Chương 63: Thay đổi, nói thường dễ hơn làm!
Tây Vực, Thẩm gia….
Trong một căn nhà rách, lợp bằng rơm rạ, quanh năm bốc mùi. Mưa gió xuân phong, ẩm thấp dột ướt, tươm nát sơ sài.
Dạ Đế nằm trên giường gỗ, hai mắt nhắm nghiền, ngủ say như c·hết. Bỗng, mí mắt hắn giật giật, miệng khẽ làu bàu:
"Thứ gì mà cứng quá vậy, đau hết cả lưng ta….!"
Dạ Đế vừa tỉnh, lời nói đã có phần chê bai đồ vật. Chuyện này không hề lạ lẫm, tiên quân năm nào, ngay giường ngọc ghế bảo hắn còn chưa để vào mắt. Nay nằm giường ván, gỗ dương cứng rắn, xương cốt hắn yếu nhợt, nằm lâu không chịu nổi.
Chỉ có điều, Dạ Đế khẩu âm khàn khàn, bình thường rất khó nghe rõ, âu cũng là bị người ta đánh rớt nửa hàm răng, há miệng gió lùa mát họng.
"Hự… khốn!"
Dạ Đế rên lên, ỉ ôi một tiếng. Thân thể bầm dập, b·ị đ·ánh tả tơi, hiện giờ sưng tấy khắp người.
Ánh mắt hắn lạnh tanh nhớ lại, khoảnh khắc bị một tên gia nô đấm ngất, mỗi hận này thiên thu khó phai.
"Mọi chuyện đều có thiên lý chiếu rọi, ý trời khó cãi. Trải nghiệm một thân phận mới, đó là điều tất nhiên!"
Dạ Đế lại than thở, hắn gắng gượng ngồi dậy. Cỗ thân thể này, sao lại quá phế như vậy chứ, xem ra hắn nghĩ bản thân đã lạc quan quá rồi.
Tai kiếp thiên địa giáng xuống, cảnh giới kiếp trước càng cao, kiếp này trùng sinh hứng chịu càng mạnh.
Dạ Đế ngồi trên giường gỗ, ánh mắt nhìn quanh quẩn khắp căn phòng. Dưới nền đất ẩm thấp, màu đen nhão bốc mùi. Một bên tường mái rách nát, để lộ ra mảng nhỏ lỗ hổng. Mùa đông sắp đến, gió lạnh thổi vào, không c·hết vì cóng thì lạnh vì sương.
Kiếp trước dù đạt tới tiên quân cấp bậc, Dạ Đế vẫn là thân xử nam, tư tưởng phóng khoáng. Hắn ta suy tính phóng khoángcuồng nhiệt, nào đâu giống một lão già lắm tuổi. Cũng bởi tính cách có phần trẻ so trước tuổi này, phút chốc nông nổi ngày ấy mới gây họa về sau.
Kiếp này làm lại, sẽ cố gắng thu liễm, trưởng thành hơn nữa. Dạ Đế rời ra khỏi trầm luân, hắn nghĩ tới tình cảnh hiện tại.
Hắn nghĩ lại, là ai đã đưa mình về đây. Trước đó, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, nữ nha đầu kia hiện tại ra sao.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, chả mấy một thân ảnh bước vào. Thân ảnh này cao bốn thước hai, cơ bắp rắn chắc, một bộ y phục gia nô trên thân.
"Ngươi….!"
Dạ Đế trông thấy người tới, hai mắt hơi híp, thái độ điềm tĩnh. Thì ra người đến lại chính là gã gia nô, kẻ đã đánh cho hắn nằm đo đất.
Thấy Dạ Đế hoảng hồn, gã gia nhân nọ cười gằn, mở lời uy h·iếp:
"Ha ha… tỉnh rồi sao? Phúc tổ bảy mươi đời nhà ngươi, may mà chưa c·hết. Lúc trước gáy hay lắm, cứ tưởng thế nào!"
Lời này vang đến tai Dạ Đế, mặt hắn đỏ như gấc chín cây. Hàm răng nghiến kèn kẹt, hai tay nắm lại thành quyền, run rẩy kiềm chế. Trong lòng gào thét hai từ, bình tĩnh!
Thấy bộ dáng này, tên gia nhân nọ nghĩ bụng thôi thì cho qua, một tên phế vật mà thôi. Bản thân mình khỏe mạnh, đi đôi co với phế vật, mọi người trong phủ sẽ cười khinh gã mất.
Thế là gã ném lên giường một lọ sứ nhỏ, quay người rời đi không quên một câu:
"Đây là thuốc bôi ngoài da, cầm lấy mà dùng. Hiện giờ ngươi đã là gia nô nơi này, Thẩm phủ không nuôi phế vật, ba ngày nữa tiến hành làm việc!"
Nói xong gã rời đi, nhanh như một cơn gió, để lại Dạ Đế đứng đó.
Cơn gió lạnh mùa thu thổi qua khe cửa, luồn qua lỗ áo rách trên người. Dạ Đế bừng tỉnh, hai mắt đỏ ngầu, tức khí xung thiên.
Hắn, một tiên quân vang danh năm nào, giờ này bị khinh hơn cẩu, còn chịu cảnh gia nô nơi đất khách xứ người. Nỗi bi thống này, ai có thể san sẻ cùng đây.
Bình tĩnh, tính cách nông nổi không thể nói cải biến là cải biến ngay được. Dạ Đế đang cực kì kiềm chế, tránh phát tác ra mặt.
Âu sầu tới nửa ngày, Dạ Đế ngước qua khe cửa, nhìn tận cửu thiên.
