Chương 64: Nói trước bước không qua!
Lãnh Hào yên lặng nhìn hai người, gã không s·ợ c·hết, nhưng không muốn c·hết. Bàn tay rút ra túi càn khôn, cay đắng ném lại.
Gã gượng dậy quay người bước đi, sau một đoạn nhìn người nói:
"Thẩm Quân, ta nợ ngươi một mạng, sau này trả ơn xong, ta vẫn sẽ g·iết ngươi!"
Nói đoạn, gã lại nhìn Lôi Minh, gằn giọng lạnh tanh:
"Hôm nay bại dưới tay ngươi, lại bị trêu đùa thảm hại. Nỗi nhục này, ngày sau nhất định sẽ trả!"
Lãnh Hào kiên nghị quật cường, chịu thua chứ quyết không chịu nhục. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân như gã có chờ ba mươi năm cũng được.
Lạnh Hào nào biết, Lôi Minh híp mắt nhìn gã, thân ảnh đột nhiên biến mất.
Xoẹt…
Tới khi thân ảnh hân hiện ra, đã trước trước người Lãnh Hào. Bàn tay hắn đang cầm thanh kiếm, máu tươi từ từ nhỏ giọt chảy xuống.
Nơi cổ Lãnh Hào xuất hiện một đường máu tự khi nào. Hai mắt gã trừng lớn khó tin, sau đó cả người đổ ập xuống, triệt để c·hết đi.
Thẩm Quân bây giờ mới kịp phản ứng, chỉ là nàng lẳng lặng thở dài.
Lôi Minh nhìn xác gã trên đất, chép miệng:
"Ta ghét nhất chính là loại, không có thực lực còn bày đặt uy h·iếp kẻ khác!"
Lôi Minh vỗ vỗ tay, sau đó thu lại thanh kiếm. Hắn tiến đến gần chỗ Thẩm Quân, cười gượng đáp:
"Thật ngại quá, ta g·iết mất gã rồi!"
Thẩm Quân yên lặng nhìn hắn, quyết tâm càng vững vàng phần nào, chỉ đáp:
"Bỏ đi, người cũng đã g·iết. Ta hiện tại trở về Hắc Thác trấn, ngày sau có lẽ sẽ không gặp lại ngươi nữa….!"
"Ngươi vội gì chứ, chẳng phải ta đã nói đưa ngươi đi lấy đồ tốt sao. Đồ còn chưa lấy hết!"
Lôi Minh nhặt lên cái túi càn khôn, hắn lấy ra tấm phù lúc trước, sau mới đưa lại cho nàng ta.
Thẩm Quân nhìn hành động mà vỡ lẽ, bất giác nàng thở dài:
"Ta bây giờ đã hiểu, khi trước cho dù có lòng nhắc nhở, thật ra đối với ngươi vẫn là bằng thừa. Nói một cách khác, ngươi cớ gì lại muốn giúp ta?"
Lôi Minh đi được mấy bước, hắn ngước lại nhìn. Cái nhìn chưa đầy dư vị, hắn cười thú vị đáp:
"Ta là một kẻ g·iết người không gớm tay, càng không màng tới hậu quả, chỉ cần vui là được!"
Nói đoạn hắn giang tay, nhìn thiên khung rồi nghiêng đầu nhìn lại Thẩm Quân, thản nhiên nói tiếp:
"Vậy nên, ta làm chuyện tốt cũng chỉ có một lý do mà thôi. Ta cảm thấy vui vẻ là được, câu trả lời này có khiến ngươi hài lòng hay không?"
Hồng Liên là như vậy, ai nói kẻ ác thích g·iết người mua vui thì sẽ không bao giờ cứu người chứ? Kẻ có suy nghĩ đó, mới thật sự là có tư tưởng lệch lạc!
Thật ra, đối với những kẻ tâm thần như vậy, làm thiện hay ác không quan trọng, cảm giác đem lại cho bản thân có thỏa mãn hay không mới thật quan trọng.
Ngươi sẽ chẳng thể nào hiểu nổi Hồng Liên, nếu chỉ dùng kiến giải của người bình thường!
Thẩm Quân nhìn hắn đứng trong gió chiều, thân ảnh kia ngược nắng không rõ biểu cảm. Nhưng nàng có thể biết được, hắn đang rất vui.
Thật không ngờ được, nàng lại thích một tên điên.
Có lẽ… một số thiếu nữ là vậy. Càng hiền lành càng luôn khao khát một lần "điên" sống hết mình cho thống khoái.
Bản thân nàng không làm được, nhìn thấy nam nhân ngông cuồng, nàng lại bị thu hút! Nữ nhân ngoan hiền, sẽ luôn luôn bị thu hút bởi nam nhân cuồng ngạo.
Chỉ là… ngay giây phút này, nàng biết mình và hắn hai người hai phương, chẳng thể nào có hi vọng thành đôi.
Con mắt nàng ẩm ướt, Thẩm Quân quay người rời đi.
"Này thiếu nữ, ngươi không muốn cùng ta tiếp tục đi tìm cái tên Giang Lãng kia sao?"
Thấy Lôi Minh ngơ ngác gọi với lại, Thẩm Quân không quay đầu, nàng kiên cường đáp:
"Ngươi hôm nay đã dạy cho ta biết được, chỉ cần có đủ thực lực, kẻ thù nào cũng không đáng sợ. Huống chi đi với kẻ như ngươi, ta sợ là c·hết lúc nào cũng không biết!"
Thẩm Quân rất rõ ràng, nàng có đôi khi thích nghi hoàn cảnh dễ sợ.
