Chương 65: Khúc Siêu Hồn!
Vạn Minh Hiên ở trong mắt mọi người là một thế lực lớn, hùng mạnh bậc nhất. Nhưng nhiều tu giả kinh lịch lại biết, Vạn Minh Hiên chỉ là tầm trung, không có gì đáng nói.
Một số thế lực nhất lưu, còn mạnh hơn Vạn Minh Hiên quá nhiều. Đa Tiên Các là một trong số đó, tài lực hùng mạnh bao trùm ngàn vạn dặm nơi này.
Chỉ có điều, nếu là một đệ tử bình thường của Đa Tiên Các có đến, còn chưa tới mức đãi ngộ này. Thiếu nữ nọ, nhất định phải là một kẻ có danh phận cao quý.
Cùng lúc ấy từ trong đám người đi ra, một thiếu nữ ăn mặc bình dị, ánh mắt liếc qua. Nàng nhìn về nơi Bạch Phượng Phi đang đi, khóe miệng mỉm cười. Để cho một kẻ g·iả m·ạo thân phận, thu hút đi chú ý, có như vậy việc điều tra mới dễ dàng.
Thì ra, người được Vạn Bất Xá kia mời đi, chỉ là tấm bình phong của Bạch Phượng Phi nàng thôi.
Thiếu nữ thu lại ánh nhìn, nàng bước ra khỏi quảng trường huyên náo.
Đứng ngự trên mũi kiếm, Bạch Phượng Phi nhìn tới bốn phía. Ánh mắt bình thản, có lưu chút tàn phai, đã rất lâu rồi mới có dịp đi xa. Nàng từng đi qua nhiều nơi, từng đại thành rộng lớn, nơi tiên cảnh không ít. Vạn Minh Thương Thành, còn chưa đến mức làm nàng choáng ngợp.
Bạch Phượng Phi thu lại ánh nhìn, bắt đầu tiến hành điều tra.
Từ trong hồ sơ ghi chép, vụ án gần nhất đã cách đây ba ngày, tại một thôn làng nhỏ gần Vạn Minh Thâm Uyên. Trong ba ngày đối với tu giả, hoàn toàn có thể nghĩ cách trà trộn vào Vạn Minh thành này.
Chỉ là, người đến điều tra đâu có mình nàng. Ngoài thủ hạ của Vạn Minh Hiên phái đi, ngay cả người của Đa Tiên Các cũng được cử tới.
Từ điểm này có thể xác định, tên ma đầu kia muốn vào Vạn Bảo Thương Thành khó khăn. Bạch Phượng Phi nhớ lại diện mạo h·ung t·hủ một lần, nàng nhắm hai mắt, chậm rãi thở ra một nhịp.
Bước đầu cần làm hai việc, thứ nhất là đến nơi hiện trường xem xét, tiện đi một vòng cho quen thuộc địa hình. Hai là, chờ đợi tin tức từ Huyên Linh, vị tiểu sư muội đang giả trang kia gửi tới.
Hoạch định xong bước đầu, Bạch Phượng Phi nhẹ chân điểm mũi kiếm, lướt nhanh rời đi.
Lại nói về thiếu nữ giả trang Bạch Phượng Phi, đang ở trong tòa lầu các xa hoa, rộng lớn bậc nhất đại thành.
Nàng ta vốn gọi Huyên Linh, một vị sư muội đồng môn, trên đường trở về. Bạch Phượng Phi tình cờ gặp nàng nơi đại thành gần đó, liền nảy ra chủ ý một màn thế thân.
Huyên Linh lúc này ngồi bên ghế chủ vị, cạnh một lão giả tuổi đã tứ tuần. Ông ta đúng là Vạn Tùy Tiên, thành chủ nơi đây.
Dưới đài hai bên tả hữu, toàn bậc bô lão cấp cao, cùng một số quan khách máu mặt.
"Bạch cô nương, tuổi tuy không lớn lại có tu vi không kém ta, quả nhiên danh môn xuất cao đồ. Nào, ta mời ngươi một chén!"