"Kiếp trước sung túc, đời ta quá huy hoàng, coi mọi thứ dưới chân sâu kiến như chuyện hiển nhiên. Kiếp này sống vất vả một chút, âu cũng là thiên nghiệp nhân quả. Nhưng, tất cả sẽ khiến ta kiên định bản tâm hơn nữa. Mới thế này đã không chịu nổi, kiếp trước đối mặt thiên kiếp c·hết cũng không oan!"
Dạ Đế đúng là tiên giả vô thượng năm nào, chỉ vừa liếc đã thấu tỏ cửu thiên. Hắn nhìn nghịch cảnh như không, coi như chuyện hiển nhiên.
Hai tay hắn nắm chặt, khí thế xung mãnh, dạt dào ý chí. Phong thái bậc này, Hồng Liên ma đầu còn kém xa lắc xa lơ.
Nhưng mà, nói thường dễ hơn làm. Ba ngày sau, Dạ Đế kiêu hãnh trở thành gia nô Thẩm Phủ. Ngày ăn hai bữa, làm khổ hơn trâu bò, chỉ có đêm về là được rảnh rang.
Qua ba hôm nữa, Dạ Dế suy nhược cơ thể, suýt nữa không người phát hiện, hắn đã là phải cưỡi hạc quy thiên.
".... Cứ thế này, không c·hết cũng chính mình càng thêm phế vật. Ta phải nghĩ cách khiến cỗ thân thể này trở lên cứng cáp mới được!"
Dạ Đế ngồi trong gian phòng, cắn răng rên rỉ, thật không cam lòng.
Tiên đế quả nhiên có phong thái, nghị lực mạnh mẽ hơn người. Nhưng là mười ngày sau đó, mặc dù hắn có dùng cách nào thiền định chăng nữa, trên người chẳng mảy may có nổi một tia linh khí.
"Cứ thế này, không c·hết vì kiệt sức cũng c·hết vì tức. Ta phải cấp tốc nghĩ cách…!"
Thiên địa này hơn ngàn vạn pháp môn, để biến phàm nhân trở thành tu giả. Thật đen đủi cho Dạ Đế tiên quân, hắn lại chẳng hề biết một cách nào trong đó.
Kiếp trước sinh ra trong hào môn, lấy danh tuyệt đại thiên tài thăng tiên. Một đường từ đích đi lên, nào có cái gì trắc trở để mà suy tính.
Đối với người như hắn, pháp môn nằm ở quý tinh bất quý đa. Tinh thông một thứ còn hơn tập nhiều thứ mà không tinh cái nào.
Ngay cả số lượng pháp môn cũng vậy, thứ không hữu dụng, nhớ để làm gì chứ.
Cuối cùng nào có ngờ, đây lại là trở ngại lớn cho kiếp này. Thật đúng là, người tính trước sau không bằng trời tính.
Bởi thế mới nói, Dạ Đế dù là tiên tôn, hắn vẫn thiếu sót rất nhiều, khiếm khuyết vô giả.
Giờ khắc này ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt u sầu ngước nhìn trời cao. Thiên khung đêm nay lấp lánh, dải ngân hà xuôi ngược phương nam.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý, tinh một môn nhưng càng phải biết tới nhiều môn khác. Bất biến có thể thắng vạn biến, thì vạn biến cũng thắng được bất biến vậy.
Âm dương phải hòa hợp, vạn sự mới cân bằng.
Không có pháp môn mạnh nhất, chỉ có tiên giả mạnh nhất, kẻ biết vận dụng đúng lúc là kẻ thắng bại cuối cùng.
Quả nhiên tai kiếp nhìn như đơn giản, lại thập phần đạo lý ẩn ẩn trong đó, đến khi ngộ ra chân ý, mới thấy kính sợ thiên địa nhường nào.
Dạ Đế toát hết mồ hôi, không có pháp môn giúp phàm nhân tu hành, lối đi nào cho người thành công đây?
Một đêm dài như bao đêm khác, cứ lặng lẽ như vậy trôi qua. Dạ Đế vò đầu bứt tai, trăm mối nghĩ cách mở một đường riêng.
Lại quay trở lại với Lôi Minh, khi này tại một cảnh đồi nhỏ, bóng dáng ba người đứng đó.
Kẻ đầu là Lãnh Hào, bộ dạng thảm hơn chuột ngấm nước mưa, máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Gã khụy người trên đất, hai mắt căm phẫn nhìn kẻ trước mặt, hận không thể tả.
Người thứ hai là Lôi Minh, hắn cười tươi như hoa nở. Dây xích đã thu lại bên người, bàn tay giơ ra thanh kiếm.
Đối diện với hắn là thiếu nữ đôi mươi, tóc dài ngang eo, phấn hồng một mảnh. Nàng đúng là Thẩm Quân, đang giương đôi mắt long lanh nhìn tới.
"Ngươi không g·iết gã, trước sau gì gã cũng sẽ g·iết ngươi thôi. Ngươi sẽ không có cơ hội thứ hai đâu, suy nghĩ cho kỹ!"
Lôi Minh nói xong, hắn ném thanh kiếm về trước người Thẩm Quân. Hiển nhiên hắn muốn, nàng ta ra tay g·iết c·hết Lãnh Hào.
Nhưng qua lời vừa rồi thì thấy, Thẩm Quân đã từ chối một lần. Chỉ nghe nàng tiếp lời:
"Đa tạ ngươi đã cứu mạng ta, nhưng là bảo ta ra tay với những người đã từng là đồng đội, ta không làm được!"
Thẩm Quân lấy thế quay người, dùng hành động dứt khoát từ chối Lôi Minh.
Hắn cười, môi mắt lạnh lẽo đầy hàm xúc, lạnh nhạt nói với Lãnh Hào:
"Để lại túi đồ rồi cút đi, trước khi ta đổi ý!"
….