Kẻ ác g·iết người có mục đích thì không đáng sợ, chỉ cần ngươi vô dụng, hắn sẽ chẳng thèm để ý. Kẻ ác g·iết không mục đích, chơi với loại người này, chẳng khác nào mang tính mạng ra đặt cược.
Thật ra, sâu trong nội tâm, Thẩm Quân rất muốn đi cùng, bất chấp hắn có lên cơn. Nàng từng rất muốn ngông cuồng, đi ngao du khắp đất trời một lần khao khát.
Chỉ là càng trải qua nhiều chuyện càng thấu hiểu, có những thứ đẹp đẽ, chỉ nên đừng nhìn từ xa xa mà thôi. Những thứ xa vời thì chỉ nên mơ tưởng, hiện thực sẽ không như là mơ.
Lôi Minh lẳng lặng nhìn tới Thẩm Quân đi xa, ánh mắt bình dị, lóe lên một tia tán thưởng. Nàng ta học hỏi rất nhanh, sống ở trong thế giới rác rưởi này, đó là điều cần thiết.
Hắn chơi cũng đã chán, tới lúc phải lên đường rồi. Lôi Minh quay người rời đi, bóng dáng hắn in trên mặt đất, xa dần nơi mảnh rừng….
Nhân sinh như khói ảo
Mở mắt mộng tàn phai
Gặp lại lần thứ hai
Đã là chuyện trăm năm...
Vạn Bảo Thương Thành…
Vạn Bảo Thương Thành, nơi đô thị phồn hoa bậc nhất, được chấp chưởng bởi Vạn Minh Hiên.
Đây là một tông phái tầm trung, đằng sau có tu giả Ngũ Liên trấn thủ.
Vạn Bảo Thương Thành chia làm hai bộ kiến trúc, bên dưới mặt đất lát đá hoa cương, phố xá người đi tấp nập. Nơi này hầu hết là dành cho phàm dân, kiến trúc đặc thù thường thấy
Bên trên cách ngàn trượng, hơn vạn tòa lầu các cách không ngự diện, lơ lửng giữa trời xanh mây trắng. Đây đều là kiến trúc, nơi trực thuộc chỉ dành cho tủ giả tiến nhập.
Chính giữa không gian, tòa điện khổng lồ hiện hữu, bao phủ trăm dặm, tạo thành quần thể kiến trúc rộng lớn.
Thác nước từ thiên không xảo diệu chảy xuống, róc rách qua khe đá, bay bay trong gió như làn sương mỏng, cầu vồng bảy sắc lấp lánh. Nơi này, có thể nói là tiên cảnh chốn phàm tục.
Ở tại tòa thành kiến trúc khổng lồ, nơi bên trong sân rộng ngàn thước, rất nhiều cột sáng xuất hiện.
Khi mà cột sáng biến mất, ngay phía bên dưới, hơn mười bệ đá dần hiện. Những thứ này đều là pháp trận di hình, dạng truyền tống trận phổ biến.
Bao quanh Vạn Minh Thâm Uyên có rất nhiều thành lớn, một số thế lực tông phái, trải dài từ bắc xuôi nam. Nơi thương thành phồn hoa này, hợp tác với rất nhiều thế lực phạm vi.
Chính giữa một pháp trận di hình, cột sáng vừa biến mất, có thân ảnh thiếu nữ hiện ra.
Thân hình nàng thanh mảnh, làn váy bã trầu tôn vẻ cao quý. Da dẻ như ngọc, hai mắt có thần, môi hồng chúm chím, tóc dài tung bay.
Thấy người vừa đến, một lão giả bước lên chắp tay:
"Xin hỏi, người có phải…!"
Thiếu nữ nọ có khuôn mặt đúng là Bạch Phượng Phi, một đường truyền tống tới đây. Trước khi đến, Vạn Minh thành chủ đã nhận được ẩn tin thông cáo, bởi mới có một màn này.
Bạch Phượng Phi liếc tới xung quanh, nơi này có rất nhiều tu giả ngoại lai, bốn phương đi lại. Một trưởng lão của Vạn Minh Hiên ở đây, vô số ánh mặt lạ mặt nhìn tới bàn tán, có hơi bất tiện.
Bạch Phượng Phi chỉ gật đầu, không nói một câu. Ông ta lập tức minh bạch, thấp điệu giơ tay mở lời:
"Mời đại nhân đi theo ta!"
Bạch Phượng Phi gật đầu, bước đi theo hướng lão giả.
Một màn này, khiến không ít người nhìn ngó. Lão giả kia là Vạn Bất Xá, một trong ba trưởng lão có tiếng, phụ tá đắc lực của Vạn thành chủ. Ấy vậy mà ông ta lại túc trực ở đây tận mấy canh giờ, chỉ để đón một thiếu nữ.
Điều này khiến không ít kẻ hoài nghi, đặt ra giả thuyết. Đông người bàn tán, nàng ta có thể là đệ tử của Đa Tiên Các, một tông phái nhất lưu cách nơi này không xa.
Vạn Minh Hiên ở trong mắt mọi người là một thế lực lớn, hùng mạnh bậc nhất. Nhưng nhiều tu giả kinh lịch lại biết, Vạn Minh Hiên chỉ là tầm trung, không có gì đáng nói.
Một số thế lực nhất lưu, còn mạnh hơn Vạn Minh Hiên quá nhiều. Đa Tiên Các là một trong số đó, tài lực hùng mạnh bao trùm ngàn vạn dặm nơi này.
Chỉ có điều, nếu là một đệ tử bình thường của Đa Tiên Các đến, còn chưa có mức đãi ngộ này. Thiếu nữ nọ, nhất định phải là một kẻ có danh phận cao quý.
…