Vạn Tùy Tiên cười ha hả, ông ta lâng lên chén rượu đưa tới. Thật ra, ông ta cũng không biết thân phận người này. Chỉ nghe Đa Tiên Các truyền tin, vị nhân vật này xuất thân cao quý, vạn lần chớ đắc tội.
Đa Tiên Các, thế lực nhất lưu, là tiên môn truyền thừa chính đạo. Thế lực khủng bố bậc này, Vạn Tùy Tiên hiểu rõ nghiêm trọng.
Bên dưới mọi người thấy Vạn thành chủ nói lời, cả đám cùng đứng dậy, đôi bên chúc tụng, thiếu nữ nhảy múa ca yến, quả là xa xỉ.
Huyênh Linh cười mỉm, giọng nói lảnh lót vang lên:
"Đa tạ thành chủ cùng chư vị tiếp đón hậu lễ, nhưng mà Phượng Phi trên người có nhiệm vụ trọng yếu, thứ cho không thể uống nhiều. Chén rượu này uống hết, mong chư vị cảm thông!"
Lời vừa nói ra, giống như hoàng yến cất tiếng, một số thiếu nam đê mê hai mắt. Số khác gia lão gật gù, từ khí chất phong phạm này, quả nhiên là bậc tiên môn thế gia.
Vạn Tùy Tiên gật đầu ha ha, ông nói:
"Không sao không sao, điều này là phải đạo. Nếu vì chúng ta mà làm lỡ dở việc công của cô nương, nào ai có thể gánh vác được chứ. Nhưng mà xin cô nương cứ yên tâm, chúng ta nguyện sẽ toàn lực giúp đỡ!"
"Vậy thì tiểu nữ xin đa tạ thành chủ, đa tạ chư vị trước!"
Nói đoạn, Huyên Linh cười duyên dáng, nàng hơi ngửa đầu, một lần uống cạn chén rượu.
Tiệc rượu ca múa vẫn cứ diễn ra, chỉ có Vạn Tùy Tiên và Huyên Linh rời đi. Ông ta dẫn nàng đến một gian phòng, chỉ thấy một trưởng lão tới đẩy cửa mời tiến vào.
Ở nơi này, toàn bộ là tài liệu về vụ án, tang vật h·ung t·hủ gây ra. Vừa vào, Vạn Tùy Tiên đã nói:
"Bạch cô nương, người cần gì cứ nói. Từ hôm nay, tam trưởng lão sẽ đi theo hộ tá bên người, mọi việc tùy ý phân phó!"
Huyên Linh đã hiểu phần nào rắc rối, nàng đến nơi này điều tra, người ở đây không nịnh hót cũng phải bảo hộ chu toàn. Bằng không một đệ tử như nàng ngã xuống, kẻ đứng đầu thành này ắt phải bị vạ lây.
Đấy là bọn họ còn chưa biết Bạch Phượng Phi thân phận Thiên Phủ đệ tử, đừng nói là Đa Tiên Các cao quý, cho dù là đám đệ tử tứ đại thánh môn nghe danh còn sợ nữa là.
Nhưng càng như vậy khác nào khua chiêng gõ trống, ảnh hưởng tới công tác điều tra.
Nghĩ tới đây Huyên Linh đồng cảm, nàng đã minh bạch dụng ý mượn nhờ thế thân của Bạch Phượng Phi. Lúc này cười nhẹ nhàng đáp:
"Cảm tạ ý tốt Vạn thành chủ, tiểu nữ sẽ quên thịnh tình này!"
Vạn Tùy Tiên cười tươi ra mặt, đôi bên nói thêm vài câu nữa, ông ta mới rời đi. Đồng thời Vạn nhị trởng lão ở bên lên tiếng:
"Bạch cô nương, lão phu là Vạn Thâm Hải, trong thời gian này xin cứ tận lực phân phó!"
