đứng tại chỗ suy tư hồi lâu.
Nếu là một tin tức triệu tập hoặc nhờ ứng cứu, nàng nhất định sẽ không sinh lòng nghi ngờ đâu.
Bởi vì, nàng vốn bị Tiêu Diêu Phái đuổi g·iết, giờ làm ra trò này dụ nàng tới khác nào giấu đầu lòi đuôi, làm trò con bò.
Nhưng tin tức cảnh báo này thì khác, có thể nói rằng, thông tin này chưa chắc đã gửi tới cho nàng.
Phải biết tuy Tiêu Diêu Phái đã bị diệt, nhưng số lượng đệ tử bỏ chạy tứ tán vẫn rất nhiều, đa phần là đám ra ngoài làm nhiệm vụ chưa kịp quay về.
Trong khi Đông địa hải vực là lựa chọn rất tốt, ai mà không muốn chạy ra đó chứ? Văn Nhã chạy ra Đông Hải, bọn họ chả lẽ lại không có ý định này sao.
Trầm ngâm tới nửa ngày, Văn Nhã quyết định mặc kệ. Dù sao có hay không có cảnh báo, tình thế của nàng vẫn rất nguy hiểm rồi. Hơn nữa muốn lợi dụng bọn họ cũng khó khăn, còn chưa xác định được danh tính kẻ đồng môn kia…
"Khoan…!"
Đúng lúc này Văn Nhã chợt nhận ra một điểm, nơi ám hiệu này để lại, còn có một thứ khác nữa. Một văn phù trong suốt ẩn tàng, chỉ nhìn qua rất khó thấy được.
"Lộ rồi!"
Văn Nhã không nghĩ ngợi nhiều, nàng phóng như gió mà đi.
Nàng ta vừa rời đi một khắc, hai bóng người từ hướng khác chạy tới. Người nam trang phục hòa nhã, tướng người thanh mảnh, đầu đội mũ xếp, gọi là Thanh Quan.
Người nữ áo đỏ mỏng manh, bên trong lộ ra một dải yếm hồng, che nửa bầu ngực đầy đặn. Khuôn mặt ma mị, dáng người yểu điệu thướt tha, phong tình. Trên người cả hai mang bên hông một tấm lệnh bài, hàn khí nhàn nhạt tỏa ra.
Hai người vừa đến đã nhìn tới ấn ký ám hiệu kia, Thanh Quan liền mở lời:
"Kẻ này vừa ở đây, còn rời đi chưa lâu!"
Người nữ gọi Thanh Tú gật gù, lại đáp:
"Ký hiệu này chỉ người Tiêu Diêu Phái mới hiểu, tu giả khác muốn đọc được nhất định sẽ tốn không ít thời gian ở đây. Từ đó, chúng ta có thể thong thả chạy đến tra xét, nhưng là kẻ này chỉ dừng lại xem qua chưa lâu. Điều này chứng tỏ thực lực giải khai rất cao, hoặc là đúng thật tàn dư Tiêu Diêu Phái rồi!"
Một lời của Thanh Tú nói ra, đã phần nào vạch trần thân phận Văn Nhã rồi. Quả nhiên thủ đoạn tiên phái có khác, vượt xa tán tu bình thường.
Thanh Quan chỉ gật đầu mà không đáp, gã vỗ túi linh thú, gọi ra một con sóc nhỏ.
Sóc nhỏ vừa ngửi, miệng đã vang lên thanh âm the thé. Hai người không hẹn mà nhìn về hướng Văn Nhã vừa đi, thân hình cấp tốc đuổi theo.
…..