Huyên Linh gật đầu một cái, nàng tiếp vài lời. Vạn Thâm Hải dẫn Huyên Linh đi vào gian phòng, nhìn tới đồ vật nơi đó. Nhìn rõ ràng, Huyên Linh gãi gãi mái đầu, nên điều tra từ đâu đây….
Lại nói về Bạch Phượng Phi thật, nàng sau nửa ngày phi hành, đã đến tận ngôi làng nọ nơi sườn núi.
Nhìn bốn phía cảnh vật điêu tàn, vô vàn gian nhà đổ nát, xú uế bốc lên. Bạch Phượng Phi lắc đầu, sinh ra là phàm nhân đã khổ, sống trong thế giới cường giả lại càng khổ. Đám ma đạo này, không g·iết hết thì chẳng bao giờ có ngày nào bình yên.
Bạch Phượng Phi đang định điều tra, nàng liếc về một phía, ánh mắt điêu linh.
Nơi nàng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh đứng đó. Người này một thân áo choàng kín người, toát lên khí tức âm lãnh. Nhưng bộ dáng ấy, vẫn có thể nhìn ra kia là một nữ nhân.
Bạch Phượng Phi cảnh giác, một tay âm thầm vận lực. Từ tin tức đưa đến, h·ung t·hủ chỉ là Tam Liên trung giai. Còn người nữ bí ẩn kia, lại ẩn hiện khí tức cao thâm hơn nàng.
"Ngũ Liên…!"
Bạch Phượng Phi thầm đưa ra nhận định, lại có phần hoài nghi. Khí thế phóng xuất, tức thì đảo lộn, cuối cùng nàng đưa tới một kết luận khác. Kẻ này là Ngũ Liên không giả, nhưng là có thương thế trên thân.
Mà người áo choàng thần bí không lạ, nàng là Tử Yên tìm đến.
"Ngươi là ai?"
Bỗng, nữ nhân thần bí nọ hỏi đến một câu. Bạch Phượng Phi kiêu hãnh đứng, gấu áo không gió mà bay, khí thế không kém đáp:
"Đa Tiên Các thân phận để tử, đến điều tra đám tàn dư Tiêu Diêu Phái! Còn ngươi, hãy báo tên họ?"
Tử Yên máy động trong lòng, nhưng chưa vội hành động.
Người kia ăn mặc kín đáo, nhưng là nữ nhân không giả. Vấn đề là khuôn mặt không giống, cảnh giới càng không phải.
Tử Yên đi tìm kẻ gọi là Bạch Phượng Phi, nghe nói cảnh giới chỉ ở Tứ Liên trung giai, người này đã là cao giai. Tử Yên bấy giờ mới từ tốn đáp:
"Ta chỉ là một tán tu qua đường mà thôi!"
Nói đoạn nàng tung người, bước chân phiêu lãng rời đi.
Bạch Phượng Phi nhìn theo bóng lưng, cũng không có gì đáng bận tâm. Nàng liếc qua một vòng, hai mắt nhắm lại cảm nhận.
Đến khi xác định quanh đây không còn ai nữa, Bạch Phượng Lấy ra một cái chuông gió. Nàng treo lên cành cây gần đó, sau lấy ra chiếc đàn nhỏ.
Làm xong hết thảy, Bạch Phương Phi vuốt lại chéo váy, tỉ mỉ từng động tác. Nàng bấy giờ ngồi xuống, động tác đến vươn ra đôi bàn tay ngọc.
Đôi tay trắng nõn, từng ngón thon gọn, tựa như búp măng. Nàng nhắm lại hai mắt, bình ổn tâm trạng.
Thế rồi bàn tay khẽ lướt trên cung đàn, âm thanh trầm bổng ngâm xướng. Một bản Khúc Siêu Hồn vừa ra, xung quanh tán lá khẽ lay.
Cơn gió nhẹ lướt qua, tiếng chuông gió rung rinh vang lên….
Ba hồn bảy phách ở nơi nao
Hoàng tuyền một khúc tựa bay cao
Đưa người dẫn lối về bên ấy
Kiếp này đã đủ phận lao đao…
